Diệp Khai đi phía sau, nghiến răng nghiến lợi nhìn bờ mông của Tạ Quân Ngọc.
Nhìn bờ mông này, không biết sao hắn lại nghĩ tới Tạ Quân Hào, đó cũng là một tên gia hỏa cần ăn đòn. Lúc trước vì chuyện Chung Ly Dư mà Tạ Quân Hào đã bị hắn thu thập một trận, coi như kết thù rất sâu. Nhưng trong mắt Diệp Khai thì nhân vật như Tạ Quân Hào chưa tính là gì.
Giờ đã có chút dây dưa với Tạ Quân Ngọc, tiếp theo tìm tiểu tử kia tính sổ chẳng phải coi như giải hận.
Tạ Quân Ngọc bước phía trước vẻ vững vàng cũng chỉ là giả vờ mà thôi.
Nếu là đã trải qua chuyện tối ngày hôm qua, Tạ Quân Ngọc còn có thể tâm như mặt nước phẳng lặng vậy cũng quá yêu nghiệt. Nếu Diệp Khai ngủ say thì không nói gì, nhưng hắn đột nhiên tỉnh lại, còn phun ra đống kia trên bụng nàng khiến Tạ Quân Ngọc không cách nào bình tĩnh.
Đổi lại là người khác chắc Tạ Quân Ngọc dù không đánh chết cũng phải hành hạ một phen, nhưng thân phận Diệp Khai thật sự quá đặc thù. Cho nên Tạ Quân Ngọc tối đa đánh hắn hai quyền, đạp hắn hai cước thì cũng không có cách nào.
Hai người đều có suy nghĩ, một trước một sau đi xuyên qua kiến trúc trùng trùng điệp điệp trong đại nội, nhìn xem tùng bách xanh ngắt nhưng tâm trạng lại khác nhau.
Tạ Quân Ngọc đem Diệp Khai tới ngoài phòng lãnh đạo Diệp Tương Kiền liền có người khác tiếp nhận.
Đại nội quy củ tương đối nhiều, trong đó vấn đề an toàn cho thường vụ càng quan trọng. Dù là cháu trai muốn gặp ông nội cũng phải qua kiểm tra, hơn nữa cần đăng ký để kiểm tra lúc cần thiết.
Qua một hồi mới đi vào, Diệp lão gia tử đang chiêu đãi một vị khách nhân.
Đồ ăn đã mang lên bàn, nhìn qua tương đối phong phú, tuy cũng là bốn món một canh nhưng số lượng khá nhiều, đựng trong đĩa sứ lớn.
Khách nhân thân hình cao lớn nhưng hơi gầy, tuổi chắc cũng không nhỏ, hai bên tóc mai bạc trắng, mặt lấm tấm đồi mồi, đốt ngón tay vừa thô vừa to, nhiều chỗ biến hình, xem cũng biết là lao động nhiều.
Diệp Khai nhìn qua đã cảm thấy vị khách nhân này hẳn là đến từ nông thôn, nhìn kỹ thấy lưng hơi cong, nhưng vẫn hết sức khí thế. Trong lúc nói chuyện với lão gia tử thỉnh thoảng lại lóe lên vẻ hào hùng, chứng tỏ trước kia cũng từng là quân nhân từng qua chiến trường.
- Báo tử ah, thoáng cái đã bốn mươi năm không gặp rồi.
Diệp lão gia tử nhìn vị khách nhân này, có chút thổn thức nói.
- Đúng vậy, lão tiểu đội trưởng.
Khách nhân cũng có chút cảm khái.
Diệp Khai chấn động, Diệp lão gia tử làm tiểu đội trưởng lúc nào? Đoán chừng thì ra là buổi đầu kháng chiến, chắc sau biến cố cầu Lư Câu không lâu a? Hơn nữa Diệp lão gia tử chỉ sau đó mấy tháng đã thăng lên rồi!
Nói cách khác, tư lịch cách mạng vị khách nhân này chắc cũng xấp xỉ Diệp lão gia tử!
Rất hiển nhiên, vị này khách nhân này đã có chuyện gì nếu không ở lâu trong quân đội như vậy thì cũng phải là cán bộ cao cấp, tuyệt đối không như bộ dạng này.
- Lúc cậu tham gia kháng Mĩ đã là sư đoàn trưởng rồi, về sau sao bỗng nhiên không có tin tức?
Diệp lão gia tử hỏi.
Vị lão nhân được gọi là Báo tử này xấu hổ gãi đầu:
- Trong một trận đánh ác liệt năm đó, cả sư đoàn gần như xóa sổ, tôi cũng nằm trong đống xác chết, may sao cuối cùng được cứu trở về nhưng trí nhớ bị mất. Sau khi về nước thì bọn họ nghe giọng Giang Trung nên sắp xếp tôi về đó, thoáng cái đã hai mươi năm. Đến lúc tôi nhớ lại thì mọi chuyện đã qua.
Diệp lão gia tử sau khi nghe xong, cũng thở dài nói:
- Đây đều là số mệnh ah, nếu cậu không vì chuyện này thì tốt xấu cũng là một thượng tướng a? Diệp tử nhỏ hơn cậu mấy tuổi cũng đã là phó quân ủy rồi.
Báo tử nở nụ cười hàm hậu, hắn biết Diệp tử mà Diệp lão gia tử nói là đương kim phó quân ủy, phụ trách sự vụ quân ủy hàng ngày Nhị lão gia tử Diệp Tương Khôn.
Năm đó Báo tử đi theo Diệp lão gia tử đánh giặc thì Nhị lão gia tử còn nhỏ.
- Giờ sống thế nào?
Diệp lão gia tử hỏi.
- Coi như cũng được a, chính mình trồng trọt chính mình ăn.
Báo tử hồi đáp, trên mặt có vẻ do dự nhưng cuối cùng không mở miệng.
- Có lời cứ nói, đã bảy tám mươi tuổi rồi còn có cái gì không dám nói hay sao?
Diệp lão gia tử nhìn ra, cũng có chút bất mãn nói.
Thấy Diệp Khai xuất hiện, Diệp lão gia tử chỉ vào Diệp Khai nói với Báo tử:
- Đây là cháu của tôi Diệp Kiến Khai. Tiểu Khai, rót rượu cho ông Báo tử.
- Dạ.
Diệp Khai vừa thấy điệu bộ này, tự nhiên là muốn hầu hạ chu đáo đấy.
Chiến hữu bộ hạ cũ của Diệp lão gia tử giờ còn lại không nhiều, nhất là tuổi tác gần kề với ông mà còn lưu lạc trong dân gian càng hiếm. Gặp một người dĩ nhiên phải tận tâm chiêu đãi.
Nếu là người khác thì Diệp Nhị thiểu không thèm ngó qua, nhưng với đồng chí cùng sinh tử với Diệp lão gia tử, còn là quân nhân viện Triều thì Diệp Khai cực kỳ tôn trọng. Lập tức rót rượu Phần vào ly cung kính đặt trước mặt khách.
- Hắc, hảo tửu ah!
Báo tử nhận lấy chén rượu, ngửi ngửi, cười nói với Diệp lão gia tử:
- Thật nhiều năm không uống rượu này, rượu ủ trong thôn không ít nhưng hương vị kém hơn,
- Ông Báo tử vừa rồi dường như muốn nói điều gì, cũng không cần khách khí như vậy nha.
Diệp Khai xen vào:
- Ông cháu nhiều việc, nếu như ông không nói thì sau này có thể quên.
- Hắc, thật ra thì trong thôn có một chuyện, tôi cũng không tiện nói...
Báo tử có chút do dự:
- Chỗ chúng tôi là vùng núi, những năm này phát triển không tốt, đồ trên núi không thể chuyển ra, đồ bên ngoài không thể chuyển lên. Nếu có thể sửa đườn thì tốt rồi.
- À, là chuyện sửa đường.
Diệp lão gia tử nghe xong, gật đầu nói.
- Mấu chốt là trong thôn không có tiền, làm sao sửa nổi.
Báo tử nói.
Diệp lão gia tử nghe xong là hiểu, chỉ là với thân phận thủ trưởng số 2 như ông mà đích thân ra lệnh sửa đường ột thôn nào đó cũng không hay lắm, vì thế chỉ vào Diệp Khai:
- Báo tử, tôi đang bảo đứa cháu này đến Giang Trung xuống cơ sở, giờ tôi bảo nó làm trưởng thôn chỗ anh nhé?
Báo tử nghe xong, lập tức vò đầu:
- Cháu trai tiểu đội trưởng lại tới làm trưởng thôn chúng tôi? Đây không phải quá ủy khuất sao? Làm chủ tịch huyện mới được chứ?
- Chủ tịch huyện đâu dễ làm như vậy.
Diệp lão gia tử cười cười:
- Tôi bảo nó làm trưởng thôn các anh, sửa chưa xong đường thì đừng rời đi!
Diệp Khai nghe xong, lập tức choáng váng, có thể làm vậy sao chứ?
Có trời mới biết chỗ vùng núi đó như thế nào, nếu thật sự không sửa xong đường, mười năm tám năm không thông thì Diệp Nhị thiểu chẳng phải chôn vùi thanh xuân trong núi sao?!
- Như vậy không được, điều kiện thôn chúng tôi quả thật không tốt, nếu dễ làm thì chúng tôi đã làm rồi.
Báo tử nghe xong cũng khẩn trương.
Thân phận tiểu đội trưởng giờ là gì? Lãnh đạo quốc gia, thủ trưởng số 2! Con cháu của hắn cũng là nhân vật có đại năng, giờ vì chuyện thôn mình làm chậm trễ tiền đồ thì không phải việc nhỏ!
- Anh không cần phải nói, chuyện này quyết định như vậy!
Diệp lão gia tử khoát tay chặn lại:
- Ngồi xuống, tiểu đội trưởng đã nói thì Báo tử cậu cũng dám phản đối?! Đọc Truyện Online mới nhất ở TruyenFull.com
- Dạ, phải...
Báo tử nghe xong đành ngượng ngùng ngồi xuống.
Diệp Khai lại thấy phiền muộn, trợ giúp nhân dân vùng núi là quan trọng, hắn cũng không phản đối xuất lực nhưng Diệp lão gia tử quyết định như vậy thật khiến hắn không thể cao hứng nổi, dù sao cũng phải ở lâu trong núi!
Trên người Diệp Nhị thiểu hôm nay có bao chuyện quan trọng, không nói mấy hạng mục lớn, chỉ riêng chuyện hàng không mẫu hạm, nếu không có hắn vận tác có thể thuận lợi sao?
Nếu để cho hắn khốn thủ vùng núi, tin tức chậm trễ thì chắc sẽ xảy ra bao nhiêu chuyện.
Nhưng Diệp lão gia tử đã nói vậy thì hắn cũng không thể nào phản đối, dù sao khách còn ngồi đây, không thể để cho người ta thấy Diệp lão gia tử lớn như vậy mà ngay cả một đứa cháu trai cũng không quản thúc được, chuyện này còn thể thống gì?
Diệp lão gia tử còn hỏi Diệp Khai một câu:
- Cháu nghe rõ chưa?
Diệp Khai tuy buồn bực nhưng cũng không thể không đáp, nói vẻ hơi giận dỗi:
- Đã minh bạch! Không phải là sửa đường mà! Diệp Nhị thiểu cháu còn chưa sửa xong, tuyệt không rời núi!
- Tốt! Có khí phách, đây mới là cháu trai Diệp Tương Kiền ta!
Diệp lão gia tử vỗ bàn.