- Cái xưởng rách nát của chúng tôi, một năm cũng chẳng kiếm nổi 60 vạn.
Hứa Thụy Bình cười, hắn tốt nghiệp đại học xong vào xưởng gốm công tác được 12 năm, năm ngoái lấy gan cùng ba đồng sự bao thầu cả xưởng, Trần Kỳ chuyến này đặt xưởng bọn họ một lô đồ gốm cao cấp, hắn mang hàng tới.
Chu Phục cười:
- Các cậu mà phục chế được gốm Hải Châu trong lịch sử thì phát tài có khó gì! Thầy Hứa chẳng phải hứng thú nghiên cứu cái đó à?
- Ông cụ nhà tôi chỉ làm vì hứng thú, viết vài bài báo thôi, còn chẳng giúp ích gì cho cải tiến công nghệ, tôi nhà ông tới xem giúp còn bị quát cho. Nếu ba tôi muốn phát đạt, năm xưa đã chẳng rút khỏi thành ủy, anh em chúng tôi cũng không cần vất vả thế này.
Hứa Thụy Bình than vãn:
- Đi đi, đừng có đứng chắn cửa...
Hứa Hồng Bá quát con, sau khi quán cờ tu sửa hoàn tất, ông đã chính thức chuyển quán cờ sang đây, quay sang nói Chu Phục:
- Lần này rùm beng nhỉ, sợ người khác không biết công ty các vị lắm tiền à? Chuẩn bị làm gì mà tạo thanh thế ghê thế?
- Khác thiếu gia chưa tìm thầy Hứa à? Lần trước họp còn nghe nói muốn mời thầy làm cố vấn cho công ty chúng tôi cơ mà, vậy chắc cậu ta cũng sắp tìm thầy rồi.
Hứa Hồng Bá ngạc nhiên:
- Tôi chẳng biết gì về làm giấy, chỉ biết khảo cứu văn chương, chẳng lẽ công nghệ làm giấy hiện đại còn phải tham khảo thời xưa à?
- Vào trong nói chuyện.
Chu Phục kéo Hứa Hồng Bá vào trong.
Hứa Thụy Bình thức thời không theo, chào một tiếng rồi cùng người xưởng gốm lên xe trở về.
- Có phải liên quan tới bài "bảo hộ tài nguyên rừng thiên nhiên trung thượng du Tiểu Giang" mà chính phủ tỉnh phát ra mấy ngày trước không?
Hứa Hồng Bá quen thân với Trần Kỳ nên tự pha trà uống, hỏi Chu Phục.
Trà này là sơn trà Trương Khác mang về từ lâm trường Hồng Trí, trừ trà nát lắm vụn ra thì hương vị rất ngon, Trương Khác tặng cho Hứa Hồng Bá một ít, Trần Kỳ cũng uống vài lần, dự đình dùng thứ trà này ở Bát Cẩm Trân, chỉ cần lọc vụn trà đi là được.
- Đúng, bài văn đó của tỉnh ngang với lệnh cấm chặt phá rừng. Nhưng chỉ riêng bảo hộ là chưa đủ, tôi đi xem rồi, đa phần rừng đã bị chặt sạch, đám lãnh đạo sở lâm nghiệp bị lôi xuống cả đám, tiếc là làm thế cũng vô dụng, tỉnh chỉ có sức khôi phục lại được một phần.
Chu Phục vừa uống trà vừa nói:
- Mặc dù năm 87 quốc vụ viện đưa ra "thông báo liên quan tới việc khiết thiết rừng nguyên liệu làm giấy", nhưng cũng gần 10 năm rồi mà có tiến triển mấy đâu. Hiện giờ đầu tư làm bột giấy phải chú ý tới môi trường, đầu tư quá cao, mà ở nước ngoài tình hình cung ứng bột giấy rất tốt, trong nước rất ít nhà máy lập hạng mục như chúng tôi.
- Nghe ra ông có ý kiến với hạng mục này?
Hứa Hồng Bá hỏi:
- Có mua hết cả nhà máy trong khu công nghiệp giấy của Thành Nam thì tổng tải sản của Tân Quang không quá 400 triệu, làm việc phải từng bước một, tôi ý kiến trước mặt Khác thiếu gia rồi, cậu ấy không nghe, tôi đành chăm chỉ làm việc phận sự của mình.
Hứa Hồng Bá biết Trương Khác vì sao muốn tìm ông làm cố vấn rồi, trồng rừng phân tán trên 9 huyện, ắt dựa vào chính phủ đương địa phát triển xí nghiệp lâm sản cùng nông hộ cùng trồng rừng, phức tạp hơn do Tân Quang trực tiếp trồng rừng nhiều, cái lợi duy nhất là tốc độ trồng rừng nhanh.
- Công ty ông bỏ lương lớn thế là vì cái này à?
Hứa Hồng Bá suy nghĩ rồi hỏi:
- Ông tính mấy năm thì thành được?
- Năm nay phải ném 200 triệu vào, kế hoạch là ngăm sau gây trồng được 100 vạn mẫu.
Hứa Hồng Bá gật gù:
- Gấp thì hơi gấp, có thể nhìn ra cái hàng mục này là bổ sung cho bài văn tỉnh phát ra, tình trạng trung thượng du Tiểu Giang ra sao tôi chưa tận mắt nhìn thấy, khả năng thực sự tới lúc khẩn cấp rồi, Trương Khác không nhìn vấn đề từ góc độ lợi ích xí nghiệp... Ba cậu ta và Đường Học Khiêm có nói tới chuyện này chưa?
Chu Phục cười méo xẹo:
- Chắc là chưa, trồng rừng tiền kỳ là thứ yếu, hạng mục làm bột giấy sau đó mới là trọng điểm, khoản đầu tư tới 4-5 tỷ, nếu có khả năng, thị trưởng Đường sao đồng ý khoản đầu tư này rơi vào tay người khác? Tôi nghi Khác thiếu gia còn chưa nói với thị trưởng Đường, nếu không đã chẳng im ắng như thế.
- Vậy cái người nhận lương 60 vạn kia nói gì về hạng mục này?
- Người đó tên là Tống Chí Hữu, trình độ rất cao, thuộc nhóm người nghiên cứu trồng rừng lấy gỗ nhanh đầu tiên trong nước, năm 86 đi du học nước ngoài, về sau nhậm chức ở công ty giấy Kim Lợi Indonesia, có điều không làm nghiên cứu nữa, mà chuyển sang làm quản lý, hắn ủng hộ kế hoạch này. Có điều rừng lấy gỗ nhanh từ lúc gây trồng cho tới khi chặt lấy gỗ, ít cũng phải năm sáu năm, một khoản đầu tư lớn như thế đợi tới năm sáu năm mới sinh hiệu ích, trong nước trừ Cẩm Hồ thì chẳng ai làm thế....
Có thể thấy Chu Phục vẫn canh cánh truyện này trong lòng.
Hứa Hồng Bá gật đầu nói:
- Hiện giờ có một số người hận không thể ba bốn năm đã thu hồi được vốn, còn năm sáu năm mới xuất hiện hiệu ích, thì tuyệt đại đa số không đợi được. Người đầu tư hạng mục này, thực sự phải có khí phách rất lớn..
~~o0o
Khi Chu Phục ở Bát Cẩm Trân đàm luận hạng mục nhất thể hóa với Hứa Hồng Bá thì ở trong phòng hội nghị tầng hai tòa nhà thứ tám khu chiêu đãi Văn Sơn một cuộc họp cũng đã tiến hành được vài giờ.
Trong cuộc họp này có sự tham gia đầy đủ của chín thường ủy, Tống Bồi Minh, Trương Tri Hành, Thái Phi Quyên, Chu Du, Tống Chí Hữu cũng được mời tham gia.
Trước mặt mỗi người đều có ba bản văn kiện, một là giới thiệu kết cấu cổ phần và tình hình tài vụ của nhà máy giấy Tân Quang, điện tử Ái Đạt sau khi điều chỉnh lại, cái thứ hai là phương án giải quyết tổng quát do Trương Khác thông qua nhà máy giấy Tân Quang đưa lên, cuối cùng là văn bản hạng mục rừng giấy nhất thể do Chu Du tổ chức nhân thủ soạn thảo, do Tống Chí Hữu tu sửa.
Làm mọi người cảm thấy khó tiếp nhận là một thiếu niên 18 tuổi, lại sở hữu số tài phú khó tưởng tượng, mà số tài phú này tích lũy chỉ trong hai năm gần đây.
Mời đầu nhìn thấy văn kiện này, Chu Phú Minh nói hai câu:
- Biết ngay thằng nhóc nhà thư ký trưởng Trương không đơn giản mà, đúng là không đơn giản...
Tiếp theo đó ông ta nói rất ít, liên quan tới chuyện Trương Khác khả năng là một trong số nhân vật hạch tâm nhất thuộc Từ hệ đã được Tạ Kiếm Nam nhắc tới trong lần bái phỏng trước...
Đầu tháng 11 năm ngoái, trong đêm tin tức Ái Đạt đoạt được Tiêu Vương truyền về Hải Châu, Tạ Vãn Tình đại biểu Ái Đạt báo cáo một số tình hình với thành phố, trong lòng Chu Phú Minh đã đoán ra phần nào, nhưng không ngờ Trương Khác là người sáng lập Ái Đạt, lúc này lại thành cổ đông duy nhất của Cẩm Hồ.
Đỗ Tiểu Sơn, Kim Quốc Hải biết nhiều hơn một chút, tới lúc này mới biết cụ thể.
Không khí trong phòng hội nghị có chút ngột ngạt, Thái Phi Quyên, Chu Du, Tống Chí Hữu không thoải mái chút nào. Chu Du bất giác nghĩ không biết lúc này Trương Khác đang làm cái gì? Có biết bao nhiêu người đang đau đầu vì y không?
Ngẩng đầu lên nhìn Chu Phú Minh, vẻ mặt còn tính là bình tĩnh, không nhìn ra trong đầu nghĩ gì, hẳn với quy mô Cẩm Hồ hiện nay, Chu Phu Minh có muốn ngầm ngáng chân cũng phải thận trọng nghĩ tới phản kháng của Cẩm Hồ.
Chu Phú Minh không nói, những người khác đều trầm mặc. Văn kiện đều không dầy, Chu Du, Tống Chí Hữu chỉ giải trình chưa tới một tiếng, thời gian còn lại mọi người cúi đầu lật xem văn kiện, không ai muốn chủ động phát ngôn.
Chu Phú Minh trong lòng nổi sóng không thôi, nhớ tới rất nhiều chi tiết mà lâu này không chú ý, phải nói ông ta cũng ít nhiều có thiện cảm với Trương Khác, tuyệt đối không ngờ ông có thủ đoạn lợi hại như vậy, lại còn có thành tựu làm người ta chú ý như thế.
Con người luôn có chênh lệch, không có chênh lệch, địa vị xã hội của con người ta đã không chênh lệch như thế, nhưng Trương Khác thực làm người ta cảm thấy chênh lệnh quá lớn.