Bên kia, Tống Cảnh Chi đi làm thay Đường Tiêu Tiêu, không ít người dân thấy anh đều cười chào hỏi.
Dẫu sao Tống Cảnh Chi cũng là sĩ quan duy nhất trong lứa tuổi của anh ở thôn Ngọc Hồ.
Đường Tiêu Tiêu ăn sáng xong bèn đạp xe lên thành phố.
Như thường lệ, cô vào chợ đen, bán mấy món đồ mới cầm thịt ra, đạp xe về.
Vào mùa vụ, hầu như người trong nhà không đi làm hoặc là phụ nữ sẽ vê sớm nấu cơm rồi mang ra ruộng.
Mọi người ăn cơm dưới ruộng, nghỉ một lúc rồi tiếp tục làm việc.
Đường Tiêu Tiêu lấy thịt và xương trong không gian ra, còn lấy thêm mấy quả táo nữa.
Lúc về nhà họ Tống đã hơn mười giờ, cô lập tức đi nấu cơm.
Một nồi cô hầm xương với tương, nồi còn lại bắt đầu nấu cơm, vì đi làm tốn khá nhiều sức nên cô nấu cơm trắng chứ không độn thêm khoai.
Trong lúc đó, cô chuẩn bị làm thịt xào ớt, khoai tây xắt sợi chua cay để làm món khai vị.
Cô cắt nhỏ táo bỏ vào hộp, đi làm công khá mệt nên phải ăn ngon một chút.
Sau khi nấu xong, cô còn ngâm đậu xanh để lát nữa về nấu chè đậu xanh.
Cô bỏ hết đồ ăn vào giỏ, một tô xương hầm tương to cùng bốn bộ bát đũa.
Cô xách thêm một bình nước, đội mũ rơm rồi đi ra ruộng.
Cả nhà Tống Cảnh Chi đang làm việc dưới ruộng, cô tìm bóng mát cất đồ ăn rồi mới ra ruộng gọi người.
Lúc cô đứng bên ruộng, Tống Cảnh Chi đã làm khá nhiều, cách bờ khá xa.
"Khu khụ." Đường Tiêu Tiêu hắng giọng: "Chú, thím, ăn cơm thôi."
Giọng cô nhỏ quá, bọn họ còn quay lưng về phía cô nên hoàn toàn không nghe thấy.
"Ôi Tiêu Tiêu, giọng cô như mèo con vậy, bọn họ không nghe thấy đâu." Bốc Ngọc Lan cũng xách giỏ trúc đến đưa cơm.
Bây giờ cô ấy đang mang thai nên lúc thu hoạch ở nhà nấu cơm.
"Giọng tôi chỉ to thế." Cô thử lại lân nữa.
"Không biết cô cãi nhau với Trân Phượng Nha thế nào nữa, để tôi." Bốc Ngọc Lan hắng giọng.
"Chú hai, thím hai, Cảnh Chi, Tiêu Tiêu mang cơm đến cho mọi người này."
Bốc Ngọc Lan vừa nói đã làm Đường Tiêu Tiêu suýt nữa thì mất hồn, quả nhiên, ba người đang gặt lúa lập tức quay người.
"Được rồi, tôi đi đây." Bốc Ngọc Lan nhướng mày, xách giỏ đi.
Đường Tiêu Tiêu gật đầu, người ta bảo con gái Hồ Nam khá thô bạo, giờ cô cũng thấy được rồi.
Ba người nhà họ Tống thấy cô tới mới bỏ dụng cụ xuống, cầm bình nước đến gần.
Tống Cảnh Chi đến trước mặt cô, cười với cô rồi nói: "Cô gái nhỏ vất vả rồi."
Thấy anh đầy mồ hôi, cô lấy khăn tay trong túi ra lau cho anh.
“Anh cũng vất vả rồi, em nấu xương hầm tương anh thích đấy." Cha mẹ Tống thấy động tác của hai người thì bật cười vui mừng, tình cảm của hai đứa tốt thì bọn ho cũng vui.
Bốn người đến dưới bóng cây, ngồi cùng nhau chuẩn bị ăn cơm.
"Nhà ai ăn thịt đấy?"
Vừa mở nắp hộp ra, mùi thơm đã tỏa ra, người xung quanh đều ngửi thấy.
"Ôi, nhà Vệ Quốc à, đây là món con dâu nhà ông nấu sao?"
Người ngồi bên cạnh là nhà ông Tào có quan hệ khá tốt với nhà họ Tống.
"Đúng vậy, Tiêu Tiêu nhà tôi thấy chúng tôi làm việc vất vả, bảo là muốn bồi bổ cho chúng tôi nên sáng sớm đã vào thành phố mua thịt." Cha Tống cười nói.
Thời đại này dù có hâm mộ nhà người khác có thịt ăn thì cũng sẽ không ăn ké.
"May mà lúc trước Tống Cảnh Chi ở bộ đội có giữ phiếu thịt, còn có người nhà gửi cho nữa."
Cha Tống tiện thể nhắc một câu, đỡ việc nhà ông thường xuyên ăn thịt mà người khác lại nghĩ Đường Tiêu Tiêu đi chợ đen.
"Có nên lấy mấy cục xương đến nhà bác không?" Đường Tiêu Tiêu nhỏ giọng hỏi mẹ Tống.
Cô và Tống Cảnh Chi sắp đi bộ đội, bình thường cha mẹ Tống còn phải nhờ nhà họ quan tâm.
"Đi thôi, có từng đó thôi, nhà bọn họ mỗi người một miếng là được. Để Cảnh Chi mang đi, mặt trời lớn thế, cháu đừng phơi nắng." Mẹ Tống lấy cái hộp ra đựng mấy miếng xương, bảo Tống Cảnh Chi đi đưa.
Tống Cảnh Chi đi cực kỳ nhanh, nhanh chóng quay về.
"Lát nữa Tiêu Tiêu về nhà ngủ một giấc đi, buổi chiêu nóng lắm, đừng đến." Trong thôn có người mang nước đến, mẹ Tống không muốn để con dâu phải đội nắng chạy đến một chuyến.
"Vâng." Đường Tiêu Tiêu chỉ đạp lời.
Ăn cơm xong, đàn ông tụ tập hút thuốc, phụ nữ vây quanh trò chuyện, được một lát lại bắt đầu làm.