- Công ty mẹ có suy tính của công ty mẹ, tôi không thể vì lo công ty mẹ sinh ý nghĩ gì mà trói buộc Liên Tấn không phấn đấu. Tôn Chí Cương lau mồ hôi theo Trương Khác vào nhà, vì biểu thị thành ý, trong lúc đợi nhân viên công tác vào thông báo cho Trương Khác, ông ta không trốn trong xe có điều hòa, mà cùng thư ký đứng đợi giữa trời nóng như đổ lửa. Bắc Kinh vào hạ tuần tháng 8, nhiệt độ buổi trưa lên tới 38 độ C, Tôn Chí Cương lại béo, càng không chịu nổi, đi vào nhà, được không khí lạnh thổi tới mới cảm giác sống lại.
Vào nhà rồi Trương Khác mói nói: - Giám đốc Tôn đợi một chút, tôi đang nói dở điện thoại.
Tôn Chí Cương rất cảm kích Trương Khác không bắt bọn họ đợi bên ngoài đến khi nói chuyện điện thoại xong mới ra đón, vui vẻ nói: - Cậu cứ làm việc đi.
Tôn Chí Cương và thư ký ngồi trong phòng khách đợi, một lúc sau có cô gái xinh đẹp mặc váy bê nước giải khát tới, Tôn Chí Cương liếc nhìn, thấy cô gái này cổ tay đeo vòng tay kim cương lấp lánh, khí chất bất phàm, thầm nghĩ không thể là giúp việc bình thường được, không dám nhìn nhiều. Một số kẻ thích khoe khoang nữ nhân xinh đẹp bên cạnh, một số người lại cực kỳ kiêng kỵ, ông ta hơi khom người cám ơn rồi nhận cốc nước, nhìn ánh mắt thư ký có chút khác thường mới quan sát cô gái xinh đẹp này kỹ hơn, thì ra là đại minh tinh Tống Uyển Bội, ông ta không tiện nói gì, nhưng thư ký của ông ta còn mang tâm tính trẻ con, nhìn dáng vẻ mừng rỡ kia thì biết phải kiềm chế lắm mới không lấy sổ công tác ra xin chữ ký của thần tượng.
Tôn Chí Cương nghĩ, té ra tin đồn tên khốn kiếp Trương Khác này cướp đoạt Tống Uyển Bội trong tay con trai Thành Tấn Kiệt là sự thực, ông ta cũng chẳng để ý biểu hiện không chín chắn của cô thư ký trẻ, nhìn thần sắc của Tống Uyển Bội có vẻ rất thích cảm giác được người ta sùng bái.
- Tống tiểu thư vẫn còn ở đây à? Trương Khác từ trên lầu xuống, thấy Tống Uyển Bội đang trò chuyện rất thân mật với thư ký của Tôn Chí Cương.
- Vừa rồi nói chuyện xong với Hứa tiểu thư, thế nào cũng phải nói một câu tạm biệt với Khác thiếu gia mới đi được chứ, nếu không bị Khác thiếu gia trách tôi không biết phép lịch sự. Tống Uyển Bội cười tươi tắn, cầm lấy túi sách hơi khom người cáo từ: - Tôi tạm biệt Khác thiếu gia ở đây luôn vậy, không dám làm phiền Khác thiếu gia đuổi nữa.
- Tôi làm sao dám đuổi cô. Trương Khác cười: - Tống tiểu thư tự lái xe tới à, hay tôi bảo nhân viên đưa cô về? Lời rõ ràng không có ý giữ người lại.
- Tôi tự lái xe tới, nếu ở Kiến Nghiệp thế nào cũng làm phiền Khác thiếu gia chiếu cố.
Lúc này Tôn Chí Cương mới biết trong biệt thự còn có nữ chủ nhân khác tồn tại, người ta khuông muốn lộ diện, ông ta có tò mò tới đâu cũng vô dụng, Tống Uyển Bội cũng giống như ông ta, chỉ là khách tới đây, nhưng vừa rồi lại làm nha hoàn một chuyến, nhìn dáng vẻ như cô ta có vẻ không cho như thế là tự hạ thấp thân phận của mình.
Tống Uyển Bội tới đây là vì chuyện đầu tư thành phố điện ảnh, chuyện này Trương Khác chẳng quản, nhưng Tống Uyển Bội là cô gái rất có dụng tâm, vừa rồi đáng lẽ là việc của nhân viên công tác, nhưng cô ta lại chủ động bê nước ra, có ý cố tình dụ Tôn Chí Cương suy nghĩ sang chiều hướng khác. Có lẽ có người rất ghét hành động này của Tống Uyển Bội, nhưng Trương Khác hiểu khổ cực của cô, với bản tính con người, ai muốn hạ mình lấy lòng người khác? Nhìn theo bóng lưng Tống Uyển Bội khuất sau cổng chính, thầm nghĩ đúng là một con dê con to gan, không sợ bị người ta nuốt cả thịt lẫn xương sao?
Trương Khác quay về phòng khách, ngồi trên chiếc ghế vừa rồi Tống Uyển Bội ngồi, nơi đó vẫn còn dư hương giai nhân, dung mạo của Tống Uyển Bội đúng là làm người ta ngồi chỗ cô đã ngồi cũng thấy dễ chịu, cười với Tôn Chí Cương: - Làm giám đốc Tôn đợi lâu rồi, thật ngại quá. Không hề giải thích lý do Tống Uyển Bội ở đây, mặc ông ta phát huy trí tưởng tượng.
Tôn Chí Cương rất muốn biết nữ chủ nhân nơi này là ai mà khiến Trương Khác không hề có ý giữ lại giai nhân như Tống Uyển Bội, có điều ông ta tới đây là vì mục đích khác: - Tới hôm nay tôi không thể không bội phúc con mắt của Tiêu Thụy Dân, cục diện hiện giờ cũng sớm nằm trong dự liệu của ông ta rồi, lần này tôi chạy tới cửa là muốn xin kế sách của Khác thiếu gia.
- Giám đốc Tôn hình như quên Liên Tấn và Ái Đạt là đối thủ cạnh tranh rồi? Trương Khác thấy trên bàn có một cốc nước ô mai đá chưa uống, chắc Tống Uyển Bội chuẩn bị cho mình, cầm lên uống một ngụm, chẳng hiểu sao Tôn Chí Cương tới tìm mình lại mang theo cô bé thư ký còn thắt tóc bím, trông là biết không đủ lão luyện.
Tôn Chí Cương chẳng tin lới Trương Khác nói, nếu nhắc tới đối thủ cạnh tranh của Ái Đạt thì Liên Tín còn gây áp lực thị trường cho Ái Đạt còn lớn hơn Liên Tấn, nhưng Cẩm Hồ lại hợp tác với Liên Tín, ông ta đoán Cẩm Hồ, Liên Tín, Cao Khoa KV thế nào cũng có giao dịch ngầm không cho ai biết.
Nửa đầu năm, mỗi chiếc di động trong nước gần như mang lại từ 400 - 500 đồng, thị trường hết sức sôi động, di động trong nước cung không đủ cầu, Liên Tín lại đi làm nghiệp vụ di động đặt làm cho Liên Thông, mỗi cái được lãi có 100 đồng, tiếp đó là Cao Khoa KV cũng cung cấp di động đặt làm cho Liên Thông, lượng di động cùng loại bọn họ đưa ra thị trường không bằng 1/5 lượng di động đặt làm bọn họ cung cấp cho Liên Thông.
Liên Tín và Cao Khoa KV có tiền không kiếm, làm người trong nghề không hiểu, Tôn Chí Cương ban đầu cũng không hiểu, thậm chí cho rằng chip cơ sở do ESS cung cấp không đủ ổn định, tồn tại vấn đề về tính năng, cho nên Cao Khoa KV và Liên Tín mới lấy nghiệp vụ di động đặt làm làm đường xuất hàng lớn nhất.
Sự thực chứng minh, di động đặt làm dù công năng đơn điệu, nhưng tính năng rất ổn định, các chi tiêu kỹ thuật đều vượt xa trình mức độ trung bình trong nước. Khi Tôn Chí Cương nhận ra điều này thì biến đổi thị trường đã âm thầm kéo tới, nhưng phải thừa nhận Tiêu Thụy Dân rất có nhãn quang, cầm được đơn đặt hàng 1.5 triệu di động của Liên Thông trong tay, phong ba nổi lên, vẫn đứng ở thế bất bại.
Mùa đông năm ngoái, chỉ có Cao Khoa KV và Liên Tín tiếp xúc với Liên Thông về nghiệp vụ di động đặt làm, Tôn Chí Cương không khỏi hối hận vì phản ứng chậm chạp của Liên Tấn.
Trương Khác thì thấy phản ứng của Tôn Chí Cương không phải là quá chậm, cho tới lúc này, thị trường tuy có biến hóa, nhưng không kịch liệt, y còn tưởng phải tới khi máu tươi tung tóe khắp nơi thì Liên Tấn mới có phản ứng.
Mặc dù các cự đầu di động hải ngoại liên tục đưa ra di động tầm trung và cao đầu tháng 8, đẩy di động trong nước ra khỏi phân khúc này, nhưng di động trung và thấp dùng kỹ thuật GMS vẫn có thị trường rộng lớn nhất, quan trong là ở khống chế chi phí. Khi áp lực chi phí còn chưa truyền tới nhà cung cấp linh kiện đầu nguồn, muốn bọn họ giảm giá linh kiện đúng là nằm mơ nói mộng, lúc này Cẩm Hồ dần nâng cao sản lượng của chip cơ sở hàng tốt giá rẻ, chắc chắn thành con đường tắt giảm bớt chi phí chế tạo, đó là ý đồ của Tôn Chí Cương.
Mặc dù được Cảnh Trọng Dương ủng hộ khiến nghiệp vụ di động đặt làm của Liên Thông hoàn toàn dựa vào kỹ thuật của Cẩm Hồ, trước khi chip cơ sở đời 2 đưa ra, Cẩm Hồ cũng đem Liên Tấn, Đông Hưng liệt vào danh sách cung hàng, nhưng hạn chế hỗ trợ kỹ thuật, khiến cho Liên Tấn, Đông Hưng cho tới nay vẫn chưa thể đưa ra di động mang kỹ thuật ESS của mình, tới khi chip cơ sở đời 2 đưa ra thị trường, Cẩm Hồ có thể danh chính ngôn thuật gạt bỏ hai công ty này khỏi danh sách hợp tác.
Tôn Chí Cương lần này tới đây là muốn vãn hồi được phần nào đó, nhưng Trương Khác không vì thế mà thay đổi chiến lược sớm đã ước định xong với Liên Thông, Liên Tín và Cao Khoa KV.