Diệp Khai nhìn ra phía sau mới phát hiện, thấy đội quân nhạc, sắp theo đội hình đón khách đang hợp tấu.
“ Khúc này là hành khúc?” Diệp Khai nói với Đường Mộc nói.
“ Đúng là hành khúc có cải biên.” Đường Mộc cũng bị cảnh tượng trước mắt dọa cho hết hồn, thầm nói Tùng Hoa thực nghiệp này thật sự hạ tiền vốn, làm ra nghi thức hoan nghênh trọng đại như vậy, số nhân viên tuyệt đối vượt qua trăm người.
Chưa nói những thứ khác, chỉ riêng tiền hoa và nhạc cũng phải trên vạn, lại còn trải thảm đỏ và dàn tiếp viên xinh đẹp, con số tiêu phí chắc chắn không nhỏ.
Quan trọng nhất là Đường Mộc lúc này mới chú ý. Thời gian này đúng ra là lúc đông khách, nhất là khách sạn lại ở vị trí trung tâm của thành phố Vân Thu.
Nhưng như bọn họ chứng kiến, một khách sạn to như vậy dường như đều ngừng tiếp khách. Tất cả mọi người đều chuẩn bị cho công tác tiếp đón đoàn Diệp Khai.
Tổn thật tạo thành thật sự khá lớn .
Đám cảnh vệ Lý Hải cũng lộ vẻ khẩn trương, nhìn hết mọi động tĩnh bên trong. Chỗ nhiều người tới càng khó giữ bí mật, ẩn giấu tai họa ngầm.
Diệp Khai vừa mới đi được vài bước lên cầu thang của khách sạn liền nhìn thấy đám Trần Nhiên bước nhanh tới. Ở giữa là một người trẻ tuổi nhìn qua rất nhanh nhẹn, khuôn mặt tươi cười nhưng không giấu được vẻ căng thẳng, chắc là chủ tịch Vương Tùng của Tùng Hoa thực nghiệp.
Quả nhiên, chỉ có mấy người đi đầu bước tiếp lên, còn lại đứng đó chuẩn bị tiếp đón.
“Tôi là chủ tịch Vương Tùng của Tùng Hoa thực nghiệp, hoan nghênh Diệp thị trưởng đại giá quang lâm, thật vinh hạnh cho công ty.” Người trẻ tuổi kia tự giới thiệu, nhiệt tình hoan nghênh đoàn của Diệp Khai.
Diệp Khai khoát tay chặn lại,“ Tôi tới đây lần này ngoại trừ thư ký cũng chỉ có cảnh vệ, xem như bán công bán tư đến thăm. Chủ tịch Vương không cần quá mức khách khí, quý công ty làm ra nghi thức long trọng như vậy thật sự khiến Diệp mỗ giật mình.”
“Nên mà, nên mà.” Vương Tùng cười gượng,“Diệp thị trưởng quyền cao chức trọng, thiếu niên sớm phát, nếu chúng tôi tuỳ tiện vô lễ , đó là không thích hợp , không thể nào nói nổi, không thể nào nói nổi thôi.”
Tiếp theo, đám Vương Tùng dẫn Diệp Khai vào bên trong khách sạn.
Ở đại sảnh của tầng cao nhất đã dành sẵn một phòng bao vip rộng chừng hai trăm mét vuông. Bên trong có ít nhất hai mươi mấy tiếp viên, năm sáu đầu bếp mặt đồng phục, đều là kim bài của khách sạn, trong tay cầm sẵn thực đơn.
Giữa phòng bao là một chiếc bàn xoay cực lớn, bố trí hai mươi bốn ghế ngồi. Vòng pha lê ở giữa chậm rãi xoay tròn, mỗi vị trí đều đã chuẩn bị sẵn đồ ăn, chờ khách ngồi vào.
“Quý công ty thật sự là tài đại khí thô, ngay cả đồ ăn cũng đều bằng bạc.” Diệp Khai nhìn lướt qua, liền thản nhiên cười nói.
Quả nhiên giống như Diệp Khai nói, từ đồ ăn đến dụng cụ mở rượu đều làm từ bạc. Dưới ánh đèn pha lê treo bên trên chiếu vào nhìn rất chói mắt, pha lê cũng được nhập từ châu Âu về, giá trị cực cao.
Về phần nói ghế dựa chung quanh bàn ăn cũng đều làm bằng gỗ lim sở, bọc da thật, ngồi qua rất thoải mái.
Càng làm người ta cảm khái là tiếp viên trong phòng đều trạc tuổi nữ sinh ngây thơ, không cao không lùn, dáng người không mập không gầy, thống nhất mặc áo trên màu lam nhạt, dưới là váy ngắn ôm khít.
Nếu nhìn tướng mạo mấy thiếu nữ này chỉ cần đánh mắt sẽ khiến nhiều người sặc máu mũi, nhưng ăn mặc chỉnh tề như vậy khiến người ta có cảm giác kinh diễm ngoài ý muốn.
“ Bày vẽ chút mà thôi.” Vương Tùng tựa hồ lo lắng Diệp Khai lấy cớ này chỉ trích bọn họ thiếu nợ không trả, vì thế liền giải thích nói,“ Bên chỗ Giang Hoài có nhiều cơ hội tiếp đãi người ngoại quốc, cho nên đôi khi cũng phải làm dáng bề ngoài một chút, không thể để cho người Tây xem thường chúng ta, khách sạn này là sản nghiệp của Tùng Hoa thực nghiệp, cho nên đầu nhập vào đây một lần nhưng có thể sử dụng nhiều lần.”
“Vương chủ tịch nói cũng đúng tình hình thực tế.” Diệp Khai sau khi ngồi xuống, ngửa người về phía sau nhìn một chùm đèn pha lê treo trên cao, bỗng nhiên mở miệng nói,“ Pha le chế tác thủ công của Áo Đích Lợi, một chùm như vậy chắc cả trăm vạn?”
“Diệp thị trưởng thật biết hàng, đúng là đèn pha lê của Áo Đích Lợi.” Trần Nhiên liền cười giải thích nói,“Lúc trước chỗ chúng tôi có qua lại làm ăn với Áo Đích Lợi, sau đó nhà máy bọn họ phá sản nên không thể trả nợ, liền lấy một số hàng pha le trong kho bọn họ về đây. Vì thế mà khách sạn chúng tôi đều trang bị đèn pha le, tính theo giá trị thì chúng tôi cũng không chịu thiệt.”
Một cô gái trẻ ngồi bên cạnh Trần Nhiên liền xen vào nói,“Thật sự không thiệt, pha le Áo Đích Lợi đẹp hơn trong nước rất nhiều, công nghệ cũng càng tiên tiến, chế tác tinh xảo, món nào cũng giá trị cao, một cái đèn treo như vậy đã là trăm vạn, thực không thể tính quý .”
Nói xong, cô gái kia còn đem chiếc ví của mình ra cho mọi người xem pha le đính trên đó, dường như để chứng minh sang trọng.
Diệp Khai thuận miệng nói vậy liền phát hiện vẻ mặt những người này đều có vẻ khẩn trương, tựa hồ là lo lắng cái gì, không khỏi cười thầm trong lòng. Nhìn qua phong khí vẫn chưa tới mức quá suy đồi, ít nhất lúc chủ nợ tới nhà thì vẫn khiến người chột dạ .
Bất quá hắn rất rõ ràng, những người này sở dĩ ở trước mặt hắn chột dạ, chính là bởi vì đối mặt là Diệp Khai hắn mà thôi. Nếu đổi là người thường vậy thì tuyệt đối không có sắc mặt này.
Chỉ cần lấy thân phận công tử của phó bí thư tỉnh ủy của Trần Nhiên đủ để dọa đám chủ nợ sợ tới mức tè ra quần.
Lúc trước Đông Sơn thiếu nợ thu không được chắc cũng quan hệ tới thân phận những người này.
Song phương ngồi vào bàn, Vương Tùng vẫy tay một cái thì có đầu bếp trưởng đi tới.
“Đem thực đơn cho Diệp thị trưởng xem qua, nhìn xem có món nào được không.” Vương Tùng bảo bếp trưởng.
Đầu bếp trưởng lập tức liền đem hóa đơn đưa cho Diệp Khai, hơn nữa còn khom người đứng một bên thấp giọng giúp hắn giảng giải đặc điểm các món ăn.
Diệp Khai lật qua thực đơn thấy các trang đều in rất đẹp, thiết kế tinh xảo làm nổi bật các món ăn. Hơn nữa cứ một món còn kèm theo tờ giới thiệu của đầu bếp chính đặc điểm, phi thường hoàn bị.
Vào thời này, một khách sạn trực thuộc xí nghiệp có thể làm như vậy quả thật bất ngờ.
“ Người của tôi trên cơ bản đều là người phương bắc, chuẩn bị mấy món chính thích hợp là được, mấy món khác thì khách tùy chủ.” Diệp Khai cũng không quá kén ăn, hơn nữa đồ đối phương chuẩn bị rất tỷ mỉ, cho nên thoải mái gọi.
Duy nhất làm cho Diệp Khai cảm thấy có chút ngoài ý muốn là trong mấy món đặc sản của bọn họ đều là động vật nằm trong sách đỏ quốc gia, cái gọi là món ăn dân dã.
ở phương bắc không mấy khi gặp kỳ nhông cùng xuyên sơn giáp, tuy rằng Diệp Khai cũng đã từng nếm qua nhưng cấp dưới của hắn thì không có bao nhiêu cơ hội. Cho nên Diệp Khai thấy được cũng không nói gì, coi như cho cấp dưới một lần cải thiện.
Về phần nói cái gì không thể ăn động vật bảo hộ thì Diệp Khai thật ra không quá quan tâm.
Trên thực tế, đại bộ phận công chúng không biết mà thôi, số lượng loại động vật bảo hộ này hằng năm chết trên bàn ăn còn nhiều hơn cả số người chết vì tai nạn giao thông.
Cái gọi là pháp luật, chỉ là để bảo hộ số ít lợi ích số ít người mà thôi.
Diệp Khai nhớ mang máng có một lần, một quan viên đang nói đến vấn đề bảo hộ cá heo liền phóng đại nói cá heo có cái gì hay mà bảo hộ, ăn chẳng ngon lành gì.
Chuyện như vậy dẫn đến vô số lời bình luận, cho nên còn có cách nói, gấu trúc sở dĩ được nghiêm khắc bảo vệ chính vì thịt ăn ngon mà thôi. Một món ngon như vậy nếu diệt sạch thì lãnh đạo sau này muốn nếm thử đã không có cơ hội .
Cho nên nói, động vật bị diệt sạch cũng không thể oán trời trách đất, chỉ có thể tự trách mình thịt không thể ăn, không chiếm được bảo hộ mà thôi.
“Diệp thị trưởng một đường ở xa tới vất vả, tôi đại biểu cho các vị cổ đông của Tùng Hoa thực nghiệp, toàn thể công nhân viên bày tỏ tình cảm, tôi xin nâng chén trước.” Vương Tùng giơ chén rượu tỏ sự kính trọng đối với Diệp Khai, sau đó uống cạn một hơi chén rượu Mao Đài giá trị cả trăm tệ.
Mọi người bắt đầu động đũa ăn cơm, Diệp Khai gật gật đầu nói,“Vương chủ tịch có lòng, nhưng sau này dọn lên cơm thường thôi, đừng có mấy món động vật bảo hộ này nữa. Tuy rằng hiếm lạ nhưng bản thân tôi là người theo chủ nghĩa bảo hộ động vật.”
“Ha ha, đây không phải thú hoang, đều là nuôi trong nhà, treo mác thú hoang để bán cho đắt mà thôi. Tiêu thụ của nhà cũng là hợp lý.” Vương Tùng nghe xong, không khỏi có chút oán thầm, lẩm bẩm cái gì mà theo chủ nghĩa bảo hộ động vật, vừa rồi xem ra ngươi ăn nhiều kỳ nhông nhất.