Quan Lộ Thương Đồ

Chương 750: Xe Buýt Điên

Hạng mục nhà máy tinh viên được cả nước chú ý, có thể nói chỉ cho phép thành công, không cho phép thất bại, Cẩm Hồ có cả đoàn đội kỹ thuật tự Đài Tích Điện, còn liên hợp với Diệp gia, Tôn gia cùng với công ty bán dẫn Singapore, có thể nói là hạng mục nhà máy tinh viên nắm chắc thành công nhất trong nước tới nay.

Không ngờ Cẩm Hồ còn suy tính đưa đối tác chiến lược còn thực lực mạnh hơn nữa tới, chỉ cần bám được vào cái chân to của TI, thậm chí có thể dễ dàng phá vỡ phong tỏa kỹ thuật của Nhật Hàn, Đài Loan cùng phương Tây với Trung Quốc.

Đây đúng là tin tức rất đáng mừng.

Tất nhiên chỉ nghe tin tức Vương Duy Quân không thỏa mãn lắm, nếu chỉ đàm phán hạng mục này phải do Liễu Chí Thành phụ trách mới đúng, vậy mà Liễu Chí Thành chưa lộ diện đám Tô Tân Đông đã tiếp xúc trước.

Diêu Văn Thịnh rất am hiểu tình hình, nghi hoặc hỏi Trương Khác:

- Ti luôn nỗ lực giảm bớt nghiệp vụ tầm trung và thấp, nói thẳng ra, nhà máy tinh viên chỉ sản xuất được sản phẩm chỉ là thứ cấp thấp. Hai nữa là cơn bão tài chính còn chưa ngừng, ngay kinh tế Âu Mỹ cũng chịu ảnh hưởng, trong hoàn cảnh này bất kỳ vụ đầu tư nào cũng phải cẩn thận gấp bội. Thêm nữa TI phải suy nghĩ tới áp lực chính quyền Mỹ.

Trần Tĩnh không nói, cô nghĩ TI phái nhân vật như Delfassy sang thì hẳn đàm phán tiến vào giai đoạn thực chất rồi, không cần nghi ngờ.

Trương Khác lắc đầu:

- Thị trường Âu Mỹ đang ngày càng bão hòa, mà thị trường mới nổi lại tập trung vào thị trường tầm trung và thấp. Ngoài ra cơn bão tài chính rồi có lúc ngừng, đầu tư lúc này nhắm vào khi mất giá, theo đuổi lợi nhuận khi tăng trưởng.

Diêu Văn Thịnh giơ tay đầu hàng:

- Tôi đâu có làm biện luận, loại chuyện này có biện luận ba ngày ba đêm chưa chắc thuyết phục được ai. Chỉ có thể khẳng định nhà máy tinh viên không thể làm TI đặc biệt hứng thú, tôi nghĩ nhất định Cẩm Hồ có thứ làm TI động lòng hơn.

Vương Duy Quân gật gù:

- Tôi cũng cho rằng như vậy.

Trương Khác mỉm cười:

- Trước đó, Cẩm Hồ và TI, C-Cube đã có hợp tác nhất định ở lĩnh vực liên quan lần này sẽ tăng cường sự hợp tác đó.

Rồi hỏi Trần Tĩnh:

- Nghe nói Khoa Vương lập hạng mục đầu đĩa DVD?

- Tôi cũng nghe nói thế, nhưng tình hình cụ thể tôi không rõ lắm, Tạ Kiếm Nam và Samsung tiếp xúc khá mật thiết, tôi nghĩ chắc sẽ mượn sức họ.

Cho dù đã đường ai nấy đi, nhưng Trần Tĩnh không tiết lộ cơ mật của Khoa Vương, cười xin lỗi, hỏi lại:

- Cẩm Hồ cũng hứng thú với đầu đĩa DVD sao?

- Quốc gia mới nổi và quốc gia phát triển khác nhau, SVCD không thể được cấp quyền nội dung, căn bản không tiến được vào Âu Mỹ nơi bảo vệ bản quyền nghiêm ngặt, Cẩm Hồ muốn đưa đầu đĩa bán tới đó, chỉ có thể là DVD thôi, lần này chúng tôi hợp tác với TI, C-Cube là vì vấn đề này...

Trương Khác thẳng thắn đáp.

Trần Tĩnh thốt lên:

- Á, như vậy Khoa Vương vẫn tụ hậu so với Cẩm Hồ một bước xa.

Samsung ở lĩnh vực đầu đĩa khẳng định kém xa Ti và C-Cube, Trần Tĩnh không hiểu Tạ Kiếm Nam biết tin tức này sẽ có tâm tình thế nào, nhưng cô cũng sẽ không nói cho hắn biết.

Đi tới công trường Trung Tinh Vi Tâm một vòng, buổi trưa ở lại ăn cơm tại công trường, dùng cơm xong Vương Duy Quân, Diêu Văn Thịnh trở về khu, Trương Khác và Trần Tĩnh vòng qua Đại Kiều về trường, còn tưởng tình hình giao thông buổi trưa sẽ tốt một chút, không ngờ xe vừa lên cầu dẫn đã bị kẹt cúng, tiến lùi không xong.

Hạ cửa sổ xuống nhìn ra bên ngoài, chỉ thấy tiếng còi xe inh ỏi, chẳng hiểu xảy ra chuyện gì làm tắc đường, Trương khác tay ôm gáy nói:

- Hay là chúng ta đi bộ rồi bắt xe về ngõ Học Phủ.

Trần Tĩnh nhoẻn miệng cười:

- Ừ, tôi còn chưa có cơ hội đi lên Đại Kiều...

Cô đương nhiên không ngại ở riêng bên Trương Khác, hai người bỏ Mã Hải Long lại nhàn nhã đi bộ sang bên kia cầu.

Trên cầu không có gì che chắn, gió tây bắt buốt lạnh, người đi bộ qua cầu phải xoay lưng chắn gió, tóc Trần Tĩnh bị gió thổi tung dính lên mặt, cánh môi đỏ hồng cùng mái tóc đen nhánh phối hợp thành sự hấp dẫn lạ thường, Trương Khác mải nhìn vấp chân thiếu chút nữa té ngã, may Trần Tĩnh nhanh tay giữ được mới không bêu mặt, nhưng làm cô không nhịn được cười rúc rích, sóng mắt đong đưa phong tình vô hạn.

Trương Khác cười xấu hổ viện cớ nói:

- Cái cầu này lâu lắm chưa sửa...

Thấy Trần Tĩnh vẫn còn cười, nói:

- Đám yêu tinh hại người các cô ra đường phải đeo mặt nạ vào.

- Sao không nói con mắt láo liên của anh đáng móc ra?

Trần Tĩnh bĩu môi, đưa tay gạt sợi tóc che trước mắt ra, phải vừa đi vừa giữ mãi tóc.

- Tay cô có lạnh không?

- Anh có sợi giây nào không, để tôi buộc tóc?

Trần Tĩnh hỏi, nhiệt độ âm 5-6 độ C, để tay bên ngoài một lúc buốt hết cả, đúng là ngồi xe không biết được cái khổ bên ngoài.

- Để tôi giúp cô.

Trương Khác đi ra sau lưng Trần Tĩnh, vén tóc cô gọn lại rồi nhét vào trong cổ áo khoác:

- Thế này đã được chưa?

- Cảm giác lưng cứ cộm cộm, anh chỉnh lại giúp tôi...

Khi nói câu này Trần Tĩnh hoàn toàn không nghĩ gì, đến khi Trương Khác luồn tay vào áo khoác giúp cô dàn đều tóc ra, mới cảm thấy động tác này quá thân mật, vai cứng lại, toàn thân nóng ran, may mà xoay lưng lại với Trương Khác, Trần Tĩnh hít sâu một hơi cố ép bản thân trấn tĩnh lại, nếu không để Trương Khác phát hiện ra thì mất mặt lớn.

- Xong rồi.

Trương Khác rút tay ra, còn vuốt lại áo khoác của Trần Tĩnh, mái tóc đen ôm sát mặt làm cô rất đẹp:

- Giờ không sợ bị gió thổi bay nữa.

Trần Tĩnh cho tay vào túi áo, cùng Trương Khác sóng vai đi sang kia cầu, giữa cầu có hai chiếc xe tránh nhau làm chắn hết mặt cầu, cả đám đông vây quanh, cảnh sát giao thông chưa tới, hai tài xế chửi nhau ầm ĩ, Trương Khác và Trần Tĩnh đứng ngoài xem, thấy bọn họ không có ý đánh nhau, tiếp tục đi.

Đứng ở bên xe buýt, thấy chiếc xe số 318 đi Yến Quy Hồ tới, hai người bọn họ lên xe rồi mới nhớ ra chiếc xe này không đi qua ngõ Học Phủ.

Lái xe của đội xe số 318 là điên cuồng nhất trong tất cả tài xe xe buýt của Kiến Nghiệp, đám gọi là băng đua xe ở Hong Kong mà gặp xe buýt 318 thì chẳng là cái gì, Trương Khác từng chính mắt nhìn thấy một lần lái xe phanh xe làm hành khách hàng ghế cuối cùng ngã lăn tới đầu xe luôn.

Trương Khác kể chuyện này cho Trần Tĩnh nghe, bảo cô nắm lấy cả hai tay vịn:

- Nếu cô thấy nắm tay vịn lạnh quá thì ôm eo tôi cũng được.

- Xí, anh tưởng tôi dễ lừa như mấy cô bé con à.

Trần Tĩnh thực sự cũng muốn ôm Trương Khác, đứng dựa vào nhau, nhưng không thể để bị lý do đơn giản như thế dụ dỗ được, thấy Trương Khác hết sức nghiêm túc dùng cả hai tay nắm tay vịn liền bật cười, cô lắc đầu chẳng tin lời Trương Khác, càng không tin y có mấy cơ hội đi xe buýt Kiến Nghiệp.

Đưa tay ra sờ tay nắm bằng sắt, lạnh băng, lạnh như kim đâm vào thịt, Trần Tĩnh chỉ đưa ra hai ngón tay vịn hờ lấy.

Xe buýt số 318 điên khùng không cho phép cô không tin, đúng lúc Trần Tĩnh lắc đầu, lái xe vì tranh vào trạm trước một chiếc 318 khác đột ngột quay vô lăng vượt qua, lực quán tính mạnh tới mức Trương Khác thiếu chút nữa bị hấn văng sang phía kia khoang xe, Trần Tĩnh chỉ kịp tóm lấy cánh tay Trương Khác, trong xe la hét liên hồi.

Trần Tĩnh còn chưa đứng vững, thì lái xe lại đột ngột quay vô lăng sang phía nược lại, lần này cô va cả người vào lòng Trương Khác, phải ôm lấy lưng y mới đứng vững.

Trần Tĩnh đi bốt cao gót chỉ thấp hơi Trương Khác một chút, thẳng tầm mắt là mũi y, chỉ nhích lên một chút là bốn mắt chạm nhau, cảm thấy hơi thở nóng hổi của Trương Khác phả lên mũi, lên môi môi, lòng càng lúc càng mê loạn, có chút quyến luyến không muốn buông tay ra nắm lấy tay vịn.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất