Thấy cha mình tới, Lưu Tiểu Mai chạy tới kéo cha cô ta lại rồi bật khóc: "Cha, con không muốn ngồi tù."
"Chuyện gì xảy ra vậy?" Thôn trưởng hỏi.
Những người dân đứng quanh đó cứ mồm năm miệng mười, thôn trưởng nghe hồi lâu mới hiểu được chuyện gì đang xảy ra.
Thôn trưởng nhìn về phía con gái của Lưu Song Quý, đúng thật là hai anh em nhà họ Lưu rất xung khắc với nhà họ Tống bọn họ.
"Thôn trưởng, thanh niên trí thức Đường là người của điểm thanh niên trí thức chúng tôi. Hy vọng trong thôn cho cô ấy một câu trả lời cho chuyện này, cũng cho điểm thanh niên trí thức chúng tôi một câu trả lời."
"Thanh niên trí thức chúng tôi tới thôn để kiến thiết phát triển, tại sao thôn mọi người lại cứ năm lần bảy lượt chèn ép thanh niên trí thức Đường, là bởi vì người nhà của cô ấy không có ở đây sao? Vậy thì các thanh niên của điểm thanh niên trí thức chúng tôi sẽ là nhà mẹ của cô ấy."
Ngay lúc đó Lưu Đống đứng dậy, anh ta được coi như người phụ trách điểm thanh niên trí thức, mấy chuyện này thì phải rõ ràng.
"Không phải chỉ đưa một bữa cơm thôi sao? Muốn nói rõ cái gì chứ?" Lưu Song Quý vừa dỗ dành con gái vừa nói.
"Vậy thì cứ xử lý theo tội phá hư hôn nhân quân đội, kéo đi ngồi tù đi." Từ Trạch Minh liếc mắt nhìn.
"Đúng, kéo đi ngồi tù đi." Lưu Phượng Quyên cũng đáp lời.
Lưu Đống cùng Lưu Phượng Quyên đã ở thôn quê mấy năm, công việc rất ổn định, điều kiện của Hà Tiểu Thiến cùng Từ Trạch Minh cũng không tệ.
Có mấy gia đình trong thôn muốn tìm bọn họ làm mai, chuyện này thanh niên trí thức bọn họ phải đứng lên.
Nếu không, đã có một người sẽ có người thứ hai, làm sao bọn họ còn sống ở nơi này được.
"Cha, con không muốn phải ngồi tù." Lưu Tiểu Mai khóc lóc nói.
"Vậy con tới đưa cơm làm cái gì?" Lưu Song Quý cũng không nghĩ đưa một bữa cơm lại thành phá hư hôn nhân quân đội.
"Thôn trưởng, ông nói câu công bằng đi." Từ Trạch Minh nhìn về phía thôn trưởng.
"Chuyện này, Lưu Song Quý ông tự nói đi, tôi là bác cả của Cảnh Chi, chuyện này tôi khó mà nói được, chính ông phải tìm các giải thích thôi."
Tống Kiến Quốc nhìn về phía Lưu Song Quý, để cho ông ta tự nói. Nhóm thanh niên trí thức đồng ý được thì đồng ý, không đồng ý thì ông ấy cũng không có biện pháp.
"Các cô cậu muốn thế nào?" Lưu Song Quý nhìn nhóm thanh niên trí thức.
Vốn đây chỉ là chuyện giữa nhà bọn họ cùng Tống Cảnh Chi và Đường Tiêu Tiêu, làm sao lại biến thành chuyện của nhóm thanh niên trí thức rồi.
Từ Trạch Minh nhìn vào mắt Tống Cảnh Chi, sau khi anh khẽ gật đầu, anh ấy liền thấp giọng thảo luận cùng Lưu Đống. "Vậy thì xem xét điều kiện nhà họ Lưu, cứ bồi thường cho thanh niên trí thức Đường 100 đồng tiền đi."
Lưu Song Quý có ba con trai đều đã lấy vợ, nhà cũng có cháu trai, con số này cũng không phải là nhiều.
Thế nhưng chỉ vì cô em chồng chưa gả đi lại gây chuyện thế này, hại nhà thiệt hại tiên lời thì nhất định sẽ ồn ào.
"100 đồng tiên?"
Người dân trong thôn bắt đầu bàn tán, 100 đồng tiền thì bọn họ phải làm việc trong bao lâu mới có thể kiếm lại được?
Thế này thì không phải đưa cơm mà là đưa tiền chứ đúng không?
"Nhà chúng tôi đào đâu ra số tiền như vậy?" Lưu Song Quý phản bác.
"Không đủ thì cứ lấy công điểm của nhà các người năm nay bù vào." Có thể thấy Từ Trạch Minh đã tính toán hết, nhà họ Lưu không thoát được.
100 đồng tiền thì nhất định là có, huống chi cả nhà bọn họ cộng thêm Lưu Tiểu Mai là chín người lớn, lên một lượt công, hơn nữa ai cũng có đủ công điểm.
Công điểm một năm là hơn 100 đồng tiền, cho nên Từ Trạch Minh kết luận bọn họ có thể ra giá 100 đồng tiền.
Còn có thể để cho ba chị dâu của Lưu Tiểu Mai sinh lòng oán giận với cô ta, để sau này cô ta không dám tới đây gây ấm ức cho Đường Tiêu Tiêu nữa.
Những gì Từ Trạch Minh nói khiến Đường Tiêu Tiêu không khỏi xúc động, Hà Tiểu Thiến đúng là đã tìm được người tốt.
"200 đồng tiền." Lúc này Tống Cảnh Chi mở miệng: "Số tiền thanh niên trí thức Từ nói chẳng qua là bồi thường dành cho Tiêu Tiêu, còn chưa tính chuyện cô ta quấy ray tôi."
Đường Tiêu Tiêu liếc nhìn người đàn ông bên cạnh, được rồi, mình đây cũng tìm được đối tượng tốt, cũng thật sự muốn người khác táng gia bại sản đi.
Tống Kiến Quốc nhìn cháu mình. Đúng là không mở miệng thì thôi, vừa mở miệng là như khủng bố.