Cô gái đó đi qua cửa, nhưng không vào sàn nhảy mà đi lên cầu thang, Trương Khác không hề do dự đi theo, từ dưới nhìn lấy thấy được, cặp mông mẩy và chiếc quần lót màu trắng, bờ mông không hoàn toàn được quần lót bao bọc, mép quần lót nhìn thấy rõ da mông trắng chẳng hề thua kém màu quần lót, đầy nhục cảm, một cặp mông cực kỳ khơi gợi trí tưởng tượng của nam nhân.
- Đã nhìn đủ chưa?
Cô gái nắm tay vịn cầu thang quay đầu lại tức giận trừng mắt với Trương Khác, chừng như Trương Khác dám nhìn thêm một cái nữa là cô ta dám cởi giày cao gót ra đập thẳng vào mặt y luôn, không hề bận tâm tới bốn đại hán vạm vỡ và Tần Dụ Cẩm đi cạnh y.
- Nếu cô cho rằng tôi đi đằng sau cô là để nhìn trộm cặp mông săn chắc mỹ lệ của cô thì xin mời đi trước, chúng tôi đợi một chút rồi mới lên lầu.
Trương Khác lịch sự đưa tay ra mời, khuôn mặt tuấn lãng nở nụ cười tà mị, khiến người ta khó miêu tả được.
- Đồ háo sắc.
Cô gái mắng một tiếng, đựa tay che mép váy, chạy nhanh lên lầu.
Trương Khác trêu ghẹo cô gái khác ngay trước mặt mình, Tần Dụ Cầm có hơi xấu hộ, nhưng rất ngoan ngoãn đứng bên cạnh không lộ ra chút bất mãn nào.
Đi lên tầng hai nhìn thấy tấm biển "hội sở thương vụ Hoàng Hậu", đứng bên cửa là hai hàng nữ tiếp tân mặc sườn xám xẻ sâu tới tận eo, bên trong không đi tất, cặp đùi trắng thấp thoáng, làm người ta hoa mắt.
Đại đường là một sàn nhảy làm thấp xuống, xung quanh xếp tròn những chiếc ghế sô pha, xung quanh là hành lang dẫn tới phòng bao, giữa sàn nhảy các cô gái nhảy quá nửa đang tập trung ở đó, đều mặc đồng phục phấn hồng, mang trang sức vàng lóng lánh, ánh đèn không tôi, dù mắt có kém cũng nhìn thấy chiếc váy siêu ngắn, đứng còn miễn cưỡng che được mông, nếu cô nào quỳ gối lên ghế sô pha là có thể nhìn rõ quần lót siêu gợi cảm bên trong, nơi này có thể thoải mái công khai chọn gái, không cần vào phòng bao che che đậy đậy như nơi khác.
Đi qua một phòng bao, thò đầu vào trong nhìn thấy, có hai cô gái bò trên ghế sô pha, váy vén quá hông đang lắc lư, một cặp mông lại có hai ba cái tay liền sờ xuống trên đó, thầm chửi: Đi chơi gái còn keo bẩn như thế, đúng là hết nói.
Trương Khác gõ mạnh cửa, nhắc nhở người bên trong chú ý lối sống, mấy vị khách tưởng cảnh sát kiểm tra đột xuất sợ tới ngã ra đất, đợi mãi không thấy có động tĩnh gì, thấp thỏm mở cửa phòng ra thì đám Trương Khác đã đi rồi.
Đám bảo kê hộp đêm đứng im, như không có chuyện gì xảy ra.
Người ta tự để cho mình mặc sức bóp nặn rồi thì bóp cũng chẳng có hứng, vào phòng bao ăn uống chắc chắn hóa đơn còn rẻ hơn cả giá thị trường, thế còn hứng thú gì nữa.
Đi dọc hành lang một vòng, không thấy cô gái vừa rồi, chắc không phải gái nhảy ở đây, Trương Khác đang thất vọng muốn xuống sàn nhảy chung ở dưới chơi thì cô gái đó kia từ trong một phòng bao phóng ra, một bàn tay nhanh nhẹn vươn ra tóm lấy tay cô ta.
- Buông tay ra, tôi tới tiếp rượu các người, sờ mông sờ ngực thì được, còn chuyện đó không hứng thú. Tay mày bóp cái gì đấy, nếu thèm, không biết về nhà bóp mẹ mày à?
Cô gái chửi cực kỳ chua ngoa.
Trương Khác nghe mà rợn người, đây là con gái Tân Vu sao? Thò đầu vào ngó vào xem bên trong là ai, thấy người tóm tay cô ta là tên thanh niên chưa tới 20 tuổi, nhưng bộ mặt cực kỳ hung ác, thấy Trương Khác thò đầu vào liền chửi luôn:
- Nhìn cái con...
Còn chưa nói hết câu đã bị Phó Tuấn tóm lấy tóc đập đầu vào cửa kính, tiếng cửa vỡ tan nát đi kèm với tiếng rú thảm thiết.
Phó Tuấn buông tay ra, tên thanh niên kia ngồi gục xuống ôm mặt gào thét, máu từ khẽ ngón tay ồng ộc tuân ra, Trương Khác thầm nghĩ Phó Tuấn không chế lực đạo thật chuẩn xác, đưa tay vỗ mặt tên thay niên:
- May mà mày chưa thốt ra chữ cuối cùng đấy, nếu không thì không nhẹ nhàng thế này đâu. Còn nữa, phải biết tôn trọng các cô gái, nếu muốn sờ mó thì cũng phải xem người ta có đồng ý không đã...
Đưa tay ra béo mặt hắn, thấy tên tiểu tử này quay mặt đi, nhưng không kêu đau nữa, thầm nghĩ:" Tối nay có trò vui rồi."
- Hắn trả cô bao nhiêu tôi trả gấp đôi, tôi chỉ cần cô tiếp rượu, không cần sờ mông sờ ngực gì hết...
Trương Khác ôm lấy eo cô gái, cười đầy tà khí, chỉ mặt thanh niên kia nói:
- Mày tự xéo hay để tao bảo người ném ra ngoài?
Cô gái kia không ngờ đám người Trương Khác chỉ vì một câu chửi chưa hết đánh người ta vỡ đầu chảy máu, Trương Khác đi tới ôm lấy eo, cô ta hoảng sợ, nhìn theo thanh niên kia ôm mặt bỏ đi.
Thấy tên đó không quay đầu lại một cái nào, Trương Khác hơi thất vọng, ôm eo cô gái kéo vào phòng.
Thấy Trương Khác như con ong mật thấy hoa là bâu tới, Tần Dụ Cầm hối hận tối nay đi theo y rồi.
~~~~~~o0o~~~~~~~~
- Thái Quân, con trai cục trưởng Thái và bạn gái vừa ra cửa thì va chạm với đám Trương Khác, bị đánh vỡ đầu bỏ đi rồi, nhưng bạn gái hắn bị Trương Khác kéo vào phòng bao, chuyện này làm sao đây?
Đào Kiến Tân đứng cuối hành lang nhìn thấy hết cảnh vừa rồi nhưng không ngăn cản mà gọi điện báo cho Lưu Bân.
- Thái Quân cũng là tên nhị thái tổ chưa từng thua thiệt ai, bạn gái bị cướp mất, chắc chắn không chịu bỏ qua, chúng ta vờ như không thấy, nhưng anh theo dõi kỹ, cứ để bọn chúng kết oán với nhau, có điều không được để xảy ra vấn đề lớn, nếu chúng ta sẽ phải chịu tội thay đấy.
- Được, chuyện này anh hiểu.
Đào Kiến Tân cúp máy, sai người tới phòng bao kia, nghĩ:" Tốt nhất tên nhị thế tổ này gây chuyện thật nhiều cho tất cả cùng ghét, áp lực của mình sẽ đỡ hơn nhiều."
Ở một phòng bao đối diện, La Văn đang ghé sát mặt vào cửa kính nhìn ra ngoài, tên bạn của hắn đang ngồi trên ghế sô pha, trên đùi là cô gái gần như trần truồng nhún nhảy, hỏi:
- Có chuyện gì thế, hình như là tiếng kính vỡ, có phải là đang đánh nhau không?
Nhưng tay không hề rời khỏi mông cô gái, hiển nhiên chuyện hắn đang làm hấp dẫn hơn xem đánh nhau nhiều.
- Không có gì đâu, Tân Vu có thêm một tên ngông cuồng thôi.
La Văn thầm lấy làm lạ:" Trương Khác không đem con bé Vệ Lan non như hoa tươi còn chưa phá trinh kia ra ngoài chơi, lại chọn con điếm non Tần Dụ Cầm trăm kẻ chơi ngàn kẽ cưỡi, chẳng lẽ còn là thằng nhãi con chưa nếm mùi đời, không bận tâm bạn gái có còn mới không?"
~~~~~~~~~~~~~o0o~~~~~~~~~~~~~~~
Trương Khác còn chưa đưa cô gái tuyệt đối có tiềm lực thành gái nhảy số một tỉnh vào phòng thì Phó Tuấn đưa di động tới:
- Điện thoại của Thịnh Thanh.
- Nửa đêm khuya khoắt, anh ta tìm tôi có việc gì?
Trương Khác nhận lấy di động, thực sự không nghĩ ra Thịnh Thanh tìm mình lúc này có việc gì, ra hiệu cô gái và Tần Dụ Cẩm vào trong ngồi trước.
- Khác thiếu gia, có phải là gặp phải chuyện gì không vừa lòng không?
- Mũi anh thính thật đấy, chuyện chưa được ba mươi tiếng mà đã ngửi ra rồi à?
- Cty Đại Hưng mua trong tay chúng tôi sáu chiếc máy in đĩa, mấy thành phố phía tây tỉnh đều lấy hàng từ chỗ ông ta, Khác thiếu gia bảo tôi không biết sao được.
- Anh vươn tới cả đây rồi?
Trương Khác không ngờ Cty Đại Hưng là một cứ điểm đĩa lậu của đám Thịnh Thanh ở Tân Vu, có thể nói công tác bảo mật của Lưu Bân rất tốt, hai ngày qua y không tra ra chút tin tức nào liên quan tới việc này:
- Tôi vừa tới địa bàn của lão ta đập một cái cửa kính, có phải anh muốn tôi về tìm một tấm kính khác đền không?
- Tôi quan tâm tới Khác thiếu gia mà, nếu Cty Đại Hưng đắc tội với cậu, tôi đích thân tới đập vỡ kính nhà lão.
Thịnh Thanh nói rất nghiêm túc:
- Di động của tôi bị rơi vào nhà xí rồi, tối qua ở Đông Xã, cho nên tới giờ mới biết chuyện này.
- Anh đã nhận lời gì với Lưu Bân chưa?
- Chưa hỏi ý tứ của Khác thiếu gia, sao tôi dám ôm lấy chuyện này? Tôi còn chưa trực tiếp trao đổi với lão ta mà.
- Thế thì được, nếu hiện giờ anh lên đường thì trước khi trời sáng có thể tới đây, trước đó không được liên hệ với lão ta.
Thịnh Thanh nếu rảnh rỗi thì để hắn tới xử lý việc này là tốt nhất, Trương Khác không muốn có liên hệ trực tiếp với Lưu Bân, tránh lão ta được nước lấn tới, muốn làm nên "sự nghiệp lớn hơn" ở Tân Vu.
***
Phó Tuấn nghe ra, không ngờ Lưu Bân vòng vèo tìm tới được tận Thịnh Thanh, chuyện này không thể làm lớn lên nữa rồi, hỏi:
- Giờ phải làm sao?
- Không sao, cứ đợi đi.
Trương Khác thản nhiên nói:
Lưu Bân hạ mình tới mức này, có đập nát cả hộp đêm Hoàng Hậu cũng mất hứng, còn lưu lại ác danh ngang ngược vô lối, ỷ thế khinh người. Ngược lại tên thanh niên kia trước khi bỏ đi ánh mắt rất thú vị, đợi hắn thêm một c hút xem có gì hay không.
Đào Kiến Tân đi cầu thang máy lên tầng 20, tổng bộ của Cty Đại Hưng, Lưu Bân vẫn đứng ở cửa sổ văn phòng.
- Đã liên hệ được với phía Hải Châu chưa?
- Phải ngưới đi rồi, nghe nói người đó tới Đông Xã không mang di động theo, người của chúng ta vẫn đợi tin tức ở Hải Châu.
Đào Kiến Tân lo lắng nói:
- Con trai của La Quy Nguyên ở dưới, xem ra đang đợi kịch vui.
- Tên chó má Trương Nhi Lập.
Lưu Bân hầm hừ chửi:
- Thái Quân đã đi hơn nửa tiếng rồi, chẳng lẽ hắn không dám ra tay?
- Trừ khi có người đã nói ra thân phận của Trương Khác. Bạn gái của hắn tướng mạo không tệ, ở chỗ chúng ta không tìm được cô gái nào xuất sắc hơn, Thái Quân sao nỡ bỏ lại? Hơn nữa chỉ có hai người đi theo Trương Khác vào, còn hai người đợi ngoài xe, mà đán bạn Thái Quân toàn là sinh viên trường thể thao, chỉ mong có cơ hội gây sự, đâu phải hạng nhát gan...
Lưu Bân trầm ngâm nói:
- Bốn người đi theo Trương Khác rất chuyên nghiệp?
- Chưa động thù nên không biết, chắc là không tệ, hơn nữa rất cảnh giác.
- Phô trương thật.
Lưu Bân cảm khái:
- Tới Tân Vu quấy bùn làm gì chứ, tôi không tin Trương Tri Hành không kiếm được chỗ ngon hơn, chưa nói Huệ Sơn, ở lại Hải Châu cũng tốt hơn chục lần.
- Ai mà biết được chứ?
Đào Kiến Tân cũng chỉ có thể đáp như thế, bọn chúng ở Tân Vu tuy là địa đầu xà, nhưng ra ngoài ngoài thế giới rộng lớn, chúng chẳng là cái thá gì hết, cho dù tập đoàn Long Hoa của Trương Nhi Lập có tài sản gần trăm triệu cũng chỉ vênh váo được ở Tân Vu mà thôi
- Giám đốc Đào, giám đốc Đào...
Đột nhiên có tiếng gọi hốt hoảng từ loa vô tuyến truyền ra, Đào Kiến Tân cầm lấy micro nói:
- Tôi đây có chuyện gì?
- Thái Quân dẫn một nhóm người xông vào, làm sao bây giờ?
- Kệ bọn chúng, tôi xuống ngay.
Đào Kiến Tân hạ lệnh xong, nói với Lưu Bân:
- Trò hay diễn ra rồi, anh xuống trước đây.
~~~~~~o0o~~~~~~~~
Trương Khác nói chuyện với cô gái kia, nhưng cô ta lờ tít đi, cùng lắm thì chỉ lườm y một cái, ánh mắt giống hệt lúc Trương Khác nhìn trộm quần lót của cô ta ở cầu thang.
Trương Khác rủ cô ta uống rượu thì cô ta không từ chối, còn uống rất tợn, tựa như hôm nay cực nhiều oán khí, khuôn mặt xinh đẹp đỏ dừ, cực kỳ quyến rũ.
Chiếc váy đỏ vốn đã hở lưng, phía trước ngực còn khoét rõ sâu, bầu vú xinh xinh cứ lắc qua lắc lại trông đến thích mắt, váy chỉ che được chút xíu đùi, lộ ra làn da trắng mịn.
Trương Khác đặc biệt thích các cô gái da trắng bóc, trước kia tới quán bar cũng chỉ chọn các cô gái da trắng nhất, rồi mới chú ý tới dung mạo, y đang cảm khái thì phòng bao bị người ta đá văng từ bên ngoài, chiếc ly thủy tinh trong tay sánh ra, rượu đổ lên ngực cô gái.
Trương Khác chẳng để ý tới đám người xông vào, lấy khăn giấy, chậm rãi lau đi rượu dây ra vùng da ngực trắng nõn nà.
Thái Quân trong thấy cảnh đó giận tím mặt, xách ông thép xông vào:
- Chính là bọn chúng.
Mã Hải Long tung chân đá vào cánh cửa, tuy cửa kính đã vỡ, nhưng cánh cửa rất chắc, đập mạnh vào mặt tên theo sau Thái Quân, Mã Hải Long thuận thế huých vai tới, đóng cửa phòng lại.
Trong phòng còn duy nhất mỗi Thái Quân còn đang diễu võ dương oai chưa biết gì, Phó Tuấn đưa tay ra tóm lấy cái ống thép đập tới, bẻ sang một bên, cổ tay Thái Quân sái đi, hét lên đau đớn, bị cướp lấy cái ống, bị Mã Hải Long đá một phát từ đằng sau, ngã úp mặt xuống, tiếp đó bị Phó Tuấn cầm ống sắt đập vào mắt cá chân, khuỷu tay, mu bàn tay, trừ gào đau đớn ra thì không còn sức chiến đấu nữa.
Lúc này Mã Hải Long mở cửa ra, đám theo Thái Quân đi trả thủ tràn vào phòng bao, nhưng thấy Phó Tuấn cầm ông sắt chĩa vào gáy Thái Quân đầu ngây ra đó, Mã Hải Long tranh thủ lấy ống thép của hai tên đi đầu tiên.
Đám quen đánh hội đồng này không chú ý phía sau còn có hai người nữa áp sát, dồn bọn chúng vào không gian chật hẹp ở cửa, không nhúc nhích được, đám người Phó Tuấn đoạt hết ống thép của bọn chúng.
Trương Khác cau mày phất tay:
- Đuổi ra ngoài.
Đám người tới hộp đêm chơi thì còn ai lạ gì cảnh tranh gái đánh ghen, thấy Thái Quân hung hăng cầm vũ khí dẫn người vào báo thù liền có rất nhiều người thò đầu ra khỏi phòng bao chờ xem náo nhiệt, ai ngờ đám người gây chuyện ăn hại như thế, chớp mắt đã bị người ta khống chế.
Đào Kiến Tân đứng góc hành lang thầm dậm chân tức tối, đám người Thái Quân vô dụng làm hỏng hết kế hoạch hắn mưu tính.
Thái Quân cùng đám người của hắn bị xua tới sàn ngày bên ngoài phòng bao, lúc này đám gái nhảy đa phần đã vào phòng tiếp khách, số ít cô gái còn lại ré lên kinh hoàng, chạy như vịt né tránh, người trong phòng bao thì tràn hết ra ngoài vây quanh xem.
Trương Khác thấy La Văn cũng có mặt, trong lòng còn đang ôm một cô gái, mặt đầy phấn khích, đại khái thấy cảnh trước mắt rất vừa ý.
Trương Khác nhếch mép cười:" Còn lo mày không có mặt cơ!"
Bốn người Phó Tuấn mỗi người cầm một ống thép bao vây Thái Quân không cho hắn bỏ chạy, đám bạn Thái Quân tên nào xông tới là ăn đòn ngay.
- Mày biết ba tao là ai không?
Thái Quân bị người ta vây quanh nhìn như nhìn chó vẫn không quên bản tính hung ác.
Trương Khác nhìn thấy Đào Kiến Tân, vẫy tay gọi ông ta tới:
- Ba hắn là ai vậy?
- Thái Chí Hằng, cục trưởng cục xây dựng...
Trương Khác thầm nghĩ, có thể tới chỗ tiêu tiền như rác này chơi bời đều không phải đơn giản, không ngờ lại là con cá khá lớn ở Tân Vu. Lưu Bân chắc là muốn mình tranh chấp với hắn để quên mất lão ta đây, liền nhặt ống thép lên chĩa vào mặt Đào Kiến Tân:
- Ông biết tôi là ai, vì sao không nhắc Thái lão đệ đừng làm chuyện ngu không cứu nổi này?
Đào Kiến Tân chỉ cô gái sau lưng Trương Khác, mặt đau khổ nói:
- Đó là bạn gái cậu ta đưa tới, làm sao tôi bảo cậu ta bỏ qua được?
- Ế?
Trương Khác quay lại ngạc nhiên nhìn cô gái:
- Cô không phải gái ở đây à?
- Mẹ mày mới là gái ở đây ấy.
Cô gái lườm Trương Khác chửi ngay, thấy y vung ống thép lên, nhắm tịt mắt lại thét như cái còi.
- Bọn họ đều là sinh viên trường thể thao gần đây, cô gái này ở trường nghệ thuật, thường xuyên cùng Thái công tử tới chỗ chúng tôi chơi.
Đào Kiến Tân chỉ quanh nói:
Té ra là mình bắt cóc bạn gái người ta, Trương Khác nhìn cô gái một lượt, nhìn thế nào cũng không ra chút vẻ học sinh nào, dù là học viện âm nhạc tỉnh mười năm sau ít khi nhìn thấy cô gái nào ăn mặc khiêu khích, nói năng thô lỗ, không biết ngượng như thế. Ài, lần này giở trò lưu manh thật vô vị.
Trương Khác ngồi xuống sàn nhảy, ra vẻ đàn anh vỗ đầu đầu Thái Quân:
- Tôi biết ba cậu là ai rồi, giờ tôi nói cho cậu biết, tôi tên là Trương Khác, sau này gặp tôi có thể gọi là Khác thiếu gia, còn cô ấy...
Trương Khác quay lại nhìn cô gái, y đang ngồi, có thể nhìn thấy cặp đùi trắng như đậu phụ cùng quần lót cô gái, thầm nghĩ cặp đùi này đáng để người ta buông thả một lần, nói tiếp:
- Rất cá tính, tôi cũng rất thích.
- Xí...
Cô gái phát ra một tiếng khinh bỉ.
Trong hộp đêm đánh nhau giành gái là chuyện cơm bữa thôi, nhưng Trương Khác ngang nhiên cướp bạn gái người ta, nếu là quen nhau trước thì cũng đành, nhưng y lại mới gặp người ta lần đầu, làm người xung quanh huýt sáo la hét ầm ĩ.
Thái Quân nghe Trương Khác nói như thế, mặt hết xanh lại trắng, nhưng sợ bị ăn đòn nên cắn chặt răng không nói gì.