Diệp Kiến Bân bày tiệc tẩy trần ở nhà hàng Gia Phú, tham dự bữa tiệc còn có phó tổng giám đốc Diệp Kiến Tân, tổng giám sát thị trường Thiệu Tâm Văn, đều là thanh niên ưu tú chừng 30.
Bọn họ ngạc nhiên vì Trương Khác trẻ hơn nhiều so với tưởng tượng, càng kinh ngạc vẻ đẹp tuyệt luân của Hứa Tư, giống Diệp Kiến Bân, bọn họ coi Hứa Tư và Trương Khác là một đôi tình nhân, nên khắc chế bản thân giữ lễ tiết.
Ngoài ra còn có Ngô Tấn Vinh, phó tổng giám đốc của Hải Dụ.
Trong bữa tiệc chủ đề tối đa vẫn là về điện thoại di động số.
Thời đó dù điện thoại cầm tay analog hay di động số, đều là thứ xa xỉ phẩm, một chiếc phải hai ba vạn, mà thu nhập bình quân cả năm thời đó chưa tới 5000 đồng, điều đó khiến một số chuyên gia không coi trọng thị trường trong nước.
Nhưng đó là nhận thức bảo thù thôi, ở phương diện này Diệp Kiến Bân có tầm nhìn vượt xa người khác, tất nhiên trước mặt Trương Khác có kiến thức thị trường mười mấy năm sau, Diệp Kiến Bân chỉ có phần rửa tai lắng nghe.
Tầm nhìn xa trông rộng của Trương Khác về thị trường di động số khiến cao thị marketing có mặt trong bữa tiệc khâm phục, huống hồ bản thân Trương Khác ở phương diện marketing có kiến thức hơn người, bữa cơm ăn tới ba tiếng, thức ăn hâm nóng mấy lần, Diệp Kiến Bân vẫn còn chưa tận hứng, nắm chặt lấy tay Trương Khác nói:
- Nếu chẳng phải giám đốc Tạ không chịu thả người, tôi nhất quyết mời giám đốc Trương về Thịnh Hâm.
Chỉ vào Thiệu Văn Tâm:
- Sau đó kéo tên tiểu tử này xuống cho làm trợ thủ của giám đốc Trương.
Thiệu Văn Tâm tâm phục khẩu phục, huống hồ biết Trương Khác sẽ chẳng tới Thịnh Hâm chiếm mất ghế của mình, cũng tới bắt tay Trương Khác, nhất định yêu cầu y chỉ điểm công tác mới chịu buông tay.
Hứa Tư nhìn thấy cảnh này cảm giác rất quái dị, nghiêng đầu sang thấy Tạ Van Tình đang cười trộm. Chẳng Phải Tạ Vãn Tình không chịu thả người mà Trương Khác còn kiếp sống cao trung ba năm nữa ở Hải Châu.
Ăn trưa xong đã là 3 giờ chiều, xe được lái xe của Thịnh Hâm đưa tới.
Vào năm 94, Audi trong nước được coi là chiếc xe khá được rồi, xe màu đen, không hề phô trương, biển số mở đầu bằng "K3" đó là biển quân dụng của quân khu lớn, biển số còn đắt hơn cả xe.
Trương Khác hướng về phía Diệp Kiến Bân ra hiệu không dám tin:
- Giám đốc Diệp, thế này thì tôi lợi quá.
Diệp Kiếp Bân cười ha hả, vỗ vai Trương Khác:
- Biển số này không có nhiều đâu, lần này có cơ hội, thuận tiện kiếm cho cậu.
Đây là phần thưởng cho công tác trước kia của Trương Khác, cũng là thủ đoạn lung lạc của Diệp Kiến Bân, năm sau di động giao diện tiếng Trung của Ericsson sẽ tung ra thị trường, việc định ra phương án mở rộng thị trường là không trốn được.
Trương Khác không thay đổi được sự thực phải hai năm nữa mới có thể lấy bằng lái, lại không muốn lộ tẩy trước mặt đám Diệp Kiến Bân, nói thác đi còn có chuyện thương lượng với Tạ Vãn Tình, bảo bọn họ đi trước.
Nhìn đám Diệp Kiến Bân lái xe rời đi, Hứa Tư và Tạ Vãn Tình đột nhiên nhìn nhau bật cười, Tạ Vãn Tình cười gập cả bụng:
- Chị còn lo phải giải thích với Diệp Kiến Bân chuyện tuổi tác của em đây, ai ngờ bọn họ không hề nhận ra...
- Chị xem cậu ta toàn mặc thứ y phục già chát, còn thích nghiêm mặt lại, môi thì mím chặt, mắt nhìn chằm chằm vào người ta, nhìn ra tuổi cậu ta mới là lạ đấy.
Hứa Tư cười, mắt như vầng trong cong:
- Em chẳng còn nhớ dáng vẻ cậu ta lúc mới gặp rồi.
- Chị thì vẫn còn nhớ, khi đó Trương Khác xông ra cướp lấy Chỉ Đồng ngay trước bánh xe, làm sao chị quên được.
Tạ Vãn Tình gần như thoát ra khỏi bi thương sau tai nạn, khoác tay Hứa Tư:
- Đi thử xe mới của hai đứa nào.
Hứa Tư ngẩn người, Trương Khác trước kia chưa từng nói với cô chuyện này, chẳng trách Tạ Vãn Tính tín nhiệm và dung túng Trương Khác như vậy, Trương Khác cũng không phụ sự tín nhiệm đó.
Hứa Tư lái xe mới thử ở trong bãi để xe của nhà hàng Gia Phú, Trương Khác không chịu nổi mùi xe mới, đứng ở bên bãi đỗ xe, nói chuyện với Tạ Vãn Tình:
- Kỳ hạn bao thầu là 10 năm, lợi nhuận chia 4/5 với chính phủ khu, thuế doanh nghiệp là thu nhập chủ yếu của tài chính địa phương, khó mà miễn giảm được, nhưng trong ba năm miễn giảm toàn bộ loại thuế phí địa phương khác, năm năm chỉ thu một nửa. Trong thời hạn bao thầu còn ưu tiên thu mua lại nhà máy giấy, điều kiện không tệ, đợi công ty mới đăng ký xong, sẽ ký hợp đồng. Trước đó chị Thái đã đưa tài liệu tỉ mỉ cho chị rồi đấy, nhà máy cũ phải đóng cửa. Thiết bị và công nghệ của nhà máy mới có thể sản xuất đồ cao cấp, nên yêu cầu nguyên liệu cũng rất cao, hiện giờ chỉ có nhập khẩu mới đáp ứng được, chị có thể để Hải Dụ đại diện liên lác thương nhâu mậu dịch hải ngoại không?
- Điều này không thành vấn đề, nhưng muốn đi vào sản xuất cần hơn 1000 vạn, em định giải quyết ra sao?
- Xe tới trước núi ắt có đường, hiện giờ không vội, em không muốn hợp tác với tập đoàn chính thái.
Tạ Vãn Tình mỉm cười:
- Hiện giờ đã sắp cuối năm, hạn ngạch cho vay một năm của ngân hàng đã dùng sạch, chỉ có công ty lớn mới có tài chính sung túc, nếu em tự nghĩ được cách thì không gì tốt hơn rồi.
- Ban đầu em chỉ nghĩ do Hải Dụ dùng hình thức tín dụng tiến hành giao dịch với doanh nghiệp mậu dịch hải ngoại, có thời gian đệm từ ba tới sáu tháng. Mà chu kỳ sản xuất của nhà máy cần một tháng rưỡi, chỉ cần tính toán khéo, hoàn toàn có thể lợi dụng thời gian tín dụng giải quyết vấn đề nguyên liệu. Cho dù hạn ngạch cho vay của các ngân hàng đã dùng hết, Hải Dụ mở một khoán tín dụng 1000 vạn chắc không thành vấn đề. Bỏ đi khoản mua nguyên liệu này, nhà máy chỉ cần 300-400 vạn là có thể đi vào sản xuất, chắc không thành vấn đề.
Trương Khác gập ngón tay tính:
Phương thức chi trả tín dụng là một phương thức chi trả chủ yếu của ngân hàng khi tham dự kết toán mậu dịch quốc tế. Với doanh nghiệp mậu dịch hải ngoại mà nói, phương thức này cung cấp một người chi trả đáng tin cậy --- Ngân hàng.
Chỉ nghiêm khắc dựa theo thời gian trong hợp đồng đưa ra nguyên liệu, là có thể có được khoản vay tín dụng có kỳ hạn từ ngân hàng.
Hải Dụ là trung gian giữa doanh nghiệp mậu dịch và nhà máy, nếu ứng tạm tiền hoàn thành mua bán, sẽ tạo thành tài chính khẩn trương cho chính bản thân, chỉ cần mở khoản tính dụng ở ngân hàng quen là có thể hoàn thành giao dịch, nguyên liệu làm giấy sẽ được chuyển tới cảng trong nước.
Thậm chí không cần Hải Dụ ra mặt chỉ cần cung cấp chứng từ giấy tờ cụ thể, là có thể hoàn thành giao dịch qua tay lần thứ hai với nhà máy Tân Quang.
Nhà máy có được nguyên liệu, tổ chức sản xuất, tiêu thụ, thu hồi vốn, chỉ cần trả tiền cho ngân hàng trước kỳ tín dụng là được.
Kỳ tín dụng thông thường từ ba tới sáu tháng, trong thời gian ngắn như thế, bao gồm khâu vận chuyển nguyên liệu vào trong nước, tổ chức sản xuất, tiêu thụ thu hồi vốn, phải tính toán thật chính xác các khâu mới có thể thành công được.
Tạ Vãn Tình không hiểu Trương Khác học đâu ra tri thực mậu dịch phong phú này, nhưng giờ cô quen rồi, chẳng muốn hỏi nữa, nói:
- Phương thức này về lý luận có thể giải quyết vấn đề nguyên liệu, nhưng thao tác rất khó, các phương diện phải phối hợp hoàn hảo, có chút sai sót thôi cũng không được...
- Chủ yếu xem biểu hiện của Hải Dụ rồi, từ giờ phải tích cực tìm doanh nghiệp cung ứng, đợi nhà máy Tân Quang chuẩn bị xong là tiến hành giao dịch. Còn một điều nữa, khi ký hợp đồng, cố gắng kéo dài thời gian tín dụng, cho dù có sơ xuất gì, kéo dài tới năm sau, dù thiếu tiền cũng không lớn lắm, thế nào cũng có cách bù vào.
Tạ Vãn Tình gật đầu:
- Vậy chị sẽ giúp em phụ trách mảng này.
Trương Khác cười:
- Vụ này làm xong, Hải Dụ có thể phát triển theo phương hướng mậu dịch xuất nhập khẩu, còn phần ở địa phương, có thể giao hết cho Hải Thái. Với nhu cầu đồ cao cấp trong nước hiện nay, tiêu thụ hồi khoản không phải là vấn đề lớn, huống chi trong tài khoản của Hải Thái có chút tái chính, có thể ứng trước.