Trương Khác bảo Mã Hải Long đưa Lưu Căn Trụ về nhà, y và Phó Tuấn tới bệnh viện.
Lúc này chân trời chỉ còn lưu lại màn ánh hồng sắp tàn, mặt đã khuất sau những tòa nhà xa xa, không khí có chút buồn bã chẳng giống đám đông đang vui sướng dưới kia.
Trương Khác đi lên bậc khoa Tổng Hợp thì thấy Địch Đan Thanh ở đằng sau gọi, quay đầu lại thấy chiếc Jetta của cô, bên trong là mẹ Vệ Lan đang ôm mấy hộp thức ăn.
Trương Khác đứng lại đợi bọn họ tới, quan tâm hỏi:
- Chị Địch, Vệ Lan hiện giờ sao rồi?
- Vẫn không chịu ăn cơm, mấy ngày qua toàn dựa vào truyền đạm duy trì, buổi chiều nghe nói La Văn bị bắt mới nói đói bụng.
Địch Đan Thanh chỉ vào mấy hộp thức ăn trong lòng mẹ Vệ Lan:
- Nên chúng tôi vội đi làm ít thức ăn.
Trương Khác nghe mà lòng chua xót, chuyện Vệ Lan tuyệt thực y đã được nghe mẹ kể, cha mẹ Vệ Lan không dám đứng lên đòi công bằng cho con, Vệ Lan lòng mang uất hận đau đớn không giải tỏa được, hiện giờ nếu đã nói đói, chắc không sao nữa.
Cùng bọn họ đi vào, mới ba ngày thôi mà làn da tươi mịn đã xuống sắc hẳn, Vệ Lan gầy đi rất nhiều, cằm nhọn hơn, nhưng đôi mắt càng sáng, Trương Khác trêu:
- Khuôn mặt chị Vệ Lan vốn hơi bụ bẫm kiểu trẻ con, giờ thành thiếu nữ tiêu chuẩn rồi.
- Chạy tới đây chỉ biết ba hoa.
Lương Cách Trân mấy ngày qua hôm nào cũng tới bệnh viện thăm Vệ Lan, giơ tay lên véo miệng Trương Khác, không cho y nói ba lăng nhăng:
- Ba con bao giờ mới về?
- Giờ này về vội làm gì ạ, điều tra đê bao có phải chuyện hay ho gì đâu mẹ, chắc hai ngày nữa ba về.
Trương Khác thuận miệng đáp, thấy mẹ Vệ Lan mở hộp thức ăn ra, một mùi thức ăn thơm phức luồn vào mũi, khiến bụng kêu loạn lên.
Vệ Lan che bụng, xấu hổ không dám nhìn ai, lại nghe có cái bụng còn kêu to hơn mình, không nhịn được phì cười.
Trương Khác xoa đầu nói:
- Tôi và Phó Tuấn từ trưa tới giờ chẳng có nổi một hạt cơm vào bụng.
Thò đầu thấy trong hộp lượng thức ăn rất nhiều, còn có một cặp lồng cháo gà:
- Chị Vệ Lan hiện giờ chắc chưa thể ăn cơm đầu nhỉ, dạ dày co lại, phải dần dần mới bình thường, chẳng lẽ bác sĩ không nói à?
- Có nói rồi, nó chị uống cháo được thôi.
Mẹ Vệ Lan hơi ngại nói:
- Tiểu Lan nó nói tôi làm món ăn ngon, chỉ ngửi thôi cũng tốt rồi.
- Thế ạ?
Trương Khác mừng húm:
- Vậy để cháu thử xem nào.
Lấy luôn cái thìa duy nhất chuẩn bị cho Vệ Lan, rất tự nhiên múc một thìa canh cho vào miệng, còn rối rít bảo Phó Tuấn:
- Ừm, không tệ chút nào, anh mau tìm hai đôi đũa tới đây, dù sao chị Vệ Lan cũng không thể ăn được, chúng ta không thể lãng phí thức ăn, phải tội với ông trời.
- Biến! Biến! Biến, có đứa nào như con không, có phải làm cho con ăn đâu?
Lương Cách Trân cười đánh con.
- Không sao, không sao, cậu ấy thích là tốt rồi, không đủ tôi về làm thêm.
Mẹ Vệ Lan vui vẻ nói.
Địch Đan Thanh nhìn Vệ Lan che miệng cười, lại nhìn Trương Khác, đúng là một chàng trai rất tinh tế khéo léo, xem ra trước kia mình hiểu lầm cậu ta không ít.
Không khí trong phòng nhẹ xuống hẳn, tựa hồ làm người ta quên đi chuyện không hay xay ra mấy ngày qua, hoặc có lẽ nói là ác mộng có lẽ thỏa đáng hơn.
Phó Tuấn chạy tới nhà ăn không chỉ kiếm hai cái đũa, mà còn mượn hai ban cơm, xới đầy ú ụ. Trong phòng bệnh không có nhiều ghế, Trương Khác đứng ở đầu giường, đặt bát lên thành giường, thưởng thức món ăn do mẹ Vệ Lan nấu, nhìn y ăn ngon lành như vậy, mình chỉ được húp cháo nhạt, Vệ Lan nuốt nước bọt hỏi:
- Con ăn một miếng thịt kho chắc không sao chứ ạ?
Mẹ Vệ Lan muốn đi hỏi bác sĩ, Trương Khác cầm vội lấy hộp thức ăn, gắp cho Phó Tuấn hai miệng thịt kho tàu, còn lại vét hết vào bát mình, còn trắng trợn nói:
- Chị ấy, phải đợi sau này đã, tôi không thể ngày nào cũng tới nhà chị ăn cơm được, phải ưu tiên.
Kệ Vệ Lan phòng má tức giận, quay sang nói với Vệ Lan:
- Bác gái, món thị kho tàu này của bác ngon quá, cháu làm cũng không ngon thế này được, bác có bí quyết gì không, đợi lát nữa dạy cháu nhé, khi nào cháu thèm sẽ tự làm lấy ăn.
- Tôi có bí quyết gì đâu, cậu thích ăn cứ tìm tôi, tôi sẽ làm cho cậu ăn.
Mẹ Vệ Lan cười hiền lành.
- Vâng.
Trương Khác lùa cơm vào mồm, nhai nhồm nhoàm nói:
- Mấy món này ngon quá, so với thức ăn mẹ cháu làm thì hơn hẳn. Đôi khi cháu rất lạ, người ta nói làm nhiều quen tay, mẹ cháu tính ít cũng có ba bốn chục năm lịch sử, sao chẳng tiến bộ chút nào? Hay là sau này bác tới làm cơm giúp nhà nháu, cháu thuê bác nhé?
- Trình độ của tôi thị trưởng Trương làm sao ăn được?
Mẹ Vệ Lan ngượng ngùng nói:
- Được chứ ạ, với trình độ nấu ăn của mẹ cháu, ba cháu ăn không dám ý kiến...á ái.
Trương Khác còn muốn nói lung tung, Lương Cách Trân đi tới nhéo lên tay:
- Mẹ làm thức ăn khó nuốt vậy đấy, con ăn sắp 20 năm rồi mà trên người có ít hơn người khác miếng thịt nào không?
- Con nói thật cũng không được à?
Trương Khác gắp một miếng thịt cho vào miệng mẹ:
- Nếu không mẹ thử ăn mà xem, phải lấy tinh thần cán bộ đảng viên dũng cảm thừa nhận khuyết điểm nhé.
Lương Cách Trân nhai một lúc gật gù nói:
- Đúng là không tệ, chị à, nếu chị đồng ý, tôi thực sự muốn mời chị tới nhà làm cơm đó.
Địch Đan Thanh biết chuyện của Vệ Lan còn chưa hoàn toàn qua đi, tiếp theo những lời đồn đại xì xầm mới làm người ta khó vượt qua nhất, nếu mẹ cô làm việc giúp nhà Trương Tri Hành, ít nhất sẽ làm những kẻ thích xuyên tạc nói xấu người khác phải giữ mồm trước mặt người nhà Vệ Lan một chút.
Trương Khác chắc chắn có ý này, vậy còn nghĩ cách vòng vèo như thế, thực là làm khó y, Địch Đan Thanh cũng giúp lời:
- Mẹ Tiểu Vệ làm thức ăn ngon lắm, thị trưởng Trương và dì Lương ở Tân Vu bận rộn, không có thời gian chiếu cố tới sinh hoạt.
- Nhưng mà chân tôi...
Mẹ Vệ Lan động lòng, nhân vật nhỏ như bọn họ, nội tâm thiện lương mà nhút nhạt, có cơ hội cải thiện hoàn cảnh gia đình, tất nhiên là hết sức vui mừng.
- Không sao, nhà cháu không thích mời khách lắm, không phải ngày nào cũng phải làm cả bàn thức ăn lớn.
Trương Khác húp hết hộp nước canh, chóp chép miệng nói:
- Cứ quyết định như thế đi, ngày mai cháu mời chị Địch đưa bác tới nhà cháu xem qua cho biết đường, chị Vệ Lan cũng tới chơi nhé.
- Tôi...
Text được lấy tại Truyện FULLVệ Lan mắt ướt nhòe, muốn nói gì nhưng nghẹn ngào không nói lên lời, nhớ lại lúc mình tuyệt vọng nhất y xông vào giải cứu, cho Địch Đan Thanh có cào mặt y như lên cơn điên, y cũng ôm chặt mình không buông, cô muốn sờ lên vết thương đó của Trương Khác, không biết có đau không?
- Á, mẹ quên mất một việc không nói với con.
Lương Cách Trân đột nhiên vỗ trán nói:
- Thanh Thanh nói hai ngày nữa sẽ tới chơi, mẹ đồng ý với nó rồi, con không được rời Tân Vu đâu đấy, mau gọi điện lại cho nó đi.
- Bạn ấy không phải tham gia mấy lớp học thêm sao? Tốt quá, Tân Vu có nhiều chỗ hay hơn Hải Châu...
Trương Khác vội ra ngoài gọi điện cho Đường Thanh, chuyện bên này gần kết thúc rồi, còn lại đều là chuyện của người khác, nếu là lúc trước diễn vở kích tranh giành ghen tuông, y chẳng dám để Đường Thanh tới, Đường tiểu nha đầu ngoan thì rất ngoan, nhưng không đại biểu cho cô nàng không biết ghen.
Địch Đan Thanh nghe Lương Cách Trân nói tới tên một cô gái, liền hỏi:
- Đường Thanh có phải là cô bạn gái nhỏ của Trương Khác không dì?
- Ừ, hai đứa nó từ nhỏ lớn lên bên nhau, còn có phải là cô bạn gái nhỏ hay không thì phải đi hỏi bọn chúng...
Lương Cách Trân mỉm cười, bà tất nhiên biết con trai mình ưu tú nhường nào, cách làm việc lại dễ chiếm trái tim các cô gái, chuyện này nên nói rõ trước thì hơn, bà không hi vọng con trai mình thành tên công tử phong lưu. Quan trọng là bà rất hài lòng với Đường Thanh, không muốn con trai lưu tình khắp nơi, làm tổn thương Đường Thanh.
Trương Khác gọi điện xong quay lại, thấy Vệ Lan ăn cháo gà khôi phục được sức lực, tâm tình có vẻ không tệ, thời gian không sớm nữa, liền cùng mẹ rời bệnh viện.