Quan Lộ Thương Đồ

Chương 761: Đả kích liên tục

Trương Khác giúp Tôn Tĩnh Mông đóng cửa, mọi người tràn ra đường như bầy ong tìm quán ăn chém Trương Khác một bữa.

Lục Thiên Hựu đang quanh quẩn ở ngõ, muốn tìm Thẩm Tiêu nhưng da mặt mỏng, sợ bị Đỗ Phi trêu ghẹo.

- Ê, cùng ăn cơm không? Dù sao cũng quen nhau nửa năm rồi.

Đỗ Phi lên tiếng gọi Lục Thiên Hựu:

- Ừm...

Lục Thiên Hựu do dự một lúc mới đi tới, còn tự giải thích:

- Tôi đang muốn tìm thầy Tần bàn chuyện đi thực tế.

Kỳ thực chuyến đi thực tế về nông thông này do đám Đỗ Phi thông qua Sáng Hiệp cấp kinh phí, phối hợp đoàn trường hoạt động, sau khi lớp bồi dưỡng internet mở ra, nhân vật quan trọng như Đỗ Phi, Mông Nhạc, Thời Học Bân không đi được.

Lục Thiên Hựu nói câu đó hoàn toàn là do không bỏ thể diện xuống được, ai cũng nhìn ra, nhưng con người luôn có tật xấu, chỉ cần bản chất không xấu là được, chẳng chấp hắn chuyện này.

Ăn trưa với đám Đỗ Phi xong là Trương Khác kéo Đường Thanh lên đường, ném lại cho đám Đỗ Phi giải quyết hậu quả, ngay cả tiễn chân Tôn Tĩnh Mông ra sân bay cũng không thể.

Đường cao tốc Tân Vu tới Kiến Nghiệp đang được kiến thiết, dự kiến giữa năm 99 mới hoàn thành.

Trương Khác không đi đường quốc lộ mà đi men theo sông, con đường này một số đoạn đường nông thôn không tốt lắm, nếu chẳng phải tranh thủ tới Tân Vu trước bữa tối, thì y chẳng chọn đường này.

Mùa đông giá rét, đồng ruộng lưa thư khô héo, lúc thì đi trên đê, lúc thì đi bên ruộng, thi thoảng có bầy chim sẻ bay qua, bọn chúng xuống ruộng kiếm thức ăn, khung cảnh thiên nhiên hữu tình làm người ta quên đi buồn bực ở trong xe.

Ngồi trong xe không cảm nhận được cái lạnh của mùa đông, hệ thống giữ thăng bằng của Mercedes rất tốt, cho dù đi trên đường đất hương trấn cũng chẳng xóc lắm.

Đường Thanh lên xe là dựa vào vai Trương Khác ngủ luôn một giấc, tỉnh lại ngơ ngác không biết mình ở đâu, thấy Trương Khác nghiêm túc nhìn sông xa xa, kỳ quái hỏi:

- Sông có cái gì vậy, bạn nhìn suốt cả chặng đường rồi, lại nghiêm túc như thế, nghĩ gì đấy?

- Bạn nói xem mình đang nghĩ gì?

Trương Khác ôm Đường Thanh vào lòng, miệng ghé sát vào tai cô nói:

- Đang nghĩ làm sao buổi tối mới có thể ngủ cùng phòng với bạn.

- Muốn chết à? Đầu óc lúc nào cũng toàn những thứ bậy bạ...

Đường Thanh thẹn thùng lườm y một cái, giãy dụa nhưng không thoát được khỏi vòng tay của y, liền im lặng nèn sóng nước long lanh, vờ giận không nói chuyện với y.

Mùa thu năm 96 sau khi tóm được La Quy Nguyên cùng tập đoàn Long Hoa hợp mưu chiếm đoạt tiền xây đê phòng hộ Tân Vu, tỉnh toàn lực chỉnh đốn hệ thống thủy lợi, điều tra xét xử một đống quan viên thủy lợi, còn tiến hành tra xét công trình đê điều Tiểu Giang.

Những chuyện này Từ Học Bình mới chỉ làm được một nửa thì bị nhiều nguyên nhân điều khỏi Đông Hải, trở lực đã bị Từ Học Binh dẹp bỏ gần hết rồi, Lý Viễn Hồ tất nhiên vui vẻ thúc đẩy công việc này.

Đê điều kênh mương Tiểu Giang đều tiến hành chỉnh đón gia cố, tra ra rất nhiều vấn đề, cho dù mùa đông lạnh như thế, đi trên đường vẫn thi thoảng thấy được các công trình đang xây dựng.

~~~~~~~~~~~~~~~o0o~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Kết thúc học kỳ luôn có đủ cuộc tổng kết, họp hành, đánh giá phải tham gia, Ngụy Quốc Cường dù tâm tình sa sút tới đâu, dù có sợ gặp Thôi Quốc Hằng thế nào vẫn phải cúi mặt tới dự.

Cuộc họp chiều hôm đó, Ngụy Quốc Cường khả năng gặp phải cú vấp ngã lớn nhất đời.

Trước tiên là tên của hắn trong danh sách được vào ở chung cư Thanh Niên bị loại bỏ, không ai nói với hắn đó là ý Thôi Quốc Hằng, chỉ nói vợ Tần Cương sắp đẻ, mong hắn phát huy phong cách giáo viên làm gương sáng, phó viện trưởng phân quản còn đặc biệt làm công tác tư tưởng cho hắn, Ngụy Đông Cường như nuốt phải con ruồi lại không được nhổ ra.

Vài ngày nữa thôi là có chìa khóa rồi, tuy chỉ là nhà đơn, nhưng so với căn phòng hiện tại phải dùng chung mọi thứ thì đã là khách biệt trời với đất.

Ngụy Đông Cường và Lâm Băng còn vì chuyện này mà ăn mừng mấy lần, còn tính toán đem tiền thưởng năm nay mua đồ gia dụng, gửi gắm biết bao tính toán và mơ ước tươi đẹp về tổ ấm của hai người, hắn không biết phải giải thích với Lâm Băng ra sao.

Cuộc họp chưa diễn ra đã bị cho một đòn mạnh, Ngụy Đông Cường như muốn ngạt thở, nhưng tất cả mới chỉ bắt đầu.

Trước tiên là tổng kết công tác học sinh, có giáo viên trực tiếp chỉ trích Ngụy Đông Cường xử lý vấn đề buổi sáng quá hà khắc, yêu cầu hắn tiến hành kiểm điểm bản thân.

Ngụy Đông Cường buổi sáng bị Thôi Quốc Hằng vỗ bàn mắng mỏ, tuy chỉ có Tân Cương ở đó, nhưng tiếng quát tháo rất lớn, người đi qua hành lang đều nghe thấy, sớm truyền khắp trường rồi, cho dù không ai nhẫn tâm đạp thêm cho hắn một cái cũng tuyệt đối không có ai đứng ra nói đỡ cho hắn.

Đó mới lả đả kích lớn nhất với Ngụy Đông Cường, hắn cho rằng mình cần cù công tác nửa năm, tới cuộc họp tổng kết lại bị kiểm điểm trước mặt mọi người, làm kẻ tự cao như hắn không chịu nổi.

Không chịu nổi vẫn phải kiểm điểm, Thôi Quốc Hằng mặt âm trầm bảo chủ nhiệm khóa 94 từ hôm nay sẽ chỉ đạo công tác của hắn, Ngụy Đông Cường biết nếu mình kiểm điểm không đủ thành khẩn học kỳ sau sẽ bị đá đít khỏi vị trí chủ nhiệm khóa.

Ngụy Đông Cường không biết nếu mất vị trí này thì mình mới công tác nửa năm còn có vị trí gì thích hợp nữa? Đành đứng lên lắp bắp kiểm điểm, nhưng thậm chí hắn không biết mình phải kiếm điểm ở phương diện nào, càng không biết mình sai ở đâu, làm tất cả mọi người đứng ra phản đối hắn.

Tiếp theo là bình bầu công tác năm, chẳng có gì nghi ngờ Ngụy Đông Cường bị đánh giá kém, ảnh hưởng trực tiếp tới tiền thưởng năm, bị mất một khoản lớn.

Ngụy Đông Cường mới tham gia công tác, lương cơ bản, trợ cấp trách nhiệm đều kém người khác, chỉ hi vọng vào tiền thưởng cuối năm bù lại, giờ hi vọng tan tành rồi.

Ảnh hưởng sâu xa là chỉ cần bị bình bầu kém một năm thôi, sau này hắn phải từ biệt rất nhiều cơ hội, chia phòng, thăng chức đều sẽ xếp hàng cuối, đợi người khác hưởng thụ hết rồi thì cơm thừa canh cặn mớ tới phần hắn, còn chuyện công tác hai năm được tiến cử tại chức học nghiên cứu sinh cũng vô duyên luôn.

Họp xong Ngụy Đông Cường như cái xác không hồn đi ra khỏi phòng, cảm giác toàn thân bị moi rỗng rồi, hắn chưa bao giờ bị đả kích như thế, thậm chí hắn không hiểu vì đâu, cũng không một ai tới chỉ điểm cho hắn.

Ngụy Đông cường thất hồn lạc phách đi tới ngõ đầu trường, nhìn thấy một cái xe khách đi về Tân Dương quê hắn, hắn muốn ngồi lên đó, hắn không còn dũng khí tìm Lâm Băng kể chuyện xảy ra hôm nay, rời Kiến Nghiệp cho xong, như thế còn được thanh tĩnh.

- Chủ nhiệm Ngụy.

Ngụy Đông Cường vừa định vịn cửa xe đi lên thì nghe thấy có người gọi ở đằng sau, hắn giật này mình, thì ra có một sinh viên xách hành lý định lên xe, cũng là người Tân Dương.

- Ha ha ha, các cậu đi đường về nhà cẩn thận nhé...

Ngụy Đông Cường hốt hoảng chạy đi, máy nhắn tin bên hông vang lên mấy lần, lấy ra xem đều là số của Lâm Băng.

Có một chiếc Audi đen đeo biển chính phủ đi qua, Ngụy Đông Cường nhớ Chu Tiểu Quân từng lái chiếc xe này, không biết hiện có phải Chu Tiểu Quân đang lái xe không, hắn chẳng còn sức so đo chuyện người ta lái xe qua không chào hắn một tiếng rồi.

Bắt đầu kỳ nghỉ, sinh viên đa phần về nhà, số ở lại trường rất ít, nguồn khách quán net Sáng Vực giảm mạnh, trừ tầng một còn tiếp tục kinh doanh, còn tầng hai dùng cho lớp bồi dưỡng.

Công tác tiền kỳ không tệ, mượn danh nghĩa ĐH Đông Hải và Vườn Sồi, vốn tưởng bị lạnh nhạt không ngờ lại đầy kín người.

Lệnh Tiểu Yến sau khi bị kéo sang Sáng Vực, công việc vất vả hơn làm cho Tôn Tĩnh Mông nhiều, đám Đỗ Phi thực sự cần một người có năng lực, kinh nghiệm như cô áp trận thay bọn họ.

Lớp bồi dưỡng vận hành, chức trách của Lệnh Tiểu Yến càng nặng nề.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất