- Em cũng rất đau đầu, tạm thời không biết làm sao, nhưng không thể để Tiểu Thanh là người cuối cùng biết chuyện, như thế cô ấy càng tổn thương. Trương Khác còn nhớ trước đó không lâu tha thiết hứa không để Đường Thanh bị tổn thương, cười khổ hỏi: - Chỉ mong mọi cái giá do em nhận, đừng để Tiêu Thanh chịu quá nhiều thương tổn.
- Khả năng Tiểu Thanh biết rồi.
- Cái gì? Tiểu Thanh đã biết rồi à? Hứa Tư đột nhiên nói một câu như thế, làm tim Trương Khác thiếu chút nữa vọt khỏi lồng ngực, ngồi bật dậy.
- Hôm rằm tháng Giêng tôi qua Hong Kong thăm Tiểu Đinh Hương, lúc tối mọi người cùng ăn cơm với nhau, nó nhận được một cú điện thoại, hẳn là Đường Thanh gọi tới, Phi Dung nói với Đường Thanh vài câu, nó đi ra ngoài nói chuyện, chừng 20 phút sau mới quay lại phòng khách ăn cơm. Hứa Tư nhớ lại vẻ mặt Trần Phi Dung khi đó: - Tôi nhìn thấy sau khi quay lại mắt nó đỏ hoe, tựa hồ đã khóc khi nói chuyện với Đường Thanh, có điều tinh thần tốt hơn rất nhiều, nhẹ nhõm hơn, như trút bỏ được gánh nặng.
- Khi đó tôi còn chưa biết chuyện Hồ Kim Tinh, còn tưởng công việc của nó gặp vấn đề gì, nói chuyện với Đường Thanh tìm được cách giải quyết. Mặc dù cũng thoáng nghĩ có thể liên quan đến cậu, có điều thực sự không ngờ... Hứa Tư nói được một nữa, khóe môi hơi cong lên nhìn Trương Khác với vẻ giễu cợt, không ngờ làm tâm sự của y được gạt bỏ, suy nghĩ bậy bạ lại nổi lên.
- Hì hì, dù sao cũng là chuyện mừng, hay chúng ta ăn mừng một chút.
- Á! Sao cậu lại.. Đừng, tôi đủ rồi... Nhẹ chút, nhẹ chút nào...
Mai nở hai lần, Trương Khác tuy mệt díp mắt lại vẫn không quên vỗ về Hứa còn kiệt sức hơn y, hai lần hoan ái, Hứa Tư mềm nhũn như bún nắm trên giường, sắc mặt đỏ như lửa, ánh mê mê mang tán loạn, trong miệng phả ra hơi thở nóng hổi thơm tho.
Cho tới tận khi Hứa Tư ngủ say trong lòng, Trương Khác mới nhớ lại những lời cô nói.
" Tôi nhìn thấy sau khi quay lại mắt nó đỏ hoe, tựa hồ đã khóc khi nói chuyện với Đường Thanh, có điều tinh thần tốt hơn rất nhiều, nhẹ nhõm hơn, như trút bỏ được gánh nặng.. Rốt cuộc Tiểu Thanh đã nói gì với Phi Dung?" Trương Khác thực sự không đoán ra hai cô gái thân như chị em này sẽ nói gì, nghĩ sau này gặp Trần Phi Dung rồi sẽ biết, chìm vào giấc ngủ ngọt ngào.
"Hi vọng cậu có thể an ủi Phi Dung cho tốt, mặc dù trong mắt người ngoài, nó là cô gái tính cách lãnh đạm, nhưng kỳ thực nó có trái tim thiếu nữ ôn nhu tinh tế. Hiện trái tim của nó đã bị cậu bắt giữ, cậu phải thương yêu trân trọng nó. Dù Đường Thanh mặc dù có chấp nhận và hiểu cho mối quan hệ giữa cậu và Phi Dung, nhưng bất kỳ một cô gái nào cũng không muốn thời gian và sự quan tâm từ chỗ người mình yêu trở nên ít hơn."
Nhớ lại lời Hứa Tư nói, Trương Khác chỉ có thể trách mình ở phương diện này quá thiếu tiết chế, nhớ tới còn Lý Hinh Dư ở Hàn Quốc, Giang Đại Nhi ở Hong Kong, Vệ Lan ở Perth xa xôi, Trương Khác không biết trái tim của mình còn phải chia làm mấy mảnh nữa.
Cho dù là cô gái rộng lượng nhất cũng không muốn người yêu của mình lưu tình khắp nơi, càng sợ sẽ có một cô gái nào đó chiếm lấy trọn tình cảm của người mình yêu. Nếu như tình cảm của cô gái đó với người mình yêu không phải là giả, vậy trong lòng cô gái không thể tránh khỏi thương tâm.
Nữ nhân quá đông, tinh lực và thời gian lại hạn chế, không thể quan tâm chiếu cố hết được, trong lòng Trương Khác cũng day dứt, cho nên mỗi lần được ở bên một cô gái, y đều cố gắng bù đắp hết mức có thể, Trương Khác nhận ra, nam nhân muốn đa tình thì phải vô tình, nếu không đến một lúc nào đó sẽ nhận ra đó là tự hại mình như y bây giờ. Nhưng so với điều này Trương Khác càng đau đầu sau khi tốt nghiệp kết hôn, phải xử lý mối quan hệ giữa các giai nhân ra sao.
Trong lúc đợi Trần Phi Dung trở về Hải Châu, Trương Khác liên hệ Tô Tân Đông, Đinh Hòe, Lỗ Khánh Sinh rồi ra bãi đỗ lấy xe, trực tiếp lái xe tới khu nhà xưởng của điện tử Ái Đạt ở trấn Ích Long.
Giờ quay đầu nhìn lại, điện tử Ái Đạt nay là công ty trên TTCK, là tảng đá đầu tiên của đế quốc Cẩm Hồ.
Sau sáu năm được danh hiệu Tiêu Vương, năm 96, lượng tiêu thụ của điện tử Ái Đạt lên tới 4 tỷ, lợi nhuận đạt được 1 tỷ, đó là con số tài vụ mà người ngoài được biết, vì nó chưa tính tới khoản tiền công ty tại Hong Kong chặn lại từ hiệp nghị ngầm về chip giải mã TI cũng tới hàng trăm triệu. Sau đó Ái Đạt lên TTCK Hong Kong, huy động được cho Cẩm Hồ 4 tỷ HKD, rồi thông qua thực nghiệp Gia Tín, đoạt được Hương Tuyết Hải trong tay Samsung, còn Cẩm Hồ dùng số tiền kia lập nên Vườn Sồi khiến người ta thán phục.
Cho nên gọi Ái Đạt là tảng đá đầu tiên cho thành công của Cẩm Hồ không có gì là quá, chỉ là tảng đá cống hiến lớn cho Cẩm Hồ đó giờ đây đã hơi xuống sức rồi.
Vào năm 2000, đầu đĩa VCD ngoại trừ ở một số thị trường nông thôn thì cơ bản đã lui khỏi thị trường đầu đĩa, SVCD và DVD do chất lượng và kỹ thuật không khác nhau bao nhiêu, mảng tri thức bản quyền trong nước lại gần như bị bỏ trống, cho nên SVCD và DVD gần như ngang ngửa nhau. Nhưng lợi nhuận của toàn bộ ngành đầu đĩa đang hạ xuống, lợi nhuận đầu đĩa Ái Đạt năm 99 đạt tới định cao 1.2 tỷ, sang năm 2000 giảm xuống còn chưa tới 900 triệu.
Nguyên nhân quan trọng nhất là cùng với máy vi tính và mạng internet nổi lên, làm đầu đĩa không còn là cách duy nhất xem phim đĩa nữa, từ đó chia mất một một miếng bánh của thị trường đầu đĩa, đồng thời người trong nghề biết xu thể này ngày càng khiến người ta không thể kháng cự.
Đầu đĩa Ái Đạt còn như thế, những doanh nghiệp khác không có kỹ thuật hạch tâm càng khốn đốn, đã có rất nhiều doanh nghiệp đầu đĩa phá sản, hoặc thay đổi chuyển nghề.
Khi các công ty khác dưới cở Cẩm Hồ đang thay da đổi thịt từng ngày, sải bước tiến tới, điện tử Ái Đạt bị hạn chế cách cục sản nghiệp và không gian hạn chế, bị các xí nghiệp khác ngày càng bỏ xa, làm người ta không khỏi đau lòng. Nhất là những nguyên lão của Ái Đạt như Tô Tân Đông, Đinh Hòe, Lỗ Khánh Sinh, dù nay đã ở cương vị cao hơn, cũng cảm thấy khó chấp nhận hiện trạng này.
Cho dù hiểu biết sự phát triển của sản nghiệp tới giai đoạn nhất định sẽ phải kết thúc, nhưng đám Tô Tân Đông xuất phát từ tình cảm vẫn mong thay đổi tình huống này, cho dù không hi vọng điện tử Ái Đạt trở lại vinh quang ngày nào, nhưng vẫn mong con thuyền cũ ấy có được đột phá, theo kịp tốc độ đại hạm đội Cẩm Hồ.
Đến nhà máy Ái Đạt, toàn là người quen thân vô cùng rồi, chẳng cần khách khí, mọi người vào phòng hội nghị.
Tô Tân Đông giới thiệu tỉ mỉ cho Trương Khác một số tình hình thị trường đầu đĩa trong thời gia qua, cùng một số sản phẩm mới gần đây nghiên cứu ra.
Nghe Tô Tân Đông nói tới sản phẩm mới, Trương Khác miệng không nói gì, nhưng trong lòng hiểu, xu thế sản nghiệp không thể vì thế mà cái biến, phải có cải cách lớn mới làm cả xí nghiệp chuyển mình. Điện tử Ái Đạt là công ty trên TTCK, không phải muốn thay đổi là thay đổi được, phải làm một báo cáo phân tích thị trường và nghiên cứu sản nghiệp tỉ mỉ, báo lên HĐQT, đồng thời mở đại hội cổ đông, được thông qua rồi mới có thể thực thi.
Làm như thế chẳng bằng lập công ty mới đặt hạng mục mới vào đó cho nhanh gọn, Trương Khác là người sợ phiền toái, tất nhiên không muốn làm như thế, nhưng không có chủ ý gì hay, nên chống cằm không nói.
Lỗ Khánh Sinh vẫn còn luôn miệng oán trách: - Đều tại internet hết, rất nhiều người bắt đầu có thói quen xem phim trên máy vi tính và internet, người mua đầu đĩa ít đi. Nếu như sau này TV cũng có thể xem phim trên internet thì chẳng ai còn mua đầu đĩa nữa.
- Khoan khoan, lão Lỗ, anh vừa nói cái gì thế? Trương Khác đầu lóe sáng: - Anh vừa nói TV có thể xem phim trên internet, đường lối này hay đấy, điện tử Ái Đạt có thể nghĩ cách ở phương diện ấy.