“Cao!” Nghe Nam Cung Kinh Hồng nói vậy, Diệp Khai không khỏi cả kinh
Thật sự không nghĩ đây lại là lăng mộ của vợ Nam Cung Kinh Hồng. Tất cả mọi người đều cảm thấy kinh ngạc, bất quá nhìn lại tình hình ngôi mộ cũng chỉ chừng vài chục năm, không phải xây từ quá lâu.
“Không nghĩ tới là lăng mộ của Nam Cung lão phu nhân....Vậy phải bái tế một phen ••••••” Diệp Khai cùng Lý Hải đều lên tiếng, Lý Hải lấy từ trong balo ra một chai rượu lẫn hương nến.
Mấy người nhanh nhẹn bày mấy thứ này ra trước bàn thờ trên phần mộ.
Đại khái là vì đã vài thập niên chưa có ai đến đây thắp hương nên trước bia mộ đều hoa cỏ dại, mấy người dọn sạch cỏ, đốt hương nến, mở chai rượu rót một ít ra chung quanh.
Tuy rằng bất ngờ không kịp chuẩn bị nhiều nhưng vì trước đó có ý định đến bái phỏng mộ thủ tướng trước nên đám Diệp Khai cũng mang theo một ít. Ngoài rượu thì còn có thịt, hoa quả để ăn, lúc này đều lấy hết ra để tế, cũng không cảm thấy quá sơ sài.
Đối với Nam Cung lão phu nhân, Diệp Khai dĩ nhiên không biết bà ra sao, bối cảnh thế nào.
Nhưng hắn cũng biết, giờ đã có quan hệ với Nam Cung Vân, Diệp Khai trên cơ bản coi Nam Cung lão phu nhân như bà ngoại, cho nên đứng trước lăng mộ khẳng định sẽ thành kính cúi đầu.
Nam Cung Kinh Hồng đứng trang nghiêm một bên, nhìn Diệp Khai thành kính quỳ xuống trước bia mộ, nghiêm túc hành lễ gật đầu nói,“Tiểu Diệp có tâm ”
Hiệp Khai thầm nói may bản thân biết lễ. Người thế hệ trước chú trọng nhất chính là lễ tiết, hắn làm vậy thật đúng. Tuy rằng hắn cũng không có ý lấy lòng Nam Cung Kinh Hồng nhưng có một số việc vẫn nên giữ đúng quy củ để người ta khỏi nói gì.
Phỏng chừng Nam Cung Kinh Hồng không biết chuyện giữa Nam Cung Vân cùng hắn nên đại lễ tham bái này coi như đương nhiên.
Diệp Khai sau khi đứng dậy liền đứng canh mấy người khác đốt hương nến. Hiện giờ tiết trời hanh khô, nếu không lưu ý sẽ dễ dàng gây ra hỏa hoạn.
Cam Tĩnh lấy một chiếc xẻng công binh đào mấy lát đất lấp lên đám cỏ tranh khô, tránh để bị dẫn lửa.
“Mọi người ngồi xuống nghỉ ngơi một chút đi” Diệp Khai nói với mọi người.
Mấy người đốt hương nến, làm lễ cũng chừng qua nửa giờ, lúc này đều tranh thủ ngồi xuống nghỉ ngơi.
Nam Cung Kinh Hồng không ngồi xuống, lấy chiếc xẻng công binh từ tay Cam Tĩnh, đi lại chung quanh ngôi mộ, thỉnh thoảng xúc một xẻng đất hay phạt mấy ngọn cỏ tranh.
Động tác này coi như có vẻ bình thường, bởi vì người bình thường đi viếng mồ mả trên cơ bản đều làm như vậy, nhưng động tác kế tiếp lại làm người ta khó hiểu, ông cầm lấy chiếc xẻng công binh gõ lên mặt trên tảng đá đầy rêu sau bia mộ, tựa hồ đang tìm cái gì đó.
“Sao vậy?” Mọi người đều khó hiểu, không hiểu Nam Cung lão gia tử đến tột cùng đang muốn làm gì.
Hoặc là bởi vì rời xa cố thổ nhiều năm, đột nhiên đi tới trước mộ vợ xưa nên kích động?
Diệp Khai vừa nghĩ như vậy liền chăm chú theo dõi động tác của Nam Cung Kinh Hồng xem mục đích của ông là gì? Không đến mức cố ý tổn hại mộ của vợ mình?
Ngay vào lúc đó Nam Cung Kinh Hồng bỗng nhiên làm ra một động tác khiến người ta khiếp sợ. Ông vung xẻng công binh đánh nát một đầu thú bằng đá trên lăng mộ!
“Cao!” Tất cả mọi người đứng sững ra.
Nam Cung lão gia tử nổi điên chắc? Ngay cả Diệp Khai cũng không khỏi nghi ngờ, nhưng ngay sau đó chỉ thấy Nam Cung Kinh Hồng dùng xẻng công binh chà nát đầu thú kia rồi xới qua mấy lần tìm kiếm, lấy ra một chìa khóa lớn chừng bàn tay.
“Đây là?” Diệp Khai thấy không khỏi lắp bắp kinh hãi
Nam Cung Kinh Hồng cầm cái chìa khóa lên, lấy tay xoa xoa bụi đất bên trên, gỡ sạch đá vụn rồi đưa cho Diệp Khai nhìn.
“Đây là cái gì?” Diệp Khai tiếp lấy, có chút tò mò hỏi.
Vật này nhìn qua chắc là chế từ hợp kim, tuy rằng giấu trong đầu thú không biết qua bao lâu nhưng vẫn không hề hư hại gì, sáng lóe dưới ánh mặt trời.
Lật qua chiếc chìa khóa trong tay, Diệp Khai cảm thấy thứ này không nhẹ, chất liệu chắc không bình thường, vì thế hắn hiếu kỳ nhìn Nam Cung Kinh Hồng, chờ ông giải thích.
“Đây là mộ chôn quần áo và di vật của vợ ông” Nam Cung Kinh Hồng nói với Diệp Khai.
Cái gọi là mộ chôn quần áo và di vật thì bên trong phần mộ sẽ không có thi thể của chủ nhân. Vật để bên trong bình thường sẽ là một số đồ chủ nhân thường sử dụng lúc sinh tiền, đại đa số đều vì không thể chôn chính chủ, coi như một loại biện pháp chiết trung để tưởng nhớ.
Nhưng Diệp Khai cảm thấy có chút kỳ quái, với tình huống của Nam Cung Kinh Hồng ngay lúc đó thì vợ ông có thể phát sinh điều gì ngoài ý muốn mà khiến cho bà không thể an ổn được chôn, thật khiến người ta khó thể tưởng tượng
“Mộ chôn quần áo và di vật ••••••” Diệp Khai nghe xong liền nghĩ đến chuyện này.
Nam Cung Kinh Hồng xây một tòa mộ gió cho vợ ở đây, thật khiến cho người ta cảm thấy có chút hoài nghi mục đích của hắn.
“Ta muốn tìm gì đó, ngay bên trong ngôi mộ chôn quần áo và di vật này. ” Nam Cung Kinh Hồng còn nói thêm.
“Nga” Diệp Khai lên tiếng, cảm thấy đây mới là mục đích chân chính của Nam Cung Kinh Hồng chạy tới đây, chính là tìm một vật quan trọng trong ngôi mộ gió.
Tuy rằng nói nghề trộm mộ mấy năm qua bùng nổ nhưng mọi người trên cơ bản đều quật cổ mộ, không quá hứng thú với một ngôi mộ sau thời Dân quốc, nhất là ngôi mộ gió của vợ Nam Cung Kinh Hồng tuy rằng nhìn qua cũng có chút khí phái, nhưng bố cục tương đối đơn giản, ngoại trừ núi đá là bùn đất.
Lăng mộ như vậy vừa thấy đã biết là loại không có chôn giấu báu vật gì, dĩ nhiên sẽ khiến cho giới trộm không chú ý đến.
Bất quá trong lòng Diệp Khai cũng có chút tò mò, Nam Cung Kinh Hồng nói ở đây có chôn dấu thứ gì đó, vậy hắn làm sao bây giờ, chẳng lẽ khai quật cả ngôi mộ lên?
Điều này làm cho Diệp Khai cảm thấy hơi lạ. Dù có là mộ gió thì cũng là phần mộ, nếu như khai quật cũng sẽ bất kính với người đã khuất.
Nhưng theo như phong cách của Nam Cung Kinh Hồng thì dường như ông cũng không để ý điểm này, đầu thú bị ông đập hư đã nói rõ vấn đề , chỉ không biết là khi nào ông ta ra lệnh để người bên mình khai quật?
“Mộ này cũng không dễ khai quật, chắc phải dùng thuốc nổ.....” Cam Tĩnh bên cạnh thấy vậy nhỏ giọng nói thầm nói,“Chỉ là sử dụng thuốc nổ ở địa phương dường như không ổn, còn phải báo với bên quân khu.”
“Xem nhị thiếu nói như thế nào, nếu như không được thì cũng phải từ từ làm” Lý Hải suy nghĩ một chút ròi nói,“ Sang bên chỗ cục khảo cổ lấy danh nghĩa chẳng phải càng đơn giản sao, làm gì dùng thuốc nổ đâu? Động tĩnh quá lớn thì không dễ nói với các bên•••”
Diệp Khai nghe bọn hắn bàn tán, thầm nói chẳng lẽ thật sự phải làm trộm mộ một lần?
“Không cần dùng đến thuốc nổ......” Nam Cung Kinh Hồng cũng nghe được lời bàn tán, nhất thời liền nở nụ cười,“Tình cảm giữa ông và vợ tuy rằng không quá sâu sắc nhưng cũng nhiều năm ở bên, không thể phá hủy đồ của bà ấy.”
Nam Cung Kinh Hồng cả đời coi như phong lưu phóng khoáng, để lại rất nhiều hoa trái phong lưu nên tình cảm giữa ông và vợ cũng chỉ bình thường mà thôi. Tuy thế điều này cũng không làm cho Nam Cung Kinh Hồng bởi vì chút lợi ích mà phá hủy mộ của vợ, như vậy sẽ ảnh hưởng đến thanh danh của ông.
“Không cần quật mộ?” Diệp Khai nghe xong, nhất thời có chút kinh ngạc
“Không cần” Nam Cung Kinh Hồng lắc đầu nói,“Mộ gió của vợ ông chỉ là một tiêu ký chỉ phương hướng cho hậu nhân. Ông rời đại lục rất vội vàng, nhiều chuyện đều không kịp xử lý, cũng có một số thứ không kịp mang đi nên giữ lại chung quanh mộ của vợ, ngày sau sẽ quay lại lấy.”
Nghe Nam Cung Kinh Hồng nói vậy, Diệp Khai mới hiểu được nguyên do.
Nguyên lai Nam Cung Kinh Hồng cất dấu nhiều thứ chung quanh mộ. Ông thấy đời này chắc không còn cơ hội quay lại nên lấy ngôi mộ của vợ làm tiêu ký hướng dẫn tìm bảo tàng.
Chỉ là thật không ngờ, mới qua chưa đầy nửa thế kỷ mà rất nhiều tình huống cũng đã phát sinh biến hóa, bản thân ông cũng đã quay lại, như vậy một số thứ ông chuẩn bị cho sau này có khả năng không cần lấy ra nữa.
Vừa nghĩ như vậy, ánh mắt Diệp Khai liền chuyển tới chiếc chìa khóa trong tay Nam Cung Kinh Hồng, thầm nói chẳng lẽ lão gia tử còn muốn làm cơ quan gì sao?
Sao hắn thấy như tình tiết tầm bảo trong tiểu thuyết?
Quả nhiên, Nam Cung Kinh Hồng đưa chiếc chìa khóa cho Diệp Khai nói,“Đây là chìa khóa ông làm để mở bảo tàng. Nếu không có nó thì ai mở bảo tàng sẽ hủy hết mọi thứ bên trong.”
Diệp Khai gật gật đầu, thầm nói điểm này dễ dàng làm được, mặc kệ là dùng thuốc nổ hay a xít đều có thể.
“Như vậy, trong bảo tàng đến tột cùng có cái gì?” Diệp Khai hỏi
“Vật truyền thừa của Nam Cung gia.” Nam Cung Kinh Hồng thản nhiên hồi đáp.