Quan Lộ Thương Đồ

Chương 678: Nam Nhân Khó Hiểu

Mặc dù tổng bộ của Samsung TQ ở Bắc Kinh, nhưng đám Lý Tại Thù vẫn lựa chọn ở trong khách sạn Vương Phủ.

Khi phương án của ĐTH TW đưa ra thì ba người Lý Tại Thù đang uống cà phê trong một quán ở đại sảnh khách sạn, phó tổng giám đốc Samsung TQ là Lý Chính Triết gọi điện thông báo cho hắn tin tức này.

Lý Tại Thù đặt điện thoại xuống, nói với Kim Nam Dũng:

- Vậy là anh nói đúng rồi, ở cái quốc gia này phải suy nghĩ tới chính trị. Ái Đạt dám đứng ra chống đối ĐTH TW là điều chúng tôi không dự liệu trước được, xem ra cần phải có hợp tác mật thiết hơn với một số người ở quốc gia này mới được. Anh tới giúp tôi nhé!

- Cho dù muốn giúp anh thì cũng phải đợi tôi học song đã.

Kim Nam Dũng tự cho rằng mình có nhận thức rất sâu về quốc gia này, nếu Samsung có thể dễ dàng tham gia cạnh tranh Tiêu Vương mới là lạ, nhưng phương án công bố nghiêm khắc ngoài dự liệu của hắn, phương án này tung ra, khó mà thay đổi lớn trong vòng vài năm tới.

Bàn xung quanh đã có nhân viên tùy tùng chiếm cứ, không sợ bị người khác nghe thấy, Kim Nam Dũng cùng Lý Tại Thù trao đổi một số cái nhìn về việc khai thác thị trường.

Lý Tại Thù không quên cốc trà nóng hất vào mặt, Kim Nam Dũng cũng không quên hai cái tát nhớ đời, nhưng Cẩm Hồ là đối thủ đáng tôn trọng, không thể tùy tiện đem oán hận thể hiện ra mặt.

Mặc dù ở Châu Á, Samsung có sức mạnh tuyệt đối so với Cẩm Hồ, nhưng ở Trung Quốc, Samsung không thể nói một câu là nghiền nát Cẩm Hồ được.

Lý Hinh Dư không muốn nhốt mình trong phòng, ra đây lại toàn nghe chuyện kinh doanh, cô buồn chán ngoáy cốc cà phê, nghĩ chẳng bằng về phòng đọc quyển sách kia cho xong.

Thi thoảng cũng ôm má nghe bọn họ nói gì đó, đấy là đề tài về Cẩm Hồ, giống như từ nhỏ cô thích nghe ông nội kể chuyện sáng lập Samsung vậy, thấy người sáng lập ra xí nghiệp lớn đều có sức hút phi phàm.

- Đây là một thị trường khổng lồ đầy tiềm lực, Bắc Kinh có nhiều khách sạn cao cấp như thế, người ở trong đó không thể toàn là người ngoại quốc như chúng ta, quốc gia này có sức mua đồ cao cấp không thể xem nhẹ, Samsung nếu muốn xâm nhập toàn diện vào thị trường này phải có nhiều kỹ xảo hơn vượt qua chướng ngại thể chế thiết lập cho xí nghiệp bản địa. Ở đất nước này, lợi ích giữa địa phương với nhau không nhất trí, địa phương này làm giả sản phẩm xí nghiệp địa phương khác thậm chí còn được chính phủ đương địa bảo hộ.

Kim Nam Dũng phân tích:

- Cho nên chuyện chúng ta muốn làm không khó, quan trọng là đem lợi ích địa phương trói buộc vào bố cục của chúng ta. Lúc đó anh sẽ thấy vô số kẻ chủ động giúp chúng ta vượt qua chướng ngại thể chế, ngoài ra thanh niên ở đây được nhà nước đầu tư giáo dục bậc cao, song giá lao động lại cực rẻ, Samsung nên chuyển cở sở chế tạo sang đây, không chỉ vì chiếm lĩnh thị trường này mà vì cung cấp ưu thế giá cả cho chiến lược toàn cầu.

Lý Tại Thù gật đầu:

- Năng lực hành động của công ty trú ở đây quá yếu, đường lối kinh doanh cũng có vấn đề, hội trưởng nhiều lần nhấn mạnh, trừ vợ và con không thể thay đổi thì tất cả đều có thể thay đổi. Cho nên công ty ở đây cũng phải thay đổi, thay đổi triệt để.. Hai ngày nữa anh đi với tôi, tôi không yên tâm với đám người ở công ty.

Trần Tĩnh cả tối tâm tư không ở phương án cạnh tranh đại hội, mà là bị câu nói của Trương Khác làm lòng cô nổi sóng.

Trong phòng, Tạ Tử Gia cứ nhảy nhót không ngừng, ép Trần Tĩnh khai báo “ bí mật “ giữa cô và và Trương Khác:

- Chị nhất định là bị y lừa lên giường rồi, có điều chị cũng lãi lớn, như Úc Bình làm tình nhân cho lão già Chu Phú Minh kia hơn một năm, cũng thế mà, có sao đâu.

Người thường khó mà hiểu nổi quan điểm luân lý của Tạ Tử Gia, Tạ Tử Gia và Úc Bình rất hợp lý cũng là điều Trần Tĩnh không hiểu nổi, nghe cô bé điêu ngoa bám lấy, Trần Tĩnh bịt tai hét lớn:

- Chị nói không có là không có mà, em là con gái sao hơi tí là nói lời thô tục như thế? Lên giường cái gì mà lên giường.

Tạ Tử Gia không chịu buông tha, thốt lên:

- Oa, không thèm lên giường, tác chiến dã ngoại sao, Trần Tĩnh, chị thật dễ nể.

- Con bé điên kia chị giết em bây giờ.

Trần Tĩnh trừng mắt lên dọa dẫm:

- Hì hì, Trần Tĩnh…

Tạ Tử Gia đi tới ôm vai Trần Tĩnh, thổi phù một hơi vào tai cô, thì thầm:

- Rốt cuộc tên đó và Lục ca ai làm chuyện ấy giỏi hơn … oa, cứu tôi với, giết người bịt miệng!

Trần Tĩnh giơ tay đuổi đánh Tạ Tử Gia, Tạ Tử Gia vừa chạy vừa cười nắc nẻ còn hỏi tư vị làm chuyện đó ra sao, rồi đủ các loại vấn đề cổ quái, làm Trần Tĩnh mặc đỏ như gấc chín, toát hết mới bắt được Tạ Tử Gia, ấn lên giường bẹo má không cho cô bé nói lung tung.

Tạ Tử Gia kêu lớn xin tha, Trần Tĩnh buông tay, Tạ Tử Gia xoa hai cái má đau rát nói:

- Thật không sao hiểu nổi, y không thể vô duyên vô cớ đem kỹ thuật tốn bao tiền mới có được cho Cao Khoa Khoa Vương dùng miễn phí, hay là y có ý đồ với chị?

- Làm sao chị biết được?

Trần Tĩnh nằm ngửa ra giường thở dốc, nhìn đèn pha lê trên trần, tâm tư nghĩ tới điều không nên nghĩ, nhưng khả năng đó quá nhỏ.

- Cho dù y có ý đồ cũng chẳng sao, nếu được dùng miễn phí kỹ thuật của Cẩm Hồ thì chị lên giường với y cũng lãi, phía Lục ca em sẽ giữ bị mật hộ chí.

- Em lại bắt đầu rồi đấy, ngứa da à?

Trần Tĩnh quay người lại béo má Tạ Tử Gia.

Tạ Tử Gia cười chảy nước mắt, mãi mới nói được:

- Hay là nói cho Úc Bình biết đi, chị ta nhất định cũng cho rằng chị và tên đó có bí mật không thể nói ra ngoài.

- Bỏ đi, nói không chừng chị nghe nhầm rồi.

- Chả lẽ cả hai người đều nghe nhầm?

- Có thể lắm chứ.

Trần Tĩnh bày ra một vẻ mặt rất chắc chắn, Trương Khác là nam nhân làm cô khó hiểu, nhưng mong rằng đêm không mơ giấc mơ như thế nữa.

Trần Tĩnh không gọi điện cho Trương Khác xác nhận việc này, cũng không nói với bất kỳ ai biết.

~~~~~~~~~~~~~~~~~o0o~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Ngày 7 tháng 11, tất cả đều có vẻ hết sức bình thường, Lưu Minh Huy gọi điện tới, hôm nay hắn chính thức rời Khoa Vương. Buổi sáng Tạ Kiếm Nam từ Kim Sơn bay tới, Úc Bình cũng tới Bắc Kinh.

Úc Bình hiện không còn đảm nhận bất kỳ chức vụ gì ở Khoa Vương nữa, cô ta nói là muốn tới để một lần nữa cảm thụ không khí sôi trào trong cuộc cạnh tranh Tiêu Vương, cùng bái phỏng cao tầng Liên Tín và bộ Bưu điện.

Ở sân bay đón Úc Bình, Trần Tĩnh thăm dò:

- Nếu như chúng ta có được kỹ thuật chế tạo di động của TI từ Cẩm Hồ thì Cao Khoa Khoa Vương có thể thể làm gì?

Úc Bình hỏi lại luôn:

- Cô không sốt chứ, chuyện này mà cũng nghĩ tới à?

- Nếu như thì sao?

Tạ Tử Gia truy hỏi:

Úc Bình muốn gạt bỏ chủ đề này, nhưng không chịu nổi ánh mắt mong đợi của Tạ Tử Gia, nói:

- Nếu thực sự là thế nói không chừng chúng ta có thể đem toàn bộ Khoa Vương nằm dưới cờ của mình.

- Á!

Ta Tử Gia làm bộ vỡ lẽ, háy mắt với Trần Tĩnh, ôm lấy cổ cô thì thầm:

- Nói không chừng y làm như thế là vì đả kích Lục ca...

Trần Tĩnh lườm Tạ Tử Gia một cái, đêm qua cả cô và Tạ Tử Gia đều không ngủ ngon, nhưng không đoán ra được ý đồ của Trương Khác là gì, thực ra chỉ có cô không đoán ra thôi, Tạ Tử Gia có vẻ nghĩ ra cái gì đó kích động không ngủ được, nhưng con bé đầu óc cổ quái chẳng ai hiểu nổi, nên cô không dám chắc sợ đi hỏi lại bị màn trêu chọc nữa.

Úc Bình chẳng hiểu ra sao, không coi đây là vấn đề nghiêm túc để suy tính.

Ngày hôm đó Ái Đạt lẫn Hương Tuyết Hải đều không có tin tức gì truyền ra, nghe nói có vô số phóng viên bao vây tòa nhà Ái Đạt, nhưng cao tầng của Cẩm Hồ đều chuyển đi nơi khác rồi.

Ngày 8 tháng 11, khác với mọi năm, đại hội Tiêu Vương năm nay do phó giám đốc ĐTH Tiền Văn Đông đích thân chủ trì, mặc dù có nhiều hạn chế nghiêm ngặt nhưng Samsung, Sony vẫn lần đầu tham gia đại hội.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất