Cố Hiểu Mai nhận được điện thoại của Trương Tri Hành, bảo bà ta tới khu tập thể thành ủy, lúc này bảo thành phố mang sẽ tới đón chẳng bằng ra ngoài tiểu khu bắt xe, liền cầm túi sách lên, bảo chồng một tiếng rồi đi.
Xuống lầu thấy Trần Dục đi qua, sắc mặt bất thường, liền gọi: - Này, anh từ Kiến Nghiệp về bao giờ thế? Tiểu Ninh và Vu Trúc nhà tôi đâu?
- Vu Trúc không gọi điện báo cho nhà à? Mùa hè này bọn nó ở lại Kiến Nghiệp, do Tiểu Ninh muốn ở lại trường, cho nên Vu Trúc ở lại cùng con bé.
- Kết quả kiểm tra ra sao? Cố Hiểu Mai quan tâm hỏi:
- Kết quả hội chẩn còn chưa có. Trần Dục ủ rũ nhìn mây trôi trên trời: - Các chuyên gia quân y viện tỉnh không thể đưa ra được phương án chữa trị, chỉ kiến nghị trị liệu duy trì.
- Đừng lo quá, y học đang phát triển rất nhanh, lúc này khó giải quyết, chứ một hai năm nữa trở tay một cái là xong thôi. Cố Hiểu Mai an ủi, bảo Trần Dục sang nói chuyện với chồng mình.
- Cô đi đâu đấy? Trần Dục là người lạc quan, thần sắc phấn chấn hơn, thấy Cố Hiểu Mai dáng vẻ vội vàng, không thấy có xe của thành phố tới đón liền hỏi.
Có ai ngờ được Cố Hiểu Mai lại bay cao trên quan trường như thế, hơn một năm trước thôi chỉ là cán bộ thành đoàn không ai biết tới, giờ đã là phó thị trưởng rồi, Trần Dục ngoài vui mừng cho cô bạn thanh mai trúc mã, cũng cảm thấy Cố Hiểu Mai quá may mắn.
Cố Hiểu Mai biết mình thăng tiến nhanh chóng là nhờ Trương Khác, đó cũng là điều bà luôn nghi hoặc. Trương Tri Hành gọi tới, Cố Hiểu Mai không thể trì hoãn quá lâu, nói qua: - Hiếm có được ngày cuối tuần rảnh rỗi, định nghỉ ngơi chút lại nhận được điện thoại của thị trưởng Trương bảo tôi tới khu tập thể thành ủy, không nói với anh nữa, tôi đi trước đây.
Cố Hiểu Mai tới khu tập thể thành ủy mới biết hôm nay Trương Khác hôm nay về Tân Vu, mấy ngày trước bà ta được nghe Trần Ninh kể Trương Khác cùng nữ nhân xinh đẹp nói chuyện trong trường học vì Trần Ninh tới chào mà giật minh ngã xuống hồ, nhìn thấy mặt Trương Khác là lại tưởng tượng ra cảnh tức cười đó, nhịn lắm mới không cười ra tiếng, chú ý thấy trong nhà Trương Tri Hành còn có những người khách khác, Giang Thượng Nguyên và Lưu Tước cũng có mặt.
- Thị trưởng Cố tới rồi. Trương Tri Hành vui vẻ chào: - Mảnh đất tây nam Thiên Vân Sơn tới bờ đông Tiểu Giang trước kia được thành phố quy hoạch làm khu động vật hoang dã, hạng mục này mãi chưa được thực thi, vả lại Huệ Sơn và Kiến Nghiệp đều có vườn bách thú lớn. Tân Vu xây thêm một cái không thể phát huy được ưu thế, Thế Kỷ Hoa Âm muốn xây một phim trường lớn, có thể kiêm tính chất hạng mục du lịch, gọi cô tới đây, là để cô đại biểu cho thành phố....
Hạng mục thành phố điện ảnh phía bên Cẩm Hồ giai đoạn tiền kỳ do Tiết Thạch làm chủ, Tôn Tĩnh Mông và Tần Cương phối hợp, bọn họ đửng dậy, do Trương Tri Hành giới thiệu cho Cố Hiểu Mai.
Từ sau khi chính thức đảm nhận phó thị trưởng vào trung tuần tháng 4, Cố Hiểu Mai cho rằng mình vào ban lãnh đạo chính phủ thánh phố hẳn là vì hoàn cảnh đề cao địa vị cán bộ phụ nữ, đã chuẩn bị sẵn sàng phân quản hội phụ nữ, tôn giáo... Hay dở gì cũng là phó tỉnh trưởng. Không ngờ rằng điều chỉnh công tác, bà ta được phân quản văn phòng chính phủ, lại còn phụ trách hiệp trợ Trương Tri Hành phân quản công tác trọng yếu nhất của Tân Vu hiện nay là khai phát và đầu tư sản nghiệp du lịch.
Cố Hiểu Mai thấy Giang Thượng Nguyên, Lưu Tước cười ha hả, không thấy có bất kỳ ý kiến gì với việc này, thầm nghĩ bọn họ hẳn là sớm biết chuyện này rồi.
Người Tân Vu biết rõ nhất về Trương gia đại khái là nhận định Thế Kỷ Cẩm Hồ là xí nghiệp của Trương Gia, Cố Hiểu Mai lần đầu tiên nghe tới Thể Kỷ Hoa Âm, nhìn thấy Lương Cách Trân gọi Trần Phi Dung vào bếp pha lấy trà nước cho mọi người, thầm nghĩ cô gái này chẳng phải đã tốt nghiệp rồi sao, thế nào còn tới Tân Vu? Lần này lại không nghe nói Đường Thanh cùng tới Tân Vu, cô gái này chẳng lẽ cũng được Trương gia chấp nhận luôn rồi, thật kỳ lạ.
Tới khi Trần Phi Dung bê trà nước lên chia cho mọi người rồi ngồi xuống bên Tôn Tĩnh Mông nghe bọn họ nói chuyện, Cố Hiểu Mai mới nghĩ ra khả năng Trần Phi Dung tốt nghiệp xong liền trực tiếp vào xí nghiệp gia tộc Trương gia làm việc.
Tôn Tĩnh Mông dung mạo xinh đẹp quyến rũ, vóc dáng chuẩn mực làm Cố Hiểu Mai ban đầu không nhận ra được so với Trần Phi Dung ai đẹp hơn, chỉ là khí chất hai cố gái hoàn toàn khác biệt. Cố Hiểu Mai chú ý thấy khi Trương Khác lên lầu, cô trợ lý đặc của tổng giám đốc Thế Kỷ Hoa Âm đó nhìn theo, có vẻ như chẳng muốn ngồi lại đây bàn công việc lắm.
Nói chuyện mới công ty này là công ty Giang Đại Nhi và Tống Uyển Bội ký hợp đồng, Cố Hiểu Mai coi như mới có nhận thức trực quan về công ty này.
- Thế Kỷ Hoa Âm có hai kịch bản đang cân nhắc, một về anh hùng dân tộc Nhạc Phi, hiện có một số luận điệu quái dị, cái gì mà vì lợi ích đoàn kết dân tộc, cái từ anh hùng dân tộc không còn phù hợp với thời đại nữa, cá nhân tôi khuynh hướng về đề tài này. Nhưng không phải cá nhân tôi nghĩ sao là được, còn phải tìm được đạo diễn thích hợp, còn phải trao đổi với ban nghành chủ quản.
- Nếu kịch bản Nhạc Phi không thể quay thì quay một bộ phim về Nhiếp Chính thích khách thời chiến quốc. Thời gian quay kế hoạch là hai năm, ngoại trừ đầu tư xây dựng trung tâm chế tác điện ảnh nếu quay phim Nhạc Phi thì xây tòa thành thời Tống trước, nếu quay phim Nhiếp Chính thì xây dựng tòa thành chiến quốc. Trong thư phòng, Trương Khác nói với Giang Thượng Nguyên, Lưu Tước một số cái nhìn của y: - Hạng mục du lịch phải khai phát tổng hợp mới thu được lợi ích lớn nhất, thành phố điện ảnh có thể xúc tiến tài nguyên du lịch tây nam Thiên Vân Sơn. Vì tỵ hiểm, Cẩm Hồ tham thế nào cũng không thể vét bạc trên đất Tân Vu, những hạng mục khách sạn, khu nghỉ dưỡng, nhà ở xung quanh hạng mục thành phố điện ảnh, chúng tôi không dính dáng gì. Nhưng để thành phố điện ảnh phát huy tốt nhất lợi ích kinh tế của nó, thì phải cùng các công ty khác tiến hành quy hoạch.
Lưu Tước gật gù hỏi: - Toàn bộ hạng mục rốt cuộc có quy mô thế nào?
- Tôi kiến nghị thành phố nắm hết 20 km vuông đất phía tây nam Thiên Vân Sơn, sau khi giai đoạn đầu hạng mục thành phố điện ảnh hoàn thiện, xem có thể xin quốc gia cho xây dựng khu điện ảnh cấp quốc gia, đó là phương hương.
Trương Tri Hành trầm ngâm: - Đất thì không thành vấn đề, quan trọng là đầu tư lượng tài chính nhiều như thế, tài chính Cẩm Hồ có eo hẹp lắm không?
Giang Thượng Nguyên, Lưu Tước cũng quan tâm tới vấn đề này, nhưng không tiện hỏi thẳng.
- Giấy Tân Quang có một phần cổ phần trực tiếp ở trong tay thương vụ Cẩm Hồ, sau khi giấy Tân Quang lên TTCK, số cổ phần đó có thể thị trường hóa, chúng tôi đã đàm phán xong xuôi hiệp nghị với HSBC, cung tấp khoản vay tín dụng 8 - 10 tỷ HKD, có thể tiêu pha một hồi. Trương Khác thoải mái nói:
Giang Thượng Nghĩa tặc lưỡi: - Vốn hải ngoại đúng là sung túc, Tân Quang lên TTCk huy động 6 -7, lại có thể lấy cổ phần thế chấp vay được 10 tỷ, tổng hạn nghạch khoản vay Tân Vu năm nay mới 3 tỷ...
- Chuyện Tân Quang lên TTCK đã chắc chắn rồi chứ? Trương Tri Hành lo lắng hỏi: - Thời gian qua không khí TTCK quá ngột ngạt.
- Không sao đâu ba, sản nghiệp mới như internet tuy ảnh hưởng nghiêm trọng, nhưng sản nghiệp truyền thông không ảnh hưởng gì, hiệp nghị với HSBC và Quốc Dụ đã ký xong, công tác phát hành không mấy liên quan tới phía bọn hon nữa, chuyện phải làm là ngày kia tới Hong Kong tham gia tiệc mừng công thôi.
Giang Thượng Nguyên hỏi tới: - Vậy hạng mục bột giấy cuối cùng đã có khả năng rồi?
Trương Khác gật đầu: - Công tác chuẩn bị làm bao năm, sẽ tranh thủ khởi công trước Tết, hạng mục này sẽ khoảng 10 tỷ.
Lưu Tước hâm mộ nói: - Riêng một hạng mục đã bằng mục tiêu 5 năm của Tân Vu rồi, ài, muốn hâm mộ cũng không được.
Hết