Từ Học Bình tuổi đã cao, Đường Học Khiêm cũng ngót nghét 50 rồi, bình thường mỗi bữa đều ăn không nhiều, ăn năm sáu cái xủi cảo, uống vài ngụm canh, liền dừng đũa, tới ghế sô pha trò chuyện.
Trương Khác còn muốn ăn thêm mấy cái xủi cảo nhân trứng gà rau hẹ, thấy Từ Học Bình và Đường Học Khiêm trông tựa ngồi bên nói chuyện, thực chất là đang đợi y để vào thư phòng bàn bạc tiếp, Trương Khác sao dám thoải mái đánh chén, nhét vội hai cái xủi cảo vào mồm, lấy khăn lau mồm sạch sẽ rồi đứng dậy.
Chu Thục Huệ lo cho sức khỏe của chồng, ý muốn bảo bọn họ nghỉ ngơi một chút đã, nhưng nhìn sắc mặt chồng, biết ông thảo luận vấn đề đau đầu mấy ngày qua, nên thở dài đành thôi.
- Vừa rồi khi ăn cơm, tôi nghĩ buổi sáng chúng ta thảo luận đều là nhắm vào đường lối làm sao quy phạm và phát triển lành mạnh địa ốc, nhưng bất kể dùng thủ đoạn gì, giá nhà tăng là một xu thế chỉnh thể, xét từ phương diện chức năng của chính phủ, vẫn phải suy nghĩ làm sao xử lý vấn đề nhân sinh trước... Vào thư phòng nếp nhăn trên mày Từ Học Bình tựa hồ giãn ra đôi chút.
Lời này không phải là thảo luận bình thường nữa, mà mang theo ý an bài công tác của cấp trên cấp dưới, Đường Học Khiêm liền ngồi thẳng dậy lắng nghe...
Lần này thảo luận tới tận giờ cơm tối, nhìn dưới ánh đèn Từ Học Bình tóc đã trắng cả, khóe mắt Đường Học Khiêm cũng tăng không ít nếp nhăn, Trương Khác thầm than, quan viên làm việc vì dân luôn gánh vác nhiều hơn, lần này đưa ra một loạt chính sách hạn chế một số kẻ trục lợi, họ sẽ càng gánh chịu nhiều mưa gió hơn nữa.
Thực ra Trương Khác càng hi vọng vấn đề thảo luận hôm nay được người tầng cấp cao hơn biết tới, từ đó có thể đem một số chính sách và biện pháp mở rộng ra toàn quốc, ít nhất có thể giảm được bớt áp lực cho hai người bọn họ.
Chỉ là quốc gia lớn như thế, tất cả đều phải thong thả, vội vàng là không được.
Sáng hôm sau Trương Khác ngồi tàu hỏa về Kiến Nghiệp, xuống sân ga kỳ quái hỏi Đỗ Phi: - Sao mày lại rảnh rỗi tới đây đón tao? Mà gần đây Thịnh Hạ đi đâu rồi?
- Anh Thịnh an bài cô ấy sang Kuala Lumpur học quản lý khách sạn, cả Tết cũng ở bên đó, tao không có chỗ nào để đi, đành theo mày lêu lổng vậy, mày có về Hải Châu không, bọn mình cùng đi.
- Mày muốn tìm Chu Hiểu Lộ thì cứ việc, đừng lôi tao vào. Trương Khác không chút khách khí bóc trần mưu đồ của hắn: - Đến Hải Châu mày xéo thật xa cho tao.
- Vậy cứ quyết định như thế, khi nào đi thì gọi tao. Đỗ Phi ở trước măt Trước Khác không cần tỏ ra có chút xấu hổ nào: - Vợ chồng lão Mông muốn chủ trì Hải Túc, nói muốn bàn với mày, khi nào mày rảnh thì cùng tao tới Sáng Vực.
- Hạ quyết tâm rồi à? Thế có nghĩa là mọi vấn vương của Tịch sư tỷ với Vương Hải Túc đã không còn chút gì nữa, lão Mông nhất định mừng lắm, vừa vặn cũng gần nhà Tịch sư tỷ. Trương Khác mừng thay cho bọn họ: - Chuyện Sáng Vực thì mày cứ quyết, cần gì bàn với tao làm gì, hơn nữa hôm nay tao phải lên tỉnh ủy một chuyến, chiều lại tới Vườn Sồi.
- Sao lại lên tỉnh ủy, xảy ra chuyện gì? Đỗ Phi hơi khẩn trương:
- Không có chuyện gì, sắp Tết rồi, đi chúc Tết thôi, ngoài ra Hương Tuyết Hải lên TTCK phải thông báo một tiếng, nếu không các lãnh đạo lại trách. Trương Khác nhún vai:
- Vậy tối tới 1978, thế nào cũng phải bàn với mày bọn họ mới yên tâm đi làm. Đỗ Phi không cho Trương Khác thoái thác, khởi động xe phóng vút đi.
Trương Khác tới tới tỉnh ủy, trước tiên tới chỗ Lục Văn Phu, đợi Lục Văn Phu báo với Lý Viễn Hồ rồi mới cùng tới văn phòng cả Lý Viễn Hồ. Lần trước gặp Lý Viễn Hồ là chuyện quỹ xúc tiến khiến thiệt khoa học, tất nhiên trước tiên bắt đầu nói từ đó, Trương Khác lần nữa hứa dự toán năm nay sẽ tới 100 triệu USD, đồng thời tăng thêm đầu tư vào quỹ từ thiện, quỹ văn hóa v..v..v..
Lý Viễn Hồ cảm thán: - Nếu xí nghiệp nào cũng có trách nhiệm xã hội như Cẩm Hồ thì tốt quá, Cẩm Hồ có cần tỉnh ủy phối hợp gì không?
- Làm sao dám để Cẩm Hồ phối hợp với chúng tôi chứ? Trương Khác cười nói: - Giấy Tân Quang định mở rộng quy mô thu hồi giấy phê liệu, có điều hiện giờ việc phân loại rác trong nước rất ít, khiến hiệu suất thu hồi thấp. Tôi nghe nói ở Bắc Kinh vừa mới bắt đầu thí điểm, Đông Hải có kế hoạch không?
- Đông Hải cũng định thí điểm trước ở Kiến Nghiệp, phía Hải Châu cũng có thể thử. Cẩm Hồ có kiến nghị gì cứ trực tiếp bàn với tỉnh trưởng Lục. Lý Viễn Hồ mỉm cười hỏi: - Chỉ thế thôi sao?
- Còn một chuyện nữa, Hương Tuyết Hải định lên TTCK Hong Kong sau Tết.
- Đây là sự vụ chính phủ, cậu nên trao đổi với tỉnh trưởng Giang nhiều hơn. Lý Viễn Hồ khéo léo nhắc nhở: - Tỉnh trưởng Giang rất quan tâm tới Cẩm Hồ, bất kể là xí nghiệp dân doanh hay quốc hữu, chính phủ đều sẽ coi như người nhà, cậu không cần băn khoăn gì. Tôi sẽ an bài giúp cậu.
~~~~~~~~~~~~~~o0o~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Giang Mẫn Chi đặt điện thoại xuống, nghĩ một lúc rồi gọi Lưu Văn Đào tới, nhìn thấy Trương Khác đi vào, Giang Mẫn Chi cảm khái, một thanh niên hơn 20 tuổi đã có ảnh hưởng sâu sắc tới kiến thiết kinh tế cả tỉnh, ngay ông ta cũng phải dựa vào Cẩm Hồ mới mở ra được cục diện mới. Nhưng sự tồn tại của Cẩm Hồ trong mắt Giang Mẫn Chi là cười nhạo sự vô dụng của quốc xĩ, tâm thái như thế khiến ông ta không biết phải xử lý mối quan hệ với Trương Khác như thế nào.
Trương Khác đi vào nhìn thấy Lưu Văn Đào gật đầu nói: - Chào tỉnh trưởng Giang. Ồ, phó tỉnh trưởng Lưu cũng ở đây à?
Lưu Văn Đào bị bốn chữ "phó tỉnh trưởng Lưu" làm hơi khó chịu, nhưng làm gì được chứ, nghe nói chuyện Hương Tuyết Hải lên TTCK, thuộc phân quản của hắn, tất nhiên phải ngồi nghe.
Nghe xong Trương Khác trình bày xong, Giang Mẫn Chi vừa nhìn tài liệu vừa nói: - Đây là chuyện tốt, Đông Hải lại có thêm một công ty lớn lên TTCK rồi, Hương Tuyết Hải định huy động bao nhiêu vốn? Dây chuyền sản xuất LCD của Ái Đạt chuẩn bị ra sao?
- Hương Tuyết Hải sau khi lên TTCK, chủ yếu lấy tiền đầu tư tăng cường nghiên cứu phát triển, đồng thời thử tiến vào lĩnh vực điều hòa không khí. Trương Khác nói đều đều: - Điện tử Ái Đạt cũng sẽ dùng cổ phần ở Hương Tuyết Hải huy động vốn cho dây chuyền sản xuất LCD, có điều Ái Đạt là công ty trên TTCK, chuyện an bài dây chuyền sản xuất LCD có thể sẽ có biến hóa. Đó là do tài chính của Ái Đạt thiếu hụt, không còn cách nào khác.
Giang Mẫn Chi nghe xong trầm tư gật đầu, đợi Tiết Minh Lâu tiễn Trương Khác đi rồi, liên hệ với phương án phân chia cổ phần Hải Túc, quay sang nói với Lưu Văn Đào: - Xem ra Trương Khác cũng có điều cố kỵ.
Lời này Lưu Văn Đào không dám tiếp, chẳng lẽ nói toàn do thanh danh của tỉnh trưởng Giang ông gây ra?
- Anh hiểu Cẩm Hồ được bao nhiêu? Giang Mẫn Chi đột nhiên hỏi:
Câu hỏi bất ngờ, Lưu Văn Đào vừa suy nghĩ dụng ý của Giang Mẫn Chi vừa đáp qua loa: - Năm 98 tôi tới Hải Châu, những xí nghiệp dưới cờ Cẩm Hồ, thêm vào những xí nghiệp liên quan, gần như chiếm một nửa vùng trời Hải Châu, cho nên tôi cũng điều tra chút ít về Cẩm Hồ. Ái Đạt bắt đầu từ làm đầu đĩa, năm 96 là Tiêu Vương...
- Vậy trong quá trình phát triển của Cẩm Hồ có vấn đề gì không? Giang Mẫn Chi không có thời gian nghe hắn lảm nhảm vô nghĩa, hỏi thẳng luôn.
Vấn đề này làm trong lòng Lưu Văn Đào không khỏi kích động, nhưng hắn cũng chỉ có thể cười khổ: - Ít nhất khi tôi đến đó thì không quan sát được vấn đề gì, Cẩm Hồ khuếch trương cực nhanh, có vấn đề gì e rằng cũng bị che lấp rồi. Nếu tra lại lịch sử của Hải Châu, có lẽ phát hiện ra điều gì đó.
Giang Mẫn Chi gật đầu: - Anh có thể tra qua, nhưng phải chú ý bảo mật, tôi nghe nói năm 97 - 98 quy mô đầu tư của Cẩm Hồ vượt xa khả năng huy động vốn của bản thân.