“Tứ thập niên trung công dữ hầu, túng nhiên thị mộng dã phong lưu. Nhi kim lạc phách hàm đan đạo, yếu tiên sinh tá chẩm đầu.”
Nhìn bóng đêm bên ngoài, Diệp Khai bỗng nhiên nổi lên hào hứng, ngâm tụng một bài thơ.
Hiện tại bầu trời thủ đô xem như còn có thể chịu được, dù sao xe cộ còn chưa nhiều như mười năm hai mươi năm sau, cho dù là xe taxi trong thủ đô cũng không nhiều lắm, sinh ý rất tốt.
Cho nên vấn đề không khí bị ô nhiễm cũng giảm nhỏ hơn thật nhiều, chỉ mỗi khi tới mùa xuân hàng năm, hiện tượng bão cát từ hoang mạc tây bắc thổi tới đã trở nên vô cùng nghiêm trọng.
Vì giải quyết vấn đề này, trung ương không chỉ một lần bố trí nhiệm vụ chống thổ địa sa mạc hóa, đã ở tây bắc tiến hành công tác trồng rừng, hi vọng có thể cải thiện loại tình huống như vậy từ trên căn bản.
Tổng thể mà nói, tuy công việc được thực hiện nhưng hiệu quả còn chưa được rõ ràng.
Đương nhiên, loại tình huống này không chỉ một hai ngày thì có thể tạo thành, vì vậy việc cải thiện cũng không chỉ một hai ngày thì có thể làm được.
Ngày hôm qua trời vừa rơi xuống một trận mưa, chất lượng không khí rất tốt, bầu trời đầy sao sáng lạn, ngân hà nhàn nhạt cũng đã có thể nhìn thấy thật rõ ràng, xem như cơ hội phi thường khó được.
Hôm nay đã là giữa tháng năm, khí trời thủ đô có chút mát mẻ, nhưng Diệp Khai đứng ngay trong sân nhìn lời trời không, cũng không cảm thấy có gì không khỏe, tựa hồ ở trên người hắn đã phát sinh đủ loại biến hóa kỳ diệu.
Diệp Khai hít sâu một hơi, cảm thấy toàn thân thư thái, trong lòng biết rõ đây là chỗ tốt do lão đầu nhi dùng ngón tay điểm trúng người mình.
Chỉ là hiện tại cảm giác của Diệp Khai đối với lão đầu nhi cũng khá phức tạp, nói là không quá tốt, cũng không thể nói là không tốt, mà đối với chuyện tương lai không cách nào nắm bắt, chỉ có thể nói là nửa vui nửa buồn.
Dù sao lão đầu nhi báo cho hắn tin tức làm Diệp Khai ý thức được trong căn cứ bí mật dưới đáy biển rất có thể đã có sự tiến hóa tới trình độ tương đối cao, chỉ sợ là khó đối phó.
Mặc dù nói trên tay Diệp Khai nắm giữ lấy toàn bộ chỉ lệnh khống chế căn cứ bí mật kia, nhưng rốt cục thật sự có được hiệu quả hay không sẽ rất khó nói.
Là một căn cứ nằm im dưới đáy biển đã hơn nửa thế kỷ, rốt cục nó có được bộ dáng gì, không ai biết, không ai rõ ràng, hết thảy đều phải do chính mình đi tra xét.
Trách nhiệm trọng đại, phong hiểm trùng trùng điệp điệp, tiền đồ chưa biết, nguy hiểm tính mạng!
Diệp Khai tổng kết hành trình này một lần, liền đưa ra bốn câu khẳng định như thế.
- Tâm tình của anh không tệ…còn biết ngâm thơ đâu.
Sau lưng truyền đến một thanh âm, Diệp Khai không cần quay đầu lại cũng biết là con gái của Vương tư lệnh Vương Lạc Đan đang nói chuyện.
Cả đêm qua hắn không về nhà, ở lại bên trong đại nội, đoán chừng Vương Lạc Đan cảm thấy phi thường nhàm chán.
Trong nhà Diệp Khai chỉ có một mình nàng ở lại, mặc dù nói ở bên ngoài vẫn còn có vệ sĩ canh gác, hơn nữa còn có đủ loại biện pháp bảo an nghiêm mật, nhưng trong nội tâm Vương Lạc Đan luôn cảm thấy có chút không yên, cho nên cả buổi tối nàng ngủ không ngon, hôm nay nàng phải ngủ bù suốt cả ngày.
Thế nhưng tới buổi tối nàng lại không còn thấy buồn ngủ, cho nên khi thấy Diệp Khai đứng ngắm sao bên ngoài, nàng cũng đi ra, vừa lúc nghe Diệp Khai ngâm mấy câu thơ.
- Là thơ gì vậy, sao tôi chưa từng được nghe qua?
Vương Lạc Đan tò mò hỏi.
- Nghe được ở đâu thì tôi quên mất rồi, chỉ là nói đến một giấc mộng đẹp mà thôi.
Diệp Khai hồi đáp.
- Một giấc mộng đẹp sao…tôi biết rõ, nhưng cụ thể là câu chuyện thế nào thì tôi cũng quên.
Vương Lạc Đan tỏ vẻ.
- Vậy thì đi dạo đi, tôi kể chuyện xưa cho cô nghe.
Diệp Khai cười nói.
- Tốt!
Vương Lạc Đan cũng không phản đối, làm Diệp Khai cũng cảm thấy ngạc nhiên.
Vì vậy hai người cùng đi ra ngoài.
Vệ sĩ canh gác bên ngoài, thấy họ đi ra liền kính lễ.
Diệp Khai lấy ra hai gói thuốc lá đặc cung đưa qua cho bọn họ.
Đại khái quan hệ đã khá quen thuộc, cho nên mấy vệ sĩ cũng không chối từ, chỉ nói cảm ơn liền thu nhận.
Trên thực tế đã làm cảnh vệ trong đại viện này, loại thuốc lá đặc cung đương nhiên là không thiếu được, khi vận khí tốt, sẽ có được một ít lễ vật đặc biệt, nhưng cũng có một điều tiên quyết, đồ vật người ngoài tặng vào tuyệt đối không thể thu, đây cũng là một trong những quy tắc của công tác.
Hai người chậm rãi đi dạo dưới ánh đèn đường vàng nhạt, bóng dáng kéo ra thật dài.
- Đại khái ở thời điểm Đường triều, có một đạo sĩ Lữ Ông…
Diệp Khai ngẫm nghĩ, bắt đầu nói.
Đạo sĩ Lữ Ông tu luyện thành tiên, đi vào một lữ xá trên đường tới Hàm Đan.
Thời gian cuối mùa xuân, khí hậu đã thật ấm áp, trên đường có chút mệt mỏi cho nên đi vào lữ xã Lữ Ông ngồi cạnh cửa nghỉ ngơi.
Hắn vừa ngồi xuống liền nhìn thấy một thanh niên thư sinh ngồi trên thanh sắc mã câu đi tới, tên là Lô Sinh.
Qua không bao lâu, Lữ Ông cùng Lô Sinh liền quen thuộc lẫn nhau.
Hai người cùng ngồi chung, nói chuyện, cười đùa vui vẻ.
Trong lúc đang trò chuyện, Lô Sinh bỗng nhiên cúi đầu nhìn chiếc túi cổ xưa của mình, đồng thời thở dài:
- Ai…
Lô Sinh thở dài, làm Lữ Ông vô cùng hiếu kỳ, vì vậy hỏi:
- Lô Sinh, thân thể ngươi khỏe mạnh, lại có tài hoa, ta nghĩ ngươi sống rất vui vẻ, thế nhưng vì sao lại thở dài?
Lô Sinh đáp:
- Nhân sinh trên đời phải lập công danh, hưởng thụ vinh hoa phú quý. Nhưng ta lại là kẻ vô tích sự…
Lữ Ông cảm thấy buồn cười, nói:
- Người trẻ tuổi, ta có một chiếc gối sứ men xanh, ngươi chỉ cần gối lên một lát hết thảy công danh phú quý ngươi đều có thể đạt được.
Lô Sinh không tin, liền tiếp nhận gối sứ đi ngủ, lúc này lão bản lữ xá đang bắt đầu đổ gạo vào trong nồi chuẩn bị nấu cơm.
Lô Sinh tiến vào trong mộng, chỉ thấy gối sứ biến thành một cánh cửa lớn, bên trong là một thế giới khác.
- Ở trong thế giới kia, hắn lấy được con gái của Thôi thị tại huyện Hà, không chỉ xinh đẹp mà gia đình còn phi thường giàu có, mang theo của hồi môn rất dày cho hắn, cuộc sống của Lô Sinh thật hạnh phúc mỹ mãn.
Diệp Khai lại kể:
- Về sau Lô Sinh đi thi, đậu tiến sĩ, trước tiên hắn đảm nhiệm chứ đô úy Vị Nam, kế nhiệm giám sát ngự sử, Hà Nam thải phóng sử, sử bộ thị lang, hộ bộ thượng thư kiêm ngự sử đại phu…trong lúc tại nhiệm hắn làm đường đắp cầu, đào kênh đắp mương, giết địch lập công, đi tới đâu cũng đem sự nghiệp dựng lên đỉnh cao, được người tôn xưng hiền tướng.
- Nhưng vinh hoa phú quý luôn có kết thúc. Hắn đột nhiên bị gian thần ghét hận, thân hãm lao tù. Về sau hoàng đế minh xét, phong hắn làm Tịnh Phong Yến quốc công. Về sau hắn sinh năm con trai, Lô gia cũng thành danh môn vọng tộc, mỹ nhân trong nhà, mỗi người diễm lệ, như vậy mãi cho tới hơn tám mươi tuổi, rốt cục không bệnh mà chết.
- Chết ở trong mộng, đánh thức Lô Sinh. Hắn mở to mắt xem xung quanh, bản thân mình còn đang ở trong lữ xá, Lữ Ông ngồi bên cạnh, mà lão bản lữ xá vừa nấu xong cơm, hương thơm khắp nơi.
Vương Lạc Đan nghe đến nhập thần, đợi khi Diệp Khai kể xong, mới thở dài nói:
- Trước kia khi đọc thành ngữ này, giống như giải thích chỉ có một câu, còn là một câu thật đơn giản.
- Ha ha, nhân sinh như giấc mộng, mộng như nhân sinh.
Khi Diệp Khai nói những lời này, lại nghĩ tới chuyện của mình.
Hắn bỗng nhiên có thêm hai mươi năm kinh nghiệm nhân sinh, trên thực tế theo thời gian dần dần chuyển dời, hắn dần dần cảm thấy có chút lạ lẫm, tuy những chuyện kia hắn vẫn một mực nhớ kỹ trong đầu, nhưng cảm giác lại vô cùng hư ảo, tựa hồ chỉ do hắn tự mình phán đoán mà không phải kinh nghiệm chân thật chút nào.
Cảm giác như vậy thường xuyên làm cho hắn cảm thấy không biết nên làm thế nào, không biết bản thân mình nên tính toán làm sao, nên thế nào quy hoạch tương lai?
Mà ngày hôm qua trải qua việc trao đổi với đại sư phụ, trong đầu Diệp Khai hiện ra thật nhiều điều, làm cho hắn cảm thấy nhân sinh giống như vô số số liệu lưu tổng hợp, không biết nguồn gốc đến từ nơi đâu, làm nhân sinh trở nên muôn màu muôn vẻ.
Đương nhiên, trong nội tâm Diệp Khai cũng có một loại cảm giác thương cảm nhàn nhạt, lại nói không ra là vì điều gì.
Cho nên hắn mới nghĩ tới bài thơ về hoàng lương mĩ mộng, mới hứng thú kể lại câu chuyện xưa cho Vương Lạc Đan, lại có tâm tư đi dạo trong đêm với nàng.
Nếu là ở trước kia, tuyệt đối hắn sẽ không có được tâm tình như thế.
Cuộc sống hưởng thụ nhân gian, xe đẹp mỹ nhân, rượu say vui cười mới giống như sinh hoạt của hồng tam đại đỉnh cấp như hắn đi!
- Mấy ngày nay bản thân tôi cảm thấy vô cùng phiền muộn, nhưng nghe anh kể chuyện xưa, đột nhiên cảm thấy có chút phai nhạt rồi.
Vương Lạc Đan ngắm nhìn hai bên đường, bỗng nhiên có chút cảm khái nói với Diệp Khai:
- Tôi bởi vì nguyên nhân cảm tình cá nhân, cùng người trong nhà mâu thuẫn, nhưng thật ra chỉ là chuyện rất nhàm chán, mà hiện tại tĩnh tâm suy nghĩ lại, chợt phát hiện kỳ thật cảm tình của tôi đối với người kia chỉ là có chút thưởng thức mà thôi. Suy nghĩ lại cảm thấy thật buồn cười, nếu như không phải cha tôi ra lệnh cho tôi đi theo anh làm nhiệm vụ, khả năng tôi vẫn tiếp tục đối nghịch với cha tôi, có khả năng đem bản thân mình giao cho một người mà mình cũng không phải thật sự yêu thương hắn.
- Thế sự vô thường, thời khắc luôn bảo trì một trái tim bình thường đối với mình mà nói thật sự mới có lợi.
Diệp Khai tỏ vẻ.
Hắn cũng không nghĩ đến vốn là một đại phiền toái mà Vương tư lệnh đưa tới bên cạnh hắn, lại bởi vì một câu chuyện của mình lại rộng mở trong sáng, không còn xoắn xuýt trong cảm tình không thực tế, thật sự làm cho hắn cảm thấy ngoài ý muốn.
Nhưng như vậy cũng tốt, ít nhất không cần hắn lo lắng chuyện này, mà nếu như Vương Lạc Đan có thể chuyên tâm làm việc với mình thì cũng là một cánh tay đắc lực, dù sao Vương tư lệnh không nói sai, Vương Lạc Đan xác thực có chỗ hơn người, điểm này Diệp Khai cũng đã xác nhận qua.
- Ai, tôi đã nhanh biến thành cô gái lớn tuổi rồi.
Vương Lạc Đan đột nhiên cảm giác được Diệp Khai là một đối tượng thổ lộ rất tốt, lại có chút u oán nói với hắn:
- Anh nói tới khi nào tôi mới có thể gặp may mắn, nở mày nở mặt đem chính mình gả ra ngoài đây?
Diệp Khai lập tức cảm thấy có chút buồn cười, nhưng chuyện này cũng không có gì kỳ quái, con cháu hào môn đại tộc hôn nhân đại sự ngược lại là thật sự phiền phức, mà là con gái, có được một cuộc sống hạnh phúc xác thực cũng không nhiều, khó trách Vương Lạc Đan cảm thấy thật rối rắm.
Phải biết rằng đại đa số những cô gái xinh đẹp đều bị trong nhà xem là bài tẩy trọng yếu để thông gia kết minh, cho nên mới xuất hiện những cô gái luôn khát vọng được tự do cùng tự chủ hôn nhân như thế.
Đúng lúc này, ven đường xuất hiện chú chó lang thang đang giương mắt nhìn hai người bọn họ.
Diệp Khai chợt lóe linh cơ, liền ngồi chồm hổm nhìn con chó hỏi:
- Tiểu bằng hữu, nói thử xem vị tỷ tỷ này đào hoa có vượng hay không đây?
Con chó kia nhìn Diệp Khai với vẻ chần chờ, lại nhìn Vương Lạc Đan, tựa hồ như đang cân nhắc, sau đó chợt sủa lên:
- Vượng…