Chu Cẩn Du nghe thấy bên ngoài có tiếng còi xe, xem đồng hồ rồi đặt báo xuống:
- Em đi đây, hai ba con anh ở nhà bàn tính cho kỹ đi.
Nhìn vợ đẩy cửa rời đi, Tạ Hán Minh thở dài:
- Mua cổ phần của Cẩm Hồ ở Hải Thái thì ba ủng hộ con, vì chúng ta có mục tiêu rõ ràng. Nhưng mua lại Cẩm Hồ vào lúc này thì ít nhiều giống hành động theo cảm tính, làm ăn kỵ nhất là hành động theo cảm tính. Biết rõ sau này sẽ xảy ra tranh chấp còn cứ muốn đâm đầu vào, con để bụng chuyện xảy ra ở Hải Châu đến thế sao?
- Nếu ba sợ Chính Thái bị cuốn vào thì trong tay con còn hơn 2000 vạn, con sẽ tự bỏ ra.
Tạ Kiếm Nam hậm hực nói:
- Đôi lúc không phải chúng ta muốn bỏ qua cho êm chuyện là được, chiếc BMW kia vẫn để dưới bãi đỗ xe của Cẩm Hồ, đó thành ý bỏ qua của bọn chúng sao? Chị Hai rõ ràng biết sáu nhà máy giấy kia là tối quan trọng với quyền mua lại của Chính Thái, nhưng chị ấy dễ dàng nhường cho cái công ty rộng ruột kia, đoán chừng từ đầu tới cuối chị ấy tránh Chính Thái mua lại Cẩm Hồ, chị ấy còn nghĩ tới lợi ích nhà họ Tạ nữa đâu.
Tạ Hán Minh cảm khái nói:
- Bác con mất sớm, Vãn Tình ra nước ngoài từ nhỏ, quan hệ với Vãn Sơn lại rất tệ, thêm vào chuyện không vui với Hải Dụ, nên quan hệ với bên này lãnh đạm cũng phải thôi. Còn về phần có mua lại cổ phần Cẩm Hồ hay không, ba còn thương lượng với chú hai con, con cứ chuyên tâm lo chuyện Hải Thái là được.
Thêm vào cổ phần của Cầm Hồ, cồ phần cá nhân của Tạ Kiếm Nam ở Hải Thái chiếm 33%, hắn sẽ một tay nắm quyền Hải Thái.
Không thuyết phục được cha, Tạ Kiếm Nam có chút bực dọc, hắn ra khỏi nhà, ngồi vào chiếc Porsche, suy nghĩ một lúc rồi gọi điện cho Tạ Vãn Tình, mặc dù sau khi chịu nhục ở Hải Châu, cảm tình của hắn với Tạ Vãn Tình đã nhạt tới cực điểm, nhưng muốn hiểu chuyện giữa Trương Khác và Hứa Tư, vẫn phải thông qua cô.
- Chị Hai, em là Tiểu Lục đây.
Tạ Kiếm Nam hít một hơi thu lại tâm tình, giọng nói tự nhiên:
- Em vừa xem báo cáo tài vụ của Cẩm Hồ, có mấy vấn đề, không biết có thể hỏi chị được không?
- Có chuyện gì mà trang trọng thế?
- Cty Việt Tú là cổ đông thứ hai của Cẩm Hồ, nhưng tư liệu quá khiếm khuyết, còn nữa lần trước chị bảo với em Hứa Tư là nhân viên của Cẩm Hồ, song trong danh sách nhân viên của Cẩm Hồ lại không có tên cô ấy, mà cô ấy lại là đại biểu pháp nhân của Việt Tú, chẳng lẽ đằng sau Việt Tú có bí mật không thể cho ai biết?
Mặc dù đã nhắc bản thân phải bình tĩnh, nhưng nói tới cái tên Hứa Tư, Tạ Kiếm Nam khó kiềm chế được lời nói của mình.
- Bí mật không thể cho ai biết gì chứ?
Giọng Tạ Vãn Tình ở phía bên kia điện thoại có hơi tức giận.
- Nhân vật quan trọng giúp Trương Tri Hành lập đổ Đinh Hương Sơn là đại biểu pháp nhân của công ty Việt Tú thần bí, khó tránh khỏi làm người ta liên tưởng tới gì đó phải không?
Giọng Tạ Kiếm Nam mang chút ý dọa dẫm.
Tạ Vãn Tình buông điện thoại xuống, tay chân lạnh băng, quay sang nhìn bóng Trương Khác qua tường ngăn pha lê, đi tới khẽ gõ lên tường.
- Có chuyện gì thế ạ?
Trương Khác đứng dậy đi vào văn phòng Tạ Vãn Tình.
Tạ Vãn Tình đem nói dung cuộc nói chuyện vừa rồi với Tạ Kiếm Nam nói cho y.
- Ồ...
Ngữ khí của Trương Khác rất bình đạm, tựa hồ chẳng hề vì thế mà lo lắng, y biết sớm muột gì cũng có người nhắc tới chuyện này, nhưng nếu Tạ Kiếm Nam tưởng có thể lợi dụng đề uy hiếp gì đó thì hắn sai lầm lớn rồi.
Tạ Vãn Tình nghĩ Trương Khác để Hứa Tư tới Hong Kong, thậm chí thay một thân phận mới, chắc hẳn là đã nghĩ tới tình huống này:
- Dù nói thế nào, Tiểu Lục muốn lợi dụng chuyện này, thủ đoạn không khỏi quá đê tiện. Chuyện mua toàn bộ cổ phần của Hải Thái còn chưa được như ý đâu.
Tạ Vãn Tình giọng vẫn nhỏ nhẹ như thường ngày, nhưng đôi mắt thấp thoáng lửa giận:
- Đừng mơ đụng tới Cẩm Hồ.
- Cho bọn chúng, bọn chúng cần thì cứ cho.
- Em nói nhẹ nhàng thật đấy.
Trương Khác thấy Tạ Vãn Tình không cam lòng chỉ nhún vai cười, cảm thấy cổ khát, đưa tay cầm lấy cốc nước trên bàn, Tạ Vãn Tình nói vội:
- Đó là cốc của chị.
"Ồ" Trương Khác ngó cái cốc một cái:
- Em không để ý đâu.
Rồi uống một hơi hết sạch.
Tạ Vãn Tình chịu thua.
- Chuyện dự liệu được từ trước rồi, có gì mà chịu phải tức giận.
- Nhưng chị không ngờ bọn họ ra tay nhanh như thế.
Tạ Vãn Tình chẳng hiểu nổi Trương Khác nghĩ gì trong đầu:
- Chỉ cần ba bốn năm, Cẩm Hồ có thể hoàn thành bố cục ở nghành giấy, cho dù bọn họ tham dự vào cũng chẳng lo bọn họ giở trò gì, nhưng giờ bọn họ tham dự vào, chỉ e không hài lòng với địa vị chiếm cổ phần.
- Chị Vãn Tình tự hồ không có lòng tin vào người nhà mình?
- Chị quá tin là khác ấy chứ?
Tạ Vãn Tình cười chua chát:
- Nếu Cẩm Hồ không có tiền đồ gì thì đã đành, nhưng cùng với chính sách bảo vệ môi trường trong nước tiếp tục đi sâu, xí nghiệp giấy, đặc biệt xí nghiệp lớn, tiền đồ càng sáng sủa. Chị lường trước được thủ đoạn của họ rồi, bọn họ không ngại dùng thủ đoạn hành chính can dự, thu mua tài sản nhà máy phía dưới khi thời cơ chưa chín muồi, sau đó liên tục đề xuất tăng vốn đầu tư, làm giảm bớt phần trăm cổ phần của chúng ta, giống như đã làm với Hải Thái vậy... May là quyền mua tài sản nhà máy đều trong Việt Tú, có thể thiết kế cho bọn họ chút trướng ngại.
Trương Khác cố kiềm chế kích động muốn ngửa mặt cười dài:
- Nếu để Diệp Kiến Bân biết chuyện này, anh ta sẽ mang rượu Chivas cất kỹ ra uống một chén lớn.
- Vì sao?
- Tác chiến hai mặt, bọn họ đúng là tự tin vào bản thân quá đấy.
Trương Khác cười khinh miệt.
- Bọn họ thèm cái quyền mua lại chứ gì? Được chúng ta đem quyền đó chuyển vào Cẩm Hồ, đây là con dao hai lưỡi, khi bọn họ đang đấu sống chết với Thịnh Hâm thì Cẩm Hồ khởi động quyền mua lại. Lúc đó nó sẽ là thòng lọng trên cổ họ.
Trương Khác ung dung trở về văn phòng, mặc dù y đã định để Hứa Tư đi Hong Kong, nhưng nhà họ Tạ lại muốn lợi dụng việc này giở trò, làm y hết sức khó chịu. Trước đó y chỉ đặt chướng ngại là để đề phòng chứ không có ý hại người, nhưng họ Tạ làm thế chớ trách ta hạ thủ với các ngươi.
Kỳ nghỉ hè có vui thế nào cũng có đến ngày kết thúc, Đường Thanh ngày 23 đã trở về trường, Trương Khác vờ như không hay biết, nhưng thế nào cũng không thể bỏ ngày khai giảng.
Chính Thái còn chưa chính thức yêu cầu mua lại cổ phần của Cẩm Hồ, còn Cẩm Hồ bán cổ phần Hải Thái có cái lợi là Thái Phi Quyên và rất nhiều nhân viên quản lý của Hải Dụ rời khỏi Hải Thái gia nhập Cẩm Hồ.
Dương Vân quay về Hải Châu, nói với Trương Khác:
- Nghe Chu Nhất Bình, Lưu Minh Huy nói Ái Đạt đang làm ăn tưng bừng, lần này chưa nói trước đã đến nương nhờ, Khác thiếu gia không để cho tôi thất nghiệp chứ?
Tương Vi hoàn thành giao tiếp tài vụ với Hứa Tư, vậy là bốn người một năm trước bị Trương Khác lừa tới văn phòng Cty Hải Dụ tại Hải Châu lại tụ cùng một chỗ.
Ngày khai giảng, Trương Khác nghĩ buổi sáng sẽ không có nhiều việc lắm, liền đích thân đưa Dương Vân tới trấn Ích Long giới thiệu cho đám Tô Tân Đông.
Trương Khác vốn tính ở lại ăn trưa cùng bọn họ rồi mới về trường báo danh, nhưng chừng 10 giờ nhận được điện thoại của cha:
- Hôm nay khai giảng, sáng sớm con nói đi học cơ mà, sao giờ lại không có mặt ở trường.
- Con ở trấn Ích Long, định chiều về trường, sao ba đột nhiên hỏi tới chuyện này?
Trương Khác lấy làm lạ, lâu lắm rồi còn ai ngó ngàng tới chuyện học hành của y đâu? Đến Đường Thanh và mẹ y hai người không hài lòng chuyện y trốn học nhất giờ phải chấp nhận nữa là.
- Trường học gọi điện tới tận văn phòng chính phủ đấy, ba đang tới trường giải thích tại sao con không đi học hè, khai giảng lại vô cớ vắng mặt. Con mau tới đi.
"Sao Lý Chi Phương lại đột nhiên quan tâm tới mình nhỉ? Không thể!" Nhưng nói thế nào ngày đầu khai giảng đã trốn mất đúng là hơi quá, nguyên nhân chỉ thế thôi sao, Trương Khác có một dự cảm không lành, thấy nhà máy cũng không có việc gì quan trọng cần mình ở lại, liền vội vàng quay về nội thành.
++++
Hết rồi