"Trong bụng của mẹ có một em gái." Thạch Đầu xoa bụng Bốc Ngọc Lan.
"Thạch Đầu thích em gái nhỏ hở?" Cô xoa đầu Thạch Đầu, cười hỏi.
"Dạ vâng, em gái nhỏ xinh đẹp, còn em trai bướng bỉnh."
"Thằng nhỏ này, vậy sao mẹ chưa từng ghét con bướng bỉnh?" Bốc Ngọc Lan chọc vào trán Thạch Đầu.
"Thạch Đầu của chúng ta đâu có bướng bỉnh." Tống Tiểu Lan nhanh chóng che chở Thạch Đầu.
"Em cứ che chở đi, chị xem đợi em ga chồng sinh con, có phải cũng như vậy hay không." Bốc Ngọc Lan cười nhìn cô em chồng.
"Em không gả chồng, em để chị với anh cả nuôi em."
Lúc Bốc Ngọc Lan gả vào nhà, Tống Tiểu Lan mới mười tuổi, cô ấy vẫn luôn đi theo sau Bốc Ngọc Lan, quan hệ giữa hai chị dâu em chồng rất tốt.
Chị thì không sao cả, chị sợ sau này người khác nói bóng nói gió, em lại trách chị không tìm nhà nào làm mai cho em. Bốc Ngọc Lan cười nói.
Không có đâu.
"Sang mười lăm là hai vợ chồng em đi à?" Bốc Ngọc Lan nhìn về phía Đường Tiêu Tiêu.
"Bọn em định ngày là mười hai, qua bên đó rồi còn phải thu dọn đồ đạc." Phòng ở được chia bên kia vẫn chưa dọn đẹp, phải qua đó trước để dọn dẹp phòng sạch sẽ.
Lần này đi rồi, không biết đến đợt nghỉ phép nào mới về được.
"Cha mẹ em đành phải nhờ anh cả chị cả rồi."
"Nói gì đấy? Anh em trong nhà không mà." Bốc Ngọc Lan võ tay cô một cái.
"Em đi tùy quân phải chăm sóc bản thân cho tốt, phía quân đội không thể so với nông thôn chúng ta được, đều là gia đình quân nhân, đừng xúc động như thế." Cô ấy đang nói về sự kiện của Trần Phượng Nha, đừng xông lên đã cho người khác bạt tai.
"Em biết rồi." Đường Tiêu Tiêu nở nụ cười.
"Cũng đừng mềm yếu, đừng để người khác bắt nạt." Suy nghĩ một lúc, Bốc Ngọc Lan còn nói thêm.
"Không đâu, chị dâu cả yên tâm đi."
Rất nhanh phòng bếp đã tỏa ra mùi đồ ăn, bữa cơm đoàn viên năm nay, thím Ngô chuẩn bị thật sự phong phú.
Mùng tám tháng Chạp là thịt hun khói hấp đậu, gà hầm cách thủy, canh thịt viên với nấm hương, ớt chưng vịt khô, đầu cá nấu tiêu băm, sườn heo hấp, viên củ sen nghiền...
"Để chị tốn kém nhiều rồi." Mẹ Tống biết đây là vì năm nay nhà bà cưới con dâu.
"Nói lời ngu ngốc gì đó?" Thím Ngô không khách sáo vỗ mẹ Tống một cái.
"Em chỉ khách sáo xíu thôi." Mẹ Tống mỉm cười, dẫn đến thím Ngô trừng mắt một cái.
"Năm nay chị cố tình chuẩn bị thêm hai miếng thịt vịt khô, là để hai vợ chồng Cảnh Chi mang về quân đội."
Thôn Ngọc Hồ không nuôi vịt, vịt nhà thím Ngô do bà ấy đi đổi từ nhà mẹ đẻ. "Bao nhiêu tiên thế, em trả cho chị." Mẹ Tống muốn trả tiền.
"Chị nói em cũng hay thật sự, nhà chị không đủ tiền mua hai con vịt kia à?" Thím Ngô ném cái muôi vào trong nồi.
"Tiểu Vĩ còn phải cưới vợ, Tiểu Lan vẫn chưa gả chồng kia kìa."
"Vậy em bảo Cảnh Chi lấy hết mấy phần quà nó mới đưa về đi." Thím Ngô chống nạnh nói.
"Không trả tiền, không trả tiền."
Mẹ Tống nhanh chóng cười bồi, nói thêm gì nữa, với tính cách của người chị dâu này của bà là có thể trả hết mấy món quà nhận trong Tết năm nay.
Thím Ngô cho mẹ Tống vẻ mặt em biết là tốt.
Bữa cơm đoàn viên của cả nhà họ Tống đầy ắp một bàn lớn.
Trước khi ăn cơm, Tống Vĩ đi ra ngoài đốt một cuộn pháo trúc to, thể hiện bữa cơm đoàn viên của nhà họ Tống năm nay đã bắt đầu.
Tiếp đó là bậc người lớn lì xì mừng tuổi, chỉ cần chưa kết hôn là có, vì năm nay Đường Tiêu Tiêu và Tống Cảnh Chi mới kết hôn nên cũng có.
Nhưng đến năm sau thì không, Thạch Đầu nhận được nhiều bao lì xì nhất, tất cả mọi người đều tặng lì xì cho cậu bé.
Tuy Tống Tiểu Lan và Tống Vĩ chưa lập gia đình, nhưng vì họ có làm công, có thu nhập.
Thạch Đầu ôm một chồng bao lì xì lớn, cười vô cùng vui vẻ.
Bấy giờ tiền mừng tuổi cũng chưa nhiều, kiểu gia đình như nhà họ Tống là một hào hoặc hai hào, chỉ như lấy lộc đầu năm.