Trương Khác cười khẩy, trách đường sang một bên, không ngờ thanh niên kia dừng lại, còn cười đưa tay ra:
- Cậu là Trương Khác con trai phó thị trưởng Trương phải không? Tôi tên là La Văn, ba tôi là phó thị trưởng La Quy Nguyên.
Trương Khác hết nhìn tay hắn rồi lại nhìn mặt hắn, La Văn tuổi chừng 23 -24, chắc hắn biết từ chỗ các phục vụ khác mình đưa Vệ Lan đi chơi, trong lòng rõ ràng khó chịu, lại phải nặn ra nụ cười, đúng là làm khó hắn rồi.
Trương Khác đưa tay ra, nhưng không phải là bắt tay La Văn, mà vẫy Vệ Lan:
- Vệ Lan, mau đi lấy đồ đi, đừng lề mề nữa, tôi đói meo rồi đây này, mau lên còn cùng ăn cơm.
Tiếp đó mắt lướt qua La Văn như không khí, tiếp tục đi vào tòa nhà.
Sự kiêu ngạo không để người khác vào mắt của Trương Khác khiến cả Địch Đan Thanh vốn quen gặp đám hoàn khố cũng phải kinh ngạc.
Con cháu cán bộ cao cấp kiêu ngạo cũng vậy, cuồng vọng cũng vậy, nhưng quá nửa là nhắm quần thể yếu đuối, với người bình thường bọn chúng có ưu thế tâm lý vượt trội, nhưng giữa đám hoàn khố với nhau vẫn khách khí lịch sự, dù không ưa gì nhau cũng không có chuyện vừa gặp mặt là làm bẽ mặt người khác.
La Văn thấy mình ở Tân Vu đã ngông lắm rồi, không ngờ còn có kẻ ngông hơn hắn, phản ứng không kịp, cứ đứng ngây ra đó, tay vẫn đưa về phía trước.
So với tên La Văn dám sờ đùi mình ngay trước mặt Địch Đan Thanh thì Vệ Lan cảm thấy Trương Khác không đáng ghét lắm, dù cả hai người cô đều không thích, nhưng nếu nhất định phải chọn một, cô sẽ chọn Trương Khác.
Nghe Trương Khác nói thế, Vệ Lan cân nhắc một chút rồi nói:
- Không cần lấy đồ nữa, tôi đi cùng anh...
Không dám nhìn La Văn, chạy đuổi theo Trương Khác.
Khóe môi Trương Khác hơi nhếch lên, đứng lại đợi Vệ Lan, y thích các cô gái mặc quần jean, nhất là các cô gái có cặp đùi tròn thon dài như Vệ Lan, quần bó chặt lấy trông đầy sức hút nữ tích, y phóng túng ngắm nghĩa chân cô, lại còn thoải mái nghiêng đầu nhìn cặp mông mẩy của Vệ Lan rồi mới hỏi Địch Đan Thanh:
- Còn chị Địch, đi ăn cơm chúng với tôi nhé.
Địch Đan Thanh thấy sắc mặt La Văn cực tệ, sợ hắn nổi khùng ở đây, lòng thêm kêu xúi quẩy, cười gượng:
- Buổi trưa tôi có việc rồi, không đi được.
Trương Khác quay đi, định nắm tay Vệ Len, bị cô khéo léo tránh đi, đành thôi, vào tòa nhà rồi, bảo:
- Tôm và ốc Tân Vu rất nổi tiếng, chị Địch muốn giới thiệu nhà hàng nào thế? Chị gọi điện hỏi giúp tôi, xem họ có bán ra ngoài không, tiền không thành vấn đề.
Vệ Lan mang theo sự thấp thỏm vì vừa thoát miệng sói đã rơi miệng hổ, Địch Đan Thanh không dám nói thêm câu nào, liền tới quầy phục vụ gọi điện thoại.
Vào phòng, Hứa Thụy Bình lấy làm lạ hỏi:
- Sao mới tới Tân Vu đã tranh giành ghen tuông rồi, cậu không sợ Đường Thanh biết khùng lên à?
- Vậy không để cô ấy biết là được rồi.
Trương Khác cười, mẹ muốn mau chóng tìm chỗ ở thích hợp nên buổi trưa cũng không về nhà khách:
- Phó Tuấn, tờ báo buổi sáng tôi đưa anh cất ấy, đưa cho anh Hứa xem đi.
Hứa Thụy Binh xem bài báo nói về đê bao Tân Vu:
- Con đê sinh mang của ba mươi vạn nhân dân Tân Vu, tiêu đề hay thật, văn chương chính quyền, cứ phải bớt đi tám phần mười.
- Không, vấn đề còn nghiêm trọng hơn so với tưởng tượng của anh nhiều.
Trương Khác nghiêm túc nói:
- Buổi sáng tôi và Phó Tuấn tới xem rồi, cần cần tri thức chuyên nghành cũng biết đê bao tồn tại vấn đề chất lượng nghiêm trọng... Là loại công trình rỗng ruột điển hình, thậm chí dùng tay cũng bóc được mặt đê ra.
- Trông ảnh được lắm mà.
Hứa Thụy Bình lại cầm báo lên xem kỹ, trong báo liệt kê một số con số tài vụ:
- Chi phí không ít, cậu có chắc không?
- Độ cứng thậm chí chẳng bằng vữa, đó chỉ là xem một phần thôi, không nhìn thấy bên trong đê có cái gì.
- A, tên La Văn kia là con trai La Quy Nguyên?
Hứa Thụy Bình vỡ lẽ:
- Cậu có ý gây rắc rối với hắn?
- Đúng.
Trương Khác gật đầu:
- Vấn đề tồn tại của đê bao cho dù người dân thường đều bàn tán ầm lên, vì sao thành phố lại không hề hay biết? Đê mới xây xong nửa năm, thành phố lại đồng ý cấp tiền tu sửa, sửa xong vẫn không ra sao. Tôi thấy Tân Vu chắc chắn có vấn đề đấu đá phái hệ, nhưng khi quan viên nào đó có vấn đề kinh nghiêm nghiêm trọng, lại nhất trí giữ thái độ khoanh tay ngồi nhìn, bao che lẫn nhau, vì sao? Nếu lúc này chúng ta công chính vô tư bóc trần nó ra sẽ có kết quả gì? Rất có khả năng đứng về phía đối lập với tuyệt đại đa số quan viên Tân Vu. Ba tôi còn phải đứng trong quan trường, không thể đắc tội với số đông được. Bỏ qua sao? Tôi không thuyết phục được bản thân làm thế, một số chuyện không làm được gì, nhưng không thể coi như không thấy. Cân nhắc mãi tôi muốn làm chuyện này trông có vẻ như là mâu thuẫn nội bộ, phát sinh từ việc tranh giành nữ nhân: La Văn đắc tội với tôi, tôi kéo đổ ba hắn.
Chỉ cần là người có chút tinh thần chính nghĩa gặp phải chuyện này đều sẽ giơ tay phẫn nộ, tâm tư này của Trương Khác khiến Hứa Thụy Bình nghĩ: Cậu ta trước đó có thương lượng với ông già không nhỉ?
Trong mắt hắn, cha mình là người đầy lòng chính nghĩa, nhưng lại cực kỳ giảo hoạt, chẳng trách mà ông lại khen ngợi Trương Khác như thế.
Nếu nói trên đời này có một người hiểu thấu tận tim gan Trương Khác, đó chắn chắn là Hứa Hồng Bá, ông ta mới thực sự là nhân vật thành tinh, nhìn một cái là thấu triệt một con người từ trong ra ngoài.
Hai năm qua Hứa Thụy Bình không có cơ hội tiếp xúc sâu hơn với Trương Khác, thi thoảng Trương Khác lấy lý do đánh cờ tới tìm cha hắn bàn việc, Hứa Thụy Bình đều phải tránh đi, về sau dần dần biết được một số chuyện người ngoài không biết, thế nhưng không tỉ mỉ bằng chuyện đêm qua cha hắn nói cho, cuối cùng còn nói với hắn:" Đó là sự biến thiên của thời đại, mỗi một thời gian sẽ có một nhân vật xuất chúng xuất hiện."
Trương Khác nói ra tính toán xong, hăng hái bảo Phó Tuấn:
- Anh gọi điện cho Hải Long, bảo anh ta mang thêm hai người nữa đến đây, các thái tử gia sắp sống mái, không thể thua thanh thế được.
Phó Tuấn gật đầu, Trương Khác không nói rõ hắn cũng hiểu, quan trường Tân Vu còn đen tối ngang ngược hơn Hải Châu, có chuẩn bị trước vẫn hơn.
Địch Đan Thanh nói có việc, nhưng tới lúc ăn cơm lại xuất hiện, La Văn mang đầy một bụng oán hận bỏ đi, làm cô không sao yên tâm về Vệ Lan được.
Địch Đan Thanh lo lắng La Văn sẽ có phản ứng, lúc ăn cơm vô tình hơi nhoài người lên bàn, với phụ nữ có ngực lớn như cô ta, tư thế này chắc khác gì gác ngực đặt lên bàn.
Trương Khác ân cần hỏi:
- Chị Địch, buổi sáng đi lên đê với tôi có phải là mệt lắm không?
- Hả?
Địch Đan Thanh bất ngờ vì Trương Khác đột nhiên hỏi thế:
- Không mệt, không mệt, đi dạo cùng Khác thiếu gia sao mệt được.
- Chị Địch toàn chọn nói những lời người ta thích nghe.
Trương Khác mỉm cười, ánh mắt nhìn qua khe hở trước giữa hai hàng cúc, thấy áo lót ren bằng tơ mềm, bầu ngực no tròn, trắng bóc, Trương Khác rất muốn đưa tay bóp thử xem bên trong có độn thêm không:
- Nghe nói các cô gái có ngực lớn khi mệt thường hay đặt...
Trương Khác đưa hai tay ra làm động tác nâng ngực:
-... Nó lên bàn, thấy chị Địch như thế, tôi tưởng buổi sáng đi chơi làm chị mệt.
- Á!
Mặc cho Địch Đan Thanh khéo léo ứng xử, bị Trương Khác nói thế, mặt không kìm được đỏ như gấc chín, vội vàng dựa người vào lưng ghế, bộ ngực thường ngày cô luôn lấy làm tự hào, lúc này chỉ muốn giấu nó cho thật kín, nghe tiếng cười của ba nam nhân phía đối diện, vừa thẹn vừa giận.
Mà Trương Khác lại cứ trắng trợn nhìn chòng nhọc vào cổ áo mình, Địch Đan Thanh đưa tay ra che cổ áo, nghĩ mình luồn lách giữa đám quan lớn quý nhân bao năm qua, chưa bao giờ xấu hổ thế này.
Đã thế Vệ Lan nghe Trương Khác nói còn phì cười ra tiếng, làm cô không biết giấu mặt vào đâu, trừng mắt lên nhìn Vệ Lan. Vệ Lan chắp tay cầu xin, mắt đầy vẻ vô tội nhưng không giấu được nụ cười.