Quan Lộ Thương Đồ

Chương 830: Giải Cứu

Trương Khác căn dặn:

- Bên này khả năng liên hệ được với cảnh sát vũ trang cần anh tới phối hợp, anh đừng hành động vội.

Thôi Úc Mạn mặt đầm đìa nước mắt nhưng môi mím chặt, không để khóc ra tiếng, mọi người im lặng chờ đợi trong căng thẳng lo lắng, đại khái chứng bày tám phút sau, điện thoại trên bàn vang lên.

Trương Khác nhấc điện thoại, là giọng Thôi Văn Nghị:

- Cảnh sát vũ trang tỉnh Giang Nam có một đơn vị trú ở giữa Kim Sơn và

Chương Châu, có thể điều người tới, đây là số điện thoại của đại tá Lê

Kiến Minh, cậu nhớ kỹ.

Tuy có thể nhớ được nhưng Trương Khác cẩn thận lấy giấy ghi lại, đặt điện thoại xuống hỏi Thôi Úc Mạn:

- Nhà cô giáo ở trong hệ thống quân đội à?

Thôi Úc Mạn lòng như lửa đốt, hỏi lại theo bản năng:

- Sao cậu biết?

Người đứng đầu tổng đội cảnh sát vũ trang Giang Nam là thiếu tướng hay đại tá thì Trương Khác không rõ, song chỉ 7-8 phút mà Thôi Văn Nghị đã có thể liên hệ với một vị đại tá chứng tỏ phải có liên quan rất sâu tới quân đội, nếu chẳng phải ban đầu ông ta không khẳng định lắm về việc dùng tới quan hệ cảnh sát vũ trang, Trương Khác còn đoán ông ta là cao tầng cảnh sát vũ trang.

Cảnh sát vũ trang tuy trước năm 96 luôn thuộc về bộ công an, nhưng tính chất bảo vệ là chính, nên quyết định có quan hệ mật thiết với phía quân đội hơn, rất nhiều tướng lĩnh cao tầng cảnh sát vũ trang đều từ quân đội điều sang.

Trương Khác không trả lời, gọi điện cho Mã Hải Long, bảo hắn liên hệ với đại tá Lê Kiến Minh, sau đó cúp điện thoại nhìn Thôi Úc Mạn:

- Hiện chỉ có thể đợi thôi.

Đã dùng tới cảnh sát vũ trang rồi, tuy lòng rất lo lắng, nhưng Thôi Úc

Mạn không còn hoảng loạn nữa, trong lòng ít nhiều vẫn còn mang chút hi vọng anh trai gặp chuyện bất ngờ mà không kịp liên lạc.

Điện thoại trên bàn lại reo, Trương Khác đánh miệng cho Thôi Úc Mạn bảo cô tự nghe, chuyện Thôi Úc Hằng đã như vậy, tiếp theo hẳn chỉ là Thôi gia họ an ủi nhau thôi, nói:

- Tôi khát nước, xuống nhà lấy đây, có ai cần uống không?

Trương Khác xuống lầu, bảo Phó Tuấn:

- Anh liên hệ với Đan Thanh, bảo chị ấy nói với phía Côn Đằng và báo Kiến Nghiệp tạm ngừng cho đăng chuyện Chương Châu...

Lúc này cần tránh kinh động tới đám Đường Anh Dục, để bọn chúng nghĩ chuyện vẫn trong tầm kiểm soát, như thế mới có cơ xoay chuyển.

Cầm bình nước, nghĩ một lúc Trương Khác ngồi vào góc khu nghỉ ngơi, gọi cho Lương Vĩ Pháp:

- Tỉnh trưởng Lương vẫn trên đường ạ?

Lương Vĩ Pháp thấy Trương Khác vừa tạm biệt không lâu đã gọi điện tới, liền hỏi:

- Có chuyện gì thế? Hôm nay cậu ném liền cho tôi hai vấn đề khó nhằn, thấy điện thoại của cậu tôi hơi sợ đó.

Cứu Thôi Úc Hằng thì nhất định, có cơ hội mượn thế trừ đi ung nhọt của Chương Châu, Trương Khác sẽ không bỏ qua.

Tại khách sạn Mai Viên, Lương Vĩ Pháp do dự mãi, cuối cùng lựa chọn phương án mua trọn gói của Cẩm Hồ, mặc dù ông ta phải gánh nguy hiểm chính trị nhất định, nhưng phương án này có lợi nhất cho giải quyết khốn cục của Giang Nam, đồng thời cũng biểu thị không dung thứ cho chính phủ địa phương và tư nhân câu kết khai thác khoáng sản trộm, phá hỏng môi trường sinh thái tiếp tục diễn ra.

Hạ quyết tâm thì dễ, nhưng là một tỉnh trưởng mới điều tới, căn cơ còn chưa vững, lại muốn đụng chạm vào lợi ích địa phương, khó khăn thế nào khỏi nói cũng biết.

Nhưng nhìn theo chiều ngược lại, vừa mới tới dám lập tức đụng chạm vào hai vấn đề khó nhằn nhất, nếu thành công, sẽ dựng lên quyền uy, hình tượng quan viên khí phách trách nhiệm, hiển nhiên sau này kẻ nào dám chống lại ông ta sẽ phải cân nhắc kỹ, cực kỳ có lợi cho việc triển khai công tác, chút nguy hiểm kia cũng đáng.

Trương Khác đem tình hình kể qua, không nói kỹ lắm, chỉ nói có ba phóng viên Tân Hoa Xã ngầm điều tra bị mất liên hệ, nếu bên phía Tân Hoa Xã xác định người của mình bị bắt giam phi pháp tại Chương Châu, thì đó sẽ là vụ án cực lớn, quá nửa sẽ thông báo cho Lương Vĩ Pháp lập tức, hi vọng ông ta có biện pháp chuẩn bị ứng phó.

- Hay là chúng tôi lập tức phái sở công an tham gia điều tra?

Lương Vĩ Pháp không dám xem nhẹ an nguy của phóng viên Tân Hoa Xã.

- Bên này đã mời cảnh sát vũ trang phái người hiệp trợ, tôi thấy đợi tin tức xác thực rồi thông báo cho cảnh sát thì tốt hơn, dù sao hiện chưa mất liên lạc lâu lắm.

Lương Vĩ Pháp không bất ngờ Trương Khác có thể thông qua quan hệ nhờ cảnh sát vũ trang tìm người, không hỏi kỹ, chỉ nói:

- Khi nào có tin tức xác thực cứ liên hệ với tôi.

Kết thúc điện thoại, Phó Tuấn cũng vừa thông báo cho Địch Đan Thanh xong, Trương Khác uống một ngụm nước hỏi:

- Anh xuất thân quân ngũ, đã nghe thấy cái tên Thôi Văn Nghị bao giờ chưa?

- Ông ấy là phó chủ nhiệm ủy ban công nghệ khoa học quốc phòng TW, từng làm phó bộ trưởng bộ quân vụ thuộc bộ tham mưu, hiện giờ chắc tính là phó bộ trưởng bộ tổng trang bị rồi.

Học thuộc lý lịch tướng lĩnh cấp cao cũng là bài học gần như bắt buộc của quân nhân, Phó Tuấn đáp:

- Ông ấy hình như quê gốc ở Hải Châu, cha ông tấy là thiếu tướng, tiếc là qua đời sớm, Hải Châu không có mấy vị tướng, mà nhà ông ta đã có hai người.

Không ngờ là tướng lĩnh xuất thân kỹ thuật, bộ tổng trang bị do tính chất đặc thù, lãnh đạo chủ yếu quá nửa là các học giả, có điều Thôi Văn

Nghị trừng đảm nhận chức vụ trọng yếu ở bộ tổng tham mưu, như vậy sức ảnh hưởng trong quân không cần phải nghi ngờ.

Trương Khác thấy Phó Tuấn nghi hoặc, chỉ ngón tay lên trên lầu:

- Thôi Úc Mạn, thảo nào trước kia chúng ta không tra được bối cảnh của cô ấy.

Phó Tuấn cũng cảm thấy hơi bất ngờ, may mà trước kia không có tra tiếp, nếu không bị ban ngành liên quan hiểu lầm thì rất rắc rối.

Xem ra trước kia ngăn cản hành vi cầm thú của Triệu Ti Minh, Vạn Thiên

Tài không phải chỉ cứu mình Thôi Úc Mạn mà cứu luôn hai thằng súc sinh đó, nếu không Thôi Úc Mạn có bề gì, hai thằng đó cũng tiêu, đời đúng là chẳng ai học được chữ ngờ.

Trương Khác chống cắm, nghĩ ra một chuyện, dặn:

- Anh đi xác nhận khách sạn đám Đường Anh Dục trú chân, rồi liên hệ Hà

Kỳ Vân chuẩn bị, nếu giải cứu thất bại, khả năng cần lập tức bắt lấy bọn chúng.

Phía Trương Khác chỉ có thể ngồi đợi, Mã Hải Long hội họp cùng tiểu đội cảnh sát vũ trang của Lê Kiến Minh ngoài trấn Tây Đường thì đã là hai giờ sáng.

Tới lúc này vẫn chưa có thêm tin tức về Thôi Úc Hằng, sơ bộ có thể xác định là mất tích ở Tây Đường, Tân Hoa Xã có phản ứng với chuyện này thì nhanh nhất cũng phải sáng mai.

Trương Khác xem đồng hồ, đã 4 giờ sáng, nhận được tin của Phó Tuấn, đám

Đường Anh Bồi ở trong khách sạn Kiến Nghiệp, hai anh em chúng đều thuê gian phòng xa hoa ở tần thượng, còn gọi cả gái vào phòng.

Cảm thấy đói bụng, Trương Khác xuống lầu úp một bát mỳ ăn liền lớn, bê lên trên thấy những người khác vẫn ngồi nguyên chỗ cũ, hỏi:

- Mọi người không đói à?

Lúc này còn ai chú ý tới vấn đề đói bụng, Thôi Úc Mạn cả cơm tối cũng chưa ăn, đói tới lả người, nhưng không còn tâm tình ăn uống. Đám Đỗ Phi đại khái chủ yếu bị kích động làm quên đói, đúng là đời người mấy ai gặp được chuyện thế này?

Nhưng mỳ ăn liền là cái thứ rất ác độc, dù chẳng bổ béo gì cho cam, nhưng hít một hơi thôi là cơn thèm nổi lên, Tịch Nhược Lâm bụng reo òng ọc, xấu hổ vô cùng, hận không thể có cái lỗ chui vào.

Còn ba tháng nữa Tịch Nhược Lâm sẽ tốt nghiệp, cô đã báo danh học nghiên cứu sinh, đám Mông Nhạc đều mong cô không học nghiên cứu sinh, chính thức gia nhập Sáng Vực, tầng quản lý của bọn họ quá thiếu người, nhưng việc muốn làm quá nhiều, đặc biệt người trưởng thành cùng Sáng Vực như

Tịch Nhược Lâm, Đỗ Phi sao không muốn dụ dỗ cho được? Hôm nay Đỗ Phi đi cùng với Tịch Nhược chính là để bàn việc này.

Trương Khác đặt bát mỳ trước mặt Tịch Nhược Lâm:

- Không cần phải khách khí, tôi sẽ úp cho mỗi người một bát, được phục vụ thế này, mười hai mươi năm nữa chị có thể đem ra ngoài khoe khoang đấy.

Tịch Nhược Lâm chiếu cố tới tâm tình của Thôi Úc Mạn, không thể nói lại thái độ cợt nhả của Trương Khác, quay mặt đi.

Điện thoại trên bàn rung lên, Thôi Úc Mạn giật mình, mắt nhìn chằm chằm vào đó, Trương Khác nhận máy, là của Mã Hải Long, chắc hiện đã có tin tức xác thực.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất