Tống Cảnh Chi lấy cái hộp đã thu dọn, để bình nước cô mang đến lại, cầm bình nước rỗng mọi người mang từ sáng rồi mới tiễn cô về.
"Có mệt không?" Hai người cùng hỏi.
"Em có gì mà mệt chứ, chỉ đi mua thịt nấu cơm thôi, còn mọi người kìa."
"Thế cũng vất vả." Vợ anh không thể giặt quần áo, nấu cơm cho anh cả đời được, cô phải được nâng niu trong lòng bàn tay.
Nắng tháng mười một ở tỉnh Hồ Nam rất độc, dù có đội mũ rơm thì khuôn mặt cô vẫn đỏ bừng.
Anh kéo cô vào phòng, lấy nước giếng làm ướt khăn mặt để chườm lạnh cho cô.
"Anh mau đi làm việc đi, em không sao." Cô giơ tay định lấy khăn mặt trong tay anh.
Tống Cảnh Chi không cho cô từ chối: "Chiêu nay em nghỉ ngơi trên giường anh đi, nhớ đóng cửa lại, anh về sẽ gọi."
"Thế em cũng không ngủ giường anh." Cô lẩm bẩm, nào có chuyện chưa kết hôn đã ngủ trên giường nhà trai được.
Dù bọn họ có tập tục này, nhưng cô không làm được.
"Thế em ngủ trong giường phòng kia đi, mẹ đã đổi vỏ chăn cả rồi." Chỗ đó là họ lo Đường Tiêu Tiêu ngủ trưa nên mới dọn dẹp lại.
"Vâng."
Tống Cảnh Chi lấy khăn ra, khuôn mặt cô đã ổn hơn nhiều.
“Anh đi làm đây." Anh lưu luyến không nỡ nhìn cô.
"Vâng." Cô đáp lời, chỉ cúi đầu nắm tay anh.
"Ha ha." Thấy vẻ mặt cô cũng không nỡ, tâm trạng Tống Cảnh Chi cực kỳ vui.
"Phải đi thật rồi." Chắc bây giờ mọi người dưới ruộng bắt đầu làm việc rồi.
"Ừm”" Cô thả tay anh ra.
Tống Cảnh Chi hôn lên má cô rồi mới đi.
Đợi anh đi rồi, Đường Tiêu Tiêu vào bếp chuẩn bị chè đậu xanh.
Vì cô định mang sang nhà trưởng thôn một ít nên cô hầm một nồi to.
Sau khi nấu chè đậu xanh xong, cô không mang sang ngay mà đặt xuống giếng, đợi nó lạnh rồi mới mang đi.
Trong lúc đợi chè đậu xanh lạnh, cô lấy chút sườn trong không gian ra, chân qua nước để tối nấu.
Sau đó cô chê giếng làm lạnh lâu quá, nhớ ra không gian cũng có tủ lạnh nên cô bỏ chè đậu xanh vào tu lạnh.
Cô lấy hai bình nước trong không gian ra, đợi chè đậu xanh nguội hẳn rồi mới mang đi.
Đường Tiêu Tiêu cầm hai bình nước cùng mười mấy cái bát ra ruộng.
Lúc đến, Tống Vĩ đang đưa nước cho mọi người, đúng lúc đưa cho Tống Cảnh Chi. "Tống Cảnh Chi." Cô gọi một tiếng.
"Sao em lại đến? Không phải đã bảo em đừng đến sao?" Anh vội vàng chạy đến trước mặt cô, nhận đồ trong tay cô.
"Em nấu chè đậu xanh, bỏ xuống giếng cho mát, còn bỏ thêm đường nữa." Cô cười nói.
"Thế chẳng phải là em không nghỉ trưa sao?" Anh vừa đoán đã biết ngay.
"Đợi mọi người ăn chè xong em sẽ về."
"Bình giữ nhiệt ở đâu thế?" Anh nhớ bình giữ nhiệt nhà bọn họ không mới thế.
"Em đến điểm thanh niên trí thức lấy trong phòng em."
"Có ngốc không chứ, chạy mấy vòng liền." Anh nhìn cô cười đầy cưng chiều, sau này phải đối xử tốt với cô.
"Một bình mang cho nhà trưởng thôn nữa."
"Gọi Tống Vĩ bảo nó đưa là được." Tống Cảnh Chi cầm năm cái bát và một bình giữ nhiệt đưa cho Tống Vĩ, nhà Tống Kiến Quốc có năm người làm việc, người lớn tuổi trong nhà xin nghỉ không thu hoạch vụ thu.
Hai người cầm bình thủy và rổ đến tìm cha mẹ Tống.
Mẹ Tống thấy cô vẫn đến, bất đắc dĩ nói: "Cháu đấy, xem cháu có cháy đen không."
"Không đen được đâu ạ, cháu bôi kem dưỡng da, còn đội mũ rơm nữa." Cô nở nụ cười ngọt ngào.
"Kem dưỡng da không chống nắng được đâu." Mẹ Tống bị cô chọc cười.
"Ừm, chè đậu xanh ngon lắm, mát lạnh." Cha Tống đã ăn trước.
"Lại còn ngọt nữa, bỏ thêm đường à." Mẹ Tống ăn miếng chè đậu xanh đầu tiên đã híp cả mắt lại.
Tống Cảnh Chi cũng ăn hết cả bát: "Ngọt."
Sau đó anh khom người nói bên tai cô: "Không ngọt bằng em."
Đường Tiêu Tiêu ngại đỏ cả mặt, giận dỗi muốn đánh anh.
Mẹ Tống cười nói: "Hai đứa mau về nhà đi, việc ở đây mẹ và cha các con làm một lúc là xong."
Có Tống Cảnh Chi giúp sức, phần công việc hôm nay của bọn họ chỉ còn một ít nên mẹ Tống bảo hai người cùng đi về nhà.
Một nửa phần chè đậu xanh còn trong bình giữ nhiệt được Đường Tiêu Tiêu đưa cho Hà Tiểu Thiến và Từ Trạch Minh.
"Tiêu Tiêu, em giỏi quá, chè đậu xanh ăn ngon lắm." Hà Tiểu Thiến ăn hết một bát, liếm môi.
"Cảm ơn." Từ Trạch Minh cảm ơn hai người rồi mới bắt đầu ăn.
Hai người chỉ ăn một bát rồi không ăn nữa, dẫu sao đậu xanh cũng ngọt.