Quan Môn

Chương 353: Rất Tốt!

Tư lệnh viên quân khu Liêu Đông Ngưu Lam Sơn là thân gia của con gái Trần gia, xem như là lực lượng trọng yếu trong hệ thống của Trần gia.

Trần Chiêu Vũ cùng Trần Lập Phương hoàn toàn thối lui xuống dưới, lực lượng trong hệ thống của Trần gia xuất hiện một ít phân hóa, thí dụ như có một số người chuyển dời qua làm môn hạ của phe phái khác, có một ít người cảm thấy cánh của mình đã đủ cứng cáp, muốn bay một mình, còn có một chút người thậm chí đã bắt đầu cân nhắc dựa vào đối thủ cũ của Trần gia trước kia, chẳng hạn là bên Diệp gia.

Là thân gia của con gái Trần gia, tư lệnh quân khu Liêu Đông Ngưu Lam Sơn chỉ khoảng năm mươi hai tuổi, sau khi Trần Chiêu Vũ thất thế Ngưu Lam Sơn nhìn đúng cơ hội, bắt đầu biểu lộ trung tâm với đồng chí Giang Thành, lợi dụng tâm tình nóng lòng khống chế quân đội của đồng chí Giang Thành, hoàn toàn quay người thoát khỏi hệ thống Trần gia, quả thật làm cho rất nhiều người kinh ngạc.

Trần Chiêu Vũ tuy không hài lòng với việc này, nhưng hiện tại hắn cũng không muốn xen vào.

Là người lãnh đạo đã về hưu, năng lực khống chế thế cục của Trần Chiêu Vũ đã làm nhạt, bởi vậy hắn có thể lý giải ý nghĩ của Ngưu Lam Sơn, dù sao Ngưu Lam Sơn cũng không quá lớn tuổi, muốn tiến vào Quân ủy mưu cầu chức vị phó thủ trưởng Quân ủy cũng rất mãnh liệt, mà ở trong chuyện này Trần Chiêu Vũ đã bất lực, cho nên Ngưu Lam Sơn dựa vào minh chủ khác cũng là chuyện thường tình.

Nhưng bất kể nói như thế nào, lạc ấn Trần hệ trên người Ngưu Lam Sơn không thể xóa mất.

Ở trong ấn tượng của Diệp Khai, tựa hồ thực lực của quân khu Liêu Đông cũng rất mạnh, là tư lệnh quân khu, về sau Ngưu Lam Sơn cũng trở thành đại tướng hạch tâm của đồng chí Giang Thành, nhưng sau này bởi vì sự kiện tham nhũng nghiêm trọng nên bị ép lui xuống.

Chuyện này sẽ phát sinh ở mười năm sau, cho nên Diệp Khai vẫn có chút ấn tượng, chẳng qua lúc ấy rốt cục là bởi vì nhiệm kỳ mới mà tất cả các thế lực lớn đấu đá bố trí hay là ân oán của một người thì thật khó nói.

-Chuyện hư hỏng của Liêu Đông bọn hắn Diệp gia chúng ta không có hứng thú quản tới, nhưng nếu bị người khi dễ tới trên đầu, không phát biểu một chút ý kiến thì không được!

Diệp Khai lập tức định ra chủ ý.

-Tình huống Liêu Đông có chút đặc thù, đao chen không lọt, nước giội không tiến, quả thật là một vương quốc độc lập.

La Hoa nói ra:

-Lực lượng của chúng ta ở trong quân khu Liêu Đông không mạnh lắm, bác hai ở trong đó nhiều năm còn chưa thể chính thức mở ra cục diện.

Diệp Khai gật nhẹ đầu, thừa nhận lời của dượng cả La Hoa là đúng sự thật, tình huống Liêu Đông xác thực đặc thù, đại khái bởi nguyên nhân căn cứ công nghiệp cũ ngày trước, lãnh đạo Liêu Đông khá vênh váo, mà quân đội bởi vì là lực lượng trọng yếu trấn giữ biên giới cũng luôn lộ ra vẻ luôn làm theo ý mình.

Dù sao quân khu Liêu Đông thuộc tam đại chủ lực tập đoàn quân, lực lượng cường đại, tùy thời đều có thể xuôi nam thủ đô, một chi lực lượng vũ trang trọng yếu như vậy, nếu như không thể một mực khống chế trong tay, các vị đại lão thủ đô cũng không khả năng ngủ được an ổn.

Cho nên tư lệnh quân khu Liêu Đông càng thêm vênh váo, bởi vì người ta có đầy đủ lực lượng.

Bác hai Diệp Tử Sơ đã đi Liêu Đông nhiều năm, nhưng vẫn không thể mở ra cục diện, điều này rất có quan hệ với sự tồn tại của Trần gia, dù sao Trần gia đã sớm đem quân đội Liêu Đông tính vào phạm vi thế lực của mình, làm sao có thể dễ dàng bỏ qua cho Diệp gia nhúng tay đi vào?

Nếu như Trần gia muốn nhúng tay vào trong quân khu Đông Nam, nhị lão gia tử khẳng định cũng sẽ kiên quyết phản đối, đây là đạo lý giống nhau.

Nhưng hiện tại cũng có một vấn đề, là Ngưu Lam Sơn đã chuyển dựa vào đồng chí Giang Thành, Diệp gia không có khả năng toàn lực chèn ép hắn, bằng không mà nói rất dễ dàng khiến cho cao tầng hỗn loạn.

La Hoa nhắc nhở Diệp Khai, cũng là vì muốn cho hắn chú ý tới điểm này, có chút thời điểm cũng không phải làm việc tùy tâm sở dục, một khi đã có cố kỵ, sợ ném chuột vỡ bình, sự tình sẽ càng thêm khó giải quyết.

-Mặc dù có một chút khó khăn, nhưng chọc lên trên đầu Diệp gia, không xuất ra một chút phách lực xử lý là không được!

Diệp Khai tỏ vẻ:

-Lão gia tử thân ở địa vị cao, tự nhiên là có tâm lý cố kỵ, nhưng cháu không có! Ra chuyện như vậy nếu như Diệp gia không xuất đầu, như vậy sẽ làm đội ngũ Diệp hệ nghĩ thế nào?

Lý Dịch Thần nghe được, có chút lo lắng:

-Nếu cháu cứ kiên quyết không phóng chuyện này sẽ rất dễ dàng sát thương cướp cò đấy, dù sao Ngưu Lam Sơn cũng không phải là bùn đất, phía sau hắn còn có núi dựa lớn. Dương xem ý tứ của lão gia tử, cũng không muốn phát sinh thêm sự cố.

Dượng út đại khái là ở trong Bộ ngoại giao quá lâu, tư duy cũng bị ảnh hưởng, có chút mềm yếu, đây cũng là điểm mà Diệp Khai chướng mắt hắn một chút, cho rằng hắn rất khó tiến lên cấp cao hơn được nữa.

Trái lại dượng cả La Hoa ở lại trong Quốc Vụ Viện thời gian đã lâu, lại trường kỳ làm công tác mưu trí, đối với việc nắm giữ cách nhìn đại cục mạnh mẽ hơn dượng út Lý Dịch Thần rất nhiều, Diệp Khai cảm thấy nếu như có cơ hội phù hợp, đem dượng cả La Hoa đưa đi đảm nhiệm lãnh đạo cấp tỉnh cũng là một lựa chọn không tệ.

Thân là thành viên hạch tâm Quốc Vụ Viện, là thành viên đoàn mưu trí, La Hoa có tư cách này, chỉ là khiếm khuyết một cơ hội thích hợp mà thôi.

Đương nhiên, nếu như Diệp gia toàn lực thúc đẩy việc này cũng không phải là không tìm được cơ hội như thế, nhưng chỉ phải cân nhắc cái giá phải trả có xứng đáng tiếp nhận hay không.

Diệp Khai tính toán một phen, trong nội tâm đại khái đã có tính toán, nếu như Ngưu Lam Sơn muốn vạch mặt đối nghịch với Diệp gia, vậy Diệp Khai cũng không cần lưu thủ đối với hắn.

-Lần trước Trần gia nhảy ra gây sự, cháu đã có ý định trở tay đánh về, kết quả lão gia tử lại muốn cháu tha người, cho nên cháu không miệt mài theo đuổi. Nhưng lần này bọn hắn lại tiếp tục nhảy ra ngoài, nếu cháu còn giả câm vờ điếc, chẳng phải nói Diệp gia bỏ mặc cho người tùy ý chém giết hay sao?

Diệp Khai nói ra:

-Chuyện này cháu nhất định sẽ truy cứu đến cùng, đừng nói Ngưu Lam Sơn chỉ là một tư lệnh quân khu, cho dù hắn tiến vào Quân ủy, trở thành phó thủ trưởng, bộ nghĩ rằng cháu không có thủ đoạn thu thập được hắn nữa hay sao?

La Hoa cùng Lý Dịch Thần nhìn Diệp Khai bạo phát ra khí phách, đều có chút nghiêm túc, trong lòng tự nhủ trách không được Diệp Khai dùng mười chín tuổi là được thụ phong quân hàm thiếu tướng, hơn nữa còn kiêm nhiệm phó cục trưởng Cục cảnh vệ trung ương, nguyên lai cao tầng cũng nhìn trúng tính cách quyết đoán sát phạt của hắn, biết rõ đây là hạt giống thật đáng cẩn thận bồi dưỡng!

-Không cần có lỗ thủng là tốt rồi, nếu cần dượng trợ giúp thì cứ việc nói.

La Hoa tỏ vẻ.

Lý Dịch Thần cũng biểu thị động viên Diệp Khai, đồng thời dặn dò Diệp Khai làm việc phải suy tính trước sau, nên nắm chắc mọi chuyện thực tế, không nên bị người nắm được tay cầm. Mặc dù hắn đối với hành động trả thù của Diệp Khai tỏ vẻ không đồng ý, nhưng cũng sẽ không kéo chân sau của Diệp Khai, lúc này nhảy ra phản đối.

Từ điểm này nhìn lại, cả hai người đều đã cho rằng nên đối đãi với Diệp Khai như gia chủ tương lai của Diệp gia thực sự.

Diệp Khai rất rõ ràng, quân khu Liêu Đông đã nhúng tay vào việc thay đổi chế độ của xí nghiệp quốc hữu tại Liêu Đông, bởi vì bên trong còn có chút nguyên nhân không muốn người biết, theo biểu hiện mà xem, quân đội sẽ không nhúng tay vào sự vụ địa phương, trên thực tế muốn làm được như vậy là chuyện không thể nào.

Quân nhân đều cũng là người, có cha mẹ sinh ra nuôi dưỡng, đồng dạng cũng phải ăn cơm sinh hoạt, không có tiền sao được?

Cho nên ở rất nhiều địa phương, nói thí dụ như những vùng duyên hải, quân khu lợi dụng thuyền quân đội tiến hành hoạt động buôn lậu đã là chuyện thường tình, mà ở bên nội địa, có thế lực quân đội cùng quan địa phương cấu kết lẫn nhau, chiếm hữu tài nguyên quặng mỏ hoặc là đồng tiền tới từ con đường khác, tiến hành hoạt động kinh doanh phi pháp kiếm lời.

Những chuyện này theo luật pháp bị cấm đoán, nhưng bởi vì bọn họ ẩn nấp kỹ lưỡng, bình thường chỉ giao cho người đại lý ra mặt, cho nên rất khó bắt được tay cầm, mà bộ đội xưa nay lại khá trọng tình nghĩa, nói tốt thì là tình thâm chiến hữu, nói xấu là chấp nhận kéo bè kết phái, cho nên chỉ động một điểm là dẫn phát toàn bộ, như vậy càng khó khăn tra xét.

Trừ phi là gặp phải đại án, trung ương tức giận mới có thể tra tới cùng, bằng không thì thật sự là rất khó.

Lần này nếu không phải Ngưu Lam Sơn dám chọc lên đầu bác hai Diệp Tử Sơ, gây trở ngại con đường tiến tới của bác hai, hơn nữa gây ra ảnh hưởng bất lợi đối với danh vọng của Diệp gia, Diệp Khai cũng sẽ không quyết định đi đối phó hắn.

Ba người ngồi thêm chốc lát, Lý Mộng Phàm chạy tới nói Diệp lão gia tử đã tỉnh.

Vì vậy mọi người đi vào bên cạnh phòng bệnh chờ vấn an Diệp lão gia tử.

-Mọi người nên cùng nhau vào đi thôi, nhớ kỹ đừng ồn ào, chậm rãi nói chuyện, đừng nói quá nhiều với lão gia tử, hiện tại ông đang cần nghỉ ngơi thật tốt.

Đại cô dặn dò mọi người.

Mọi người đều gật đầu, sau đó theo Diệp Tử Ngọc đi vào trong phòng.

Tinh thần của Diệp lão gia tử vẫn tốt, nhưng dù sao tuổi tác đã cao, thân thể không so được với người trẻ tuổi, cho nên lúc này nằm nghiêng trên giường, sắc mặt có chút mệt mỏi, nhưng ánh mắt vẫn tương đối hữu thần, thấy mọi người đi vào có chút gật đầu.

-Cha, tụi con tới thăm cha.

Diệp Tử Ngọc đứng bên cạnh Diệp lão gia tử nói:

-Anh hai cùng Tử Bình đều đã nhận được tin tức, nhưng vì tình hình công tác còn cần phải thông báo, con nói lão nhân gia không sao, dặn dò họ không nên gấp gáp.

Diệp lão gia tử ân một tiếng, tỏ vẻ đã biết.

Trên thực tế những người đàn ông của Diệp gia xác thực không phải nói muốn đi là có thể đi, mỗi người chỉ cần nhúc nhích một chút sẽ sinh ra ảnh hưởng rất lớn, nếu cùng nhau động, sẽ tạo thành một loại nguy cơ, cho nên Diệp lão gia tử nghe Diệp Tử Ngọc nói vẫn hiểu được rõ ràng.

Hai người dượng nói vài câu với lão gia tử, sau đó liền mang theo con mình đi ra.

La Kiến Thành cùng Lý Mộng Phàm còn nhỏ tuổi, mọi người chỉ xem là trẻ con, cho nên không có quyền lên tiếng, trong phòng bệnh cuối cùng chỉ còn lại Diệp Khai cùng Chung Ly Dư.

-Sự tình thuận lợi sao?

Diệp lão gia tử miễn cưỡng hỏi một câu, liền cảm thấy trong ngực có chút nhói đau.

Diệp Khai vội vàng ngăn cản lão gia tử, liền nói:

-Ông nội nghe cháu nói là được rồi, cháu báo cáo qua với ông một lần.

Sau đó Diệp Khai lại kéo Chung Ly Dư bước tới trước mặt lão gia tử, chính thức giới thiệu với ông:

-Ông nội, đây là Chung Ly Dư, là nữ nhân của cháu.

Chung Ly Dư nghe Diệp Khai giới thiệu như vậy, sắc mặt lập tức đỏ lên, nàng hoàn toàn không ngờ Diệp Khai lại trực tiếp giới thiệu như thế.

Chỉ là Chung Ly Dư cũng không biết nên nói gì cho thỏa đáng, chỉ phải hô một tiếng ông nội.

-Rất tốt!

Sắc mặt Diệp lão gia tử vui vẻ gật đầu, khen ngợi nói. 

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất