- Đây là một thời đại gió nổi mây phun, cũng là một thời đại rồng rắn lẫn lộn.
Diệp Khai thả lại tờ báo vào chỗ cũ, nói với Hà Tình:
- Vô số người giãy dụa sinh tồn ở thời đại này, nhưng cũng có một ít người ra sức nhảy lên, trở thành tồn tại siêu thoát tại thời đại này.
- Anh là như người thế này sao?
Hà Tình nhìn Diệp Khai ngồi ở chỗ kia, một bộ chỉ điểm giang sơn bộ dạng, nhịn không được hỏi một câu.
- Tôi sao.................. Nói như thế nào đây?
Diệp Khai nghe vậy cũng không ra vẻ rất kỳ quái, chỉ là hơi thêm suy tư mới hồi đáp:
- Trong phạm vi, tôi là người đã vượt ra vận mệnh.
Người đã vượt ra vận mệnh.................. Hà Tình tự nhủ, khẩu khí Diệp Nhị thiểu ghê gớm thật, như vậy cũng nói được đi ra? Vận mệnh nhìn không thấy sờ không đến, thậm chí ngay cả sờ một thoáng cũng khó có khả năng, có bao nhiêu người dám nói đã vượt ra vận mệnh, cuối cùng còn không phải đất vàng một nắm, chết đi xương cốt cũng không có?
Diệp Nhị vừa mười chín tuổi cũng dám nói mình là người siêu thoát vận mệnh? Quả thực là điển hình của tuổi trẻ chưa trưởng thành.
Diệp Khai không cần nhìn cũng biết Hà Tình nhất định đang oán thầm chính mình, liền thở dài nói:
- Có một số việc, mặc kệ cô tin hay không tin, chúng luôn khách quan tồn tại. Được rồi, không nói những thứ này, cô hiểu Nga văn hay không?
- Nga văn, kém một chút. Ta học là Anh Pháp Đức Nhật, Nga văn tuy có tiếp xúc qua một hồi, nhưng về sau không dùng nên không được tốt.
Hà Tình hồi đáp.
- Bỏ đi, xem ra tôi phải tìm một nhân tài Nga văn khác.
Diệp Khai nói.
- Anh muốn học tập Nga văn sao?
Hà Tình có chút tò mò hỏi ngược lại.
Nàng cảm giác Diệp Nhị thiếu hơi khác biệt, không giống một số đám con cháu ôn.
Tuy nàng không quá quen đám con cháu ôn bên Kinh Thành nhưng tương đối hiểu rõ hành động của đám con cháu ôn bên thành phố Minh Châu.
Cuộc sống của bọn họ đơn giản chỉ có vài kiểu, tư chất tầm thường ngồi ăn rồi chờ chết, theo đuổi nữ minh tinh, kiềm chế quan viên hạ cấp hiến kế hối lộ cho lão tử, đua ngựa, đua xe, thậm chí có tên còn trộn với xã hội đen; Tư chất trung thừa an ổn kinh doanh tài nguyên chính mình, hoặc là nói sinh ý, hoặc là đi con đường làm quan, hoặc là ra nước ngoài học, đều sống được an ổn, cũng không dễ dàng gây chuyện thị phi cho lão tử; Về phần thượng thừa thì hiếm thấy... Nói chung muốn ra một nhân vật như vậy, mượn nhờ đời trước ban cho, vô luận là kinh thương hay theo chính đều thành thạo, rất dễ dàng đứng trên đỉnh sóng.
Nhưng với kiến thức của Hà Tình thì cơ bản những người này đều là tầm thường... Có thể miễn cưỡng đạt tới trung thừa đã cực ít, đừng nói nhân vật thượng thừa.
Nhưng Diệp Khai theo như nàng thoạt nhìn, tư chất hẳn rất không tệ, có thể bằng vào cố gắng của mình thi vào đại học danh tiếng, điều này nói rõ tư chất hắn rất tốt, ít nhất đã đạt đến tiêu chuẩn trung thừa, mà nhìn từ phương pháp Diệp Khai làm việc cũng thấy trầm ổn lão luyện, để cho Hà Tình cảm thấy hắn có tư cách đưa thân thượng thừa.
Theo Hà Tình biết, lão Diệp gia cực kỳ coi trọng Diệp Khai, nếu không cũng sẽ không đẩy hắn lên cấp Phó Ban, thậm chí treo việc học của hắn, chỉ coi như tượng trưng.
Rất hiển nhiên, Diệp Khai coi như niềm hi vọng của lão Diệp gia về quan lộ đời thứ ba, chỉ là Hà Tình cảm thấy có chút hoài nghi, trọng trách nặng như vậy đặt trên vai một người mười chín tuổi có quá nặng?
Đây cũng là Hà Tình chưa biết nhiều về Diệp Khai, bằng không mà nói, nàng sẽ không hoài nghi ánh mắt mấy vị lão gia tử, Diệp Khai làm những chuyện kia thật sự quá lớn, chỉ có thể dùng từ yêu nghiệt để hình dung mới thỏa đáng.
- Tôi có một ít tư liệu Nga văn, cần phiên dịch, nhưng thôi................
Diệp Khai khoát tay nói.
Hắn hỏi như vậy dĩ nhiên là cần phiên dịch tư liệu tuyệt mật chỗ Tướng quân.
Diệp Khai vốn định hủy đi, chỉ giữ lại vi phim, đã tráng ra xem hải đồ trong đó. Căn cứ bí mật này phải tiến vào từ đáy biển, cần nắm vững kinh độ và vĩ độ.
Nhưng Diệp Khai quả thực không thể đọc được một số ký hiệu Nga văn trên đó.
Chuyện này, hắn vừa muốn kiểm chứng tinh tường, lại không muốn làm cho quá nhiều người biết rõ, cho nên cũng chỉ có thể tìm người có thể tín nhiệm đến giải quyết.
Hà Tình mặc dù chỉ là thư ký bảo đảm đời sống cho Diệp Tử Bình nhưng lý lịch bảo đảm, không có quan hệ với cao tầng, anh trai Hà Thiên Lâm coi như Diệp hệ nên bảo nàng đọc ký hiệu Nga văn trên đó cũng có thể ổn thỏa. Kỳ thật loại vật này nếu như không rõ công dụng thì sẽ không ai biết.
- Tuy tôi không vững Nga văn lắm nhưng nghe nói đọc ghi cũng không tính quá lớn, chỉ là giao tiếp hơi khó khăn.
Hà Tình bỗng nhiên nói.
Diệp Khai nghe xong khẽ gật đầu, trong lòng tự nhủ tình huống này cũng được. Dù sao bản thân Hà Tình xem như nhân vật thiên tài về ngôn ngữ, tiêu chuẩn của nàng cũng khác, bảo không vững lắm nhưng nghe nói đọc ghi không có vấn đề, vậy thì đầy đủ ứng phó.
- Vậy tốt, cô giúp tôi phiên dịch một thứ, là một tấm bản đồ.
Diệp Khai nói.
- Giúp hả, tôi là bí thư của Diệp bí thư, đâu phải thư ký của Diệp Nhị thiểu.
Hà Tình cũng không biết là đồng ý hay không, biểu thị ra bất mãn với yêu cầu của Diệp Khai.
- Không được à?
Diệp Khai lập tức nói:
- Cô thù dai thế? Tôi bóp chân cho cô một chút chứ mấy.
- Về sau đừng đề cập chuyện này.................. Tôi giúp anh là được.
Hà Tình nghe xong đề tài này, lập tức cảm thấy cực kỳ giận dữ, chỉ có điều đối tượng là Diệp Nhị thiểu nên không thể phát tác.
Hà Tình đưa tay nói với Diệp Khai:
- Anh đưa nhanh lên, Diệp bí thư trở về thì tôi còn phải làm việc.
- Không có vấn đề gì, tôi bảo với ông ấy mượn cô một ngày là được.
Diệp Khai hồi đáp.
Diệp Khai rất nhanh đem tấm hải đồ ra cho Hà Tình quan sát.
- Đây là một tấm hải đồ, kỳ thật chỉ cần đánh dấu kinh độ và vĩ độ, phiên dịch địa danh là được.
Hà Tình chỉ vào bức hải đồ nói.
- Ah, cô nói cũng có đạo lý.
Diệp Khai vỗ vỗ đầu, trong lòng tự nhủ chuyện này là mình mê hồ rồi, nhưng hắn lại đem một bản thuyết minh hướng dẫn cách tiến vào căn cứ cho Hà Tình phiên dịch.
Trong bản thuyết minh này hướng dẫn chi tiết cách tiến vào căn cứ nhưng không hề nói cụ thể nên đưa cho Hà Tình xem không có vấn đề.
- Đây là cái gì, cảm giác hình như là một bản thuyết minh?
Hà Tình thuận miệng hỏi một câu, cũng không nghĩ gì thêm, chỉ phiên dịch ra tiếng Trung bên dưới.
Qua chừng nửa giờ mới xem như triệt để đánh dấu rõ ràng.
Diệp Khai cầm lên thấy rất dễ hiểu, chỉ cần là căn cứ bí mật kia tồn tại, chỉ cần mình có thể đến đó là có thể dựa theo bản thuyết minh tiến vào, tìm kiếm bí mật trong đó.
- Đây là một bản đồ tầm bảo sao? Bên trong cảm giác cài đặt trùng trùng điệp điệp cơ quan, nhưng nhìn như rất hiện đại...
Hà Tình phiên dịch xong liền tò mò.
- Cái này thật sự là một tàng bảo đồ, tôi sắp đi tìm bảo, cô có hứng thú đi theo?
Diệp Khai cười nói.
Kỳ thật hắn thấy cần có người biết Nga văn để giao tiếp, lỡ may tiến vào gặp người Nga hay có gì đó liên quan còn biết đường mà hỏi. Ddù nói ông A bà B cũng hiểu Nga văn, nhưng bọn họ dù sao cũng là xuất thân quân đội, Diệp Khai luôn cảm thấy có chút không ổn định.
Cũng không phải nói Diệp Khai không tin được ông A bà B, chỉ là bọn họ thân là quân nhân, coi như là hiện tại hiệu lực cho lão Diệp gia cũng không thể cam đoan tư tưởng quân đội không ảnh hưởng tới họ. Nhất là gần đây bọn họ vẫn sống bên Russia, ít nhiều chịu ảnh hưởng của các trào lưu bên đó.
Để đạt được mục đích, Diệp Khai cảm thấy quyền chủ động vẫn nên nắm giữ ở trong tay của mình.
Mặc dù đến lúc đó muốn tìm tòi nghiên cứu bí mật căn cứ này là thật hay giả, cũng phải triệu hồi Trương Tam cùng Lý Tứ về nước rồi mới tiến hành, như vậy an toàn nhất, một khi xảy ra vấn đề, cũng có thể bài trừ hiềm nghi về hai người.
Đối với thủ hạ, Diệp Khai vẫn rất quý trọng, hậu thưởng nhưng cũng tận lực tránh để cho bọn họ phạm phải sai lầm không cách nào vãn hồi, đây mới là bảo vệ lớn nhất đối với bọn họ.
Bất kể là hải đồ, hay bản thuyết minh, hai thứ này đều là phụ kiện kế hoạch tuyệt mật, về phần nói kế hoạch tuyệt mật vốn đã tiêu hủy, nội dung chỉ tồn tại ở trong đầu Trương Tam cùng Diệp Khai. Mà Diệp Khai là người duy nhất biết kế hoạch cùng với hải đồ và bản thuyết minh.
Trừ phi hắn muốn khai phát căn cứ bí mật này, bằng không mà nói, người khác sẽ không ai biết chỗ này đến tột cùng ở nơi nào?
Đang suy tư, chợt nghe đến Hà Tình hô một tiếng Diệp bí thư.
Tiếng bước chân vang lên, Diệp Tử Bình đã trở về rồi.!.