Trong miệng cô gái bị đút quần lót của Diệp Khai không thể nói chuyện, chỉ trợn mắt như muốn nứt ra, hiển nhiên không chịu nổi tình cảnh bị người vũ nhục như thế.
Mặc dù nói đồ lót của Diệp Khai tương đối sạch sẽ, mỗi ngày đều thay mới, cũng không có mùi lạ gì, nhưng bản thân nam nhân thì phải có mùi vị nam nhân thôi, mà các cô gái thì phi thường mẫn cảm đối với mùi vị như thế.
Nếu như không phải miệng nàng bị ngăn chặn, đoán chừng đã sớm nôn ra, nàng không tự chủ được nhớ tới hai cây thương mà Diệp Khai nói khi nãy, cây thứ hai chẳng khác gì đang đút trong miệng nàng, là người tâm cao khí ngạo trấn được nhiều tên lưu manh làm đại tỷ đầu, tâm tình nàng làm sao có thể cao hứng nổi?
Chỉ có điều làm nàng giận dữ vẫn là điều tiếp theo, Diệp Khai đứng trên giường, từ trên cao nhìn xuống quan sát nàng.
Lúc này đúng là thật xấu hổ, bởi vì khăn tắm vây quanh nửa thân dưới của Diệp Khai, mà hắn không mặc gì bên trong, ở góc độ của cô gái đương nhiên nhìn thấy được vật bên dưới, thật sự có chút dọa người.
Cô gái thấy cảnh tượng này, sắc mặt lập tức đỏ lên, không tự chủ được nhắm nghiền mắt lại.
- Sợ rồi sao?
Diệp Khai thật không ngờ điểm này, còn tưởng rằng cô gái không dám đối mặt cùng mình, cũng có chút đắc ý nói:
- Để cho cô biết một khi tôi điên lên, bản thân tôi còn sợ hãi chính mình!
Cô gái nhắm chặt đôi mắt, trong nội tâm nguyền rủa Diệp Khai không biết bao nhiêu lần, nếu như có hiệu lực phỏng chừng Diệp Khai đã bị biến thành tro cốt, biến thành phân cùng nước tiểu rồi.
- Mở mắt ra, nói, rốt cục các người là ai đây?
Diệp Khai quát hỏi.
Cô gái mở mắt ra, nhưng vừa mở mắt liền thấy được một đống kia của Diệp Khai, nàng lập tức nhắm mắt lại, lần này không muốn nhìn thêm nữa, bởi vì trong miệng bị đút đồ lót đã cảm thấy thật buồn nôn, lúc này thấy được vật kia của hắn, trong dạ dày càng sôi trào thiếu chút nữa muốn nôn ra.
- À, nguyên lai bởi vì bị ngăn chặn miệng!
Diệp Khai xem xét liền vui vẻ.
Nhưng nói tới Lý Hải cũng thật tinh quái, dùng vật gì chặn miệng con gái không tốt lại đi dùng quần lót của hắn, đây quả thật là trên sinh lý lẫn tâm lý đều làm người khuất nhục, khó trách cô gái không chịu nổi.
- Tôi lấy đồ xuống, hi vọng cô tự trọng, đừng làm ra chuyện khiến cho tôi chán ghét!
Diệp Khai nói một tiếng, sau đó nắm lấy một góc đồ lót kéo ra.
- Hèn hạ! Vô sỉ! Hạ lưu! Ác độc!
Cô gái vừa lấy được tự do, liền không nhịn được liên tiếp mắng lên, sắc mặt chợt xanh chợt đỏ, hiển nhiên chịu ủy khuất thật lớn, nhưng khi nàng nhìn thấy đồ vật bên dưới của Diệp Khai lần nữa liền không nhịn được nôn ọe ra.
Lúc này nàng không cách nào không liên tưởng đến vừa rồi nàng đã ngậm đồ lót của Diệp Khai.
Mà nàng cũng đồng thời nghĩ đến Diệp Khai đã nói qua một câu – đi ra hỗn, cần phải trả!
- Ọe…ọe…
Cô gái nằm ngửa mặt nôn ọe vài tiếng nhưng không nhổ ra được thứ gì, chỉ là ánh mắt nàng nhìn Diệp Khai cũng rất căm thù.
- Các người rốt cục là ai?
Diệp Khai vặn hỏi:
- Nói thật đó, nếu khẩu cung không giống nhau, cô cũng biết…
- Tôi đã nói rồi, tôi là Lăng Thành Hoa Hồng Đen, Diệp Hiểu Nhàn!
Cô gái hừ một tiếng nói.
- Diệp Hiểu Nhàn? Hừ, rất nổi danh sao?
Diệp Khai học bộ dáng của nàng hừ một tiếng, có chút không cho là đúng nói:
- Loại người dựa vào bán nhan sắc câu dẫn nam nhân, sau đó đánh hôn mê làm ra trò “tiên nhân khiêu”, còn có được thanh danh gì tốt? Cô thật sự cho rằng mình đúng thật là Hoa Hồng Đen cướp của nhà giàu chia cho nhà nghèo sao? Vớ vẩn!
- Vậy anh là ai, làm sao có thể mang theo thật nhiều súng vào ở trong khách sạn?
Cô gái cắn môi hỏi ngược lại.
Diệp Khai nhìn nhìn nàng, đôi mắt của cô gái đối diện với hắn, không hề có chút luống cuống, thật sự làm cho hắn cảm thấy kỳ lạ.
- Thân phận của tôi, cô xác định muốn biết sao?
Khí thế của Diệp nhị thiếu một khi phóng xuất, vẫn phi thường kinh người. Cô gái tuy không rõ ràng lai lịch của Diệp Khai, nhưng lúc này khi nhìn thấy hắn liền từ trên người hắn chứng kiến khí tức như một thượng vị giả, cường đại hơn nữa rất không nói đạo lý, làm theo ý mình, một tay che trời, duy ngã độc tôn, đây là ấn tượng sâu sắc mà Diệp Hiểu Nhàn nghĩ về Diệp Khai.
Thẳng tới thật nhiều năm sau, ấn tượng của Diệp Hiểu Nhàn đối với Diệp Khai vẫn y nguyên trong lòng, khó quên nhất là bị người đem đồ lót của Diệp Khai nhét vào trong miệng nàng, đây là việc làm cho nàng xoắn xuýt nhất cả đời, thế cho nên về sau Lý Hải thấy nàng đều phải đi vòng.
Đương nhiên lúc này Diệp Hiểu Nhàn cũng không biết về sau sẽ phát sinh sự tình gì, nhưng nàng hiểu thật rõ ràng hiện tại hoàn cảnh vô cùng bất lợi với chính mình.
- Anh có thân phận gì, chẳng lẽ là xã hội đen sao? Lão nương cũng là!
Trong miệng Diệp Hiểu Nhàn cũng không chịu thiệt thòi.
Tuy hiện tại nàng bị Diệp Khai trói rắn chắc, nhưng kỳ thật cũng không chịu thua khí thế, có câu nói thua người không thua trận, con vịt bị đun sôi rồi nhưng miệng còn không nát thôi.
- Ha ha, ngược lại là lần thứ nhất có người nói tôi là xã hội đen, thật sự rất mới lạ!
Diệp Khai nghe xong nở nụ cười, sau đó chợt nghiêm mặt nói:
- Các người có thể đi lại tự nhiên bên trong khách sạn Nguyệt Hoa làm sao có thể là lưu manh không có nền tảng? Trung thực nói rõ ràng cho tôi chân tướng mọi việc, nếu không tôi sẽ không khách khí!
Diệp Khai hiểu thật rõ ràng, không nói tới những người như Diệp Hiểu Nhàn, còn có sự tồn tại của hai gã bảo an khách sạn, chỉ nhìn bọn họ có thể tới lui thoải mái trong khách sạn đã biết rõ bên trong khẳng định có vấn đề, hơn nữa vào buổi tối khi Diệp Khai cùng người phục vụ tán gẫu thì người kia đã mịt mờ tỏ vẻ, buổi tối không nên loạn trêu chọc thị phi là tốt nhất.
Những dấu hiệu này đã cho thấy, nhóm người Diệp Hiểu Nhàn có liên hệ với khách sạn này.
Nhưng trong nội tâm Diệp Khai đã có chút hiếu kỳ, nếu như đã mở khách sạn, dĩ nhiên phải hi vọng khách hàng càng nhiều càng tốt, vì sao thái độ của khách sạn Nguyệt Hoa lại khác thường như vậy, không ngại làm hỏng mất thanh danh của mình hay sao?
Chuyện này có chút nói không thông, làm cho người ta cảm giác có chút là lạ, cho nên hắn mới ép hỏi Diệp Hiểu Nhàn, hi vọng từ trong miệng nàng đạt được đáp án mà mình muốn.
Đương nhiên, nếu không phải bởi vì tổng giám đốc khách sạn Nguyệt Hoa là Vạn Phương Phương, là nữ nhân có quan hệ mập mờ với tổng giám đốc Lăng Cương Thiệu Giang Bình, Diệp Khai cũng sẽ không có hứng thú đối với khách sạn Nguyệt Hoa.
Hiện tại hắn quan tâm chuyện này là vì có thể bắt tay từ khách sạn Nguyệt Hoa, ngay lỗ hổng của Vạn Phương Phương sau đó tìm hiểu ngọn nguồn, tìm tới quan hệ chính thức giữa tổng giám đốc Lăng Cương Thiệu Giang Bình cùng Vạn Phương Phương hoặc là khách sạn Nguyệt Hoa, như vậy có thể giải quyết mục đích của chính mình.
Vốn nghĩ tới việc làm lần này tương đối khó khăn.
Ai nghĩ tới lại chạy ra nhóm người của Diệp Hiểu Nhàn, cùng Diệp Khai chơi trò “tiên nhân khiêu” kết quả lại bị bắt hết toàn bộ, như vậy cũng giúp cho Diệp Khai không cần hao tốn tâm tư suy nghĩ biện pháp.
- Nói mau, sự kiên nhẫn của tôi rất có hạn đấy!
Vẻ mặt Diệp Khai thay đổi, tựa hồ độ ấm trong phòng hạ thấp xuống hai độ.
Tuy Diệp Hiểu Nhàn lớn mật làm tặc, nhưng bị Diệp Khai xem xét với ánh mắt như vậy vẫn không tự chủ được rùng mình. Trong lòng của nàng cũng có chút khiếp sợ, không biết người trẻ tuổi này rốt cục lại có lai lịch gì, vì sao có thể trở mặt còn nhanh hơn lật sách, hơn nữa áp lực tạo ra cho người khác cũng không giống bình thường.
Ở tại Lăng Thành, mọi người nói người có quyền uy lớn nhất không phải bí thư thành ủy hay chủ tịch thành phố mà là tổng giám đốc Lăng Cương Thiệu Giang Bình.
Có câu nói “Thiệu tổng rống một tiếng, Lăng Thành cũng run lên không thôi”.
Lời này không phải chuyện nói đùa, mà là nói tổng giám đốc Lăng Cương Thiệu Giang Bình xác thực có loại lực ảnh hưởng cường đại như vậy, với tư cách là tổng giám đốc xí nghiệp quốc hữu Lăng Cương, là một nhân vật mà hàng năm có thể tạo lợi nhuận cho Lăng Cương lên tới từ mấy chục triệu lên trăm triệu, lực ảnh hưởng của Thiệu Giang Bình tại Lăng Cương không người có thể chạm, có thể nói không ai có thể rung chuyển được địa vị của hắn.
Diệp Hiểu Nhàn cũng từng gặp mặt Thiệu Giang Bình rất nhiều lần, nhưng nàng cảm thấy áp lực mà Thiệu tổng mang tới tuy cũng rất lớn nhưng so sánh với Diệp Khai vẫn còn kém không ít.
Tuy cảm giác này vô cùng trừu tượng nhưng lại là sự thật, chỉ là bản thân nàng cũng nói không nên lời chênh lệch kia rốt cục nằm ở nơi nào.
Nhưng vừa nghĩ tới loại khả năng này, rốt cục Diệp Hiểu Nhàn nghĩ ra một việc, nàng có chút kinh nghi nhìn Diệp Khai hỏi:
- Chẳng lẽ anh là người làm quan?
Đúng vậy, nếu như Diệp Khai không phải làm quan, như vậy trên người của hắn chỉ sợ không có được khí thế lớn như vậy, có thể làm cho Diệp Hiểu Nhàn cảm nhận được áp lực cường đại không thể nào là phần tử xã hội đen, như vậy cũng chỉ có một loại khả năng, Diệp Khai là quan viên, hơn nữa còn là quan viên có cấp bậc cao phi thường!
Tuy nhìn Diệp Khai rất trẻ tuổi, Diệp Hiểu Nhàn cũng không quá tin tưởng hắn là quan lớn gì, nhưng trực giác nói cho nàng biết người trẻ tuổi trước mặt là một quan lớn!
- Cái gì?
Diệp Khai nghe được cũng không khỏi thoáng sửng sốt.
Hắn cũng không hề nghĩ đến Diệp Hiểu Nhàn có thể nhìn ra nền tảng của chính mình, điều này làm cho hắn không khỏi cảm thấy có chút kinh dị.
Từ lúc Diệp Hiểu Nhàn đi vào phòng cho tới giờ, Diệp Khai luôn biểu hiện tùy ý mà vô lại, nhất là sau khi hắn chiếm được thượng phong hắn cùng nhóm cảnh vệ ra vẻ như không phải quan viên chính quy của chính phủ, hoặc là nói là loại chính khí quan chức mà trong phim ảnh thường chiếu khắp nơi, lại giống như hành vi của kẻ vô lại lưu manh.
Nguyên lai tưởng rằng đối phương sẽ xem mình là người đồng đạo, là phần tử hắc bang có lực lượng càng thêm cường đại, nhưng dù sao cũng không nghĩ đến Diệp Hiểu Nhàn lại không bị mắc lừa, ngược lại nhìn ra lá bài tẩy của hắn.
Hắn vừa ngây người một thoáng, Diệp Hiểu Nhàn cũng xuất thân từ trong hắc đạo, đạo lý đối nhân xử thế rất hiểu, ngay lập tức liền xác nhận phỏng đoán của chính mình.
- Nguyên lai anh thật sự làm quan! Không trách được thủ hạ đều có súng, còn vô sỉ như vậy!
Diệp Hiểu Nhàn có chút tức giận mắng:
- Cũng chỉ có những kẻ làm quan như các người mới có lòng dạ độc ác như vậy, hạ lưu hèn hạ!
- Miệng sạch sẽ một chút đi!
Diệp Khai căm tức dùng chân đá vào mông Diệp Hiểu Nhàn:
- Coi chừng tôi bịt miệng cô lại, lần này không cần dùng đồ lót, dùng vớ chân!
Quả nhiên Diệp Hiểu Nhàn liền im miệng, nàng thật có chút lo lắng, nhìn đám cẩu quan vốn không có giới hạn đạo đức như đám người Diệp Khai thật sự sẽ đem tất thối nhét vào trong miệng của nàng, chắc hẳn những người như hắn luôn nói được sẽ làm được, thế nhưng không hề có chút ưu điểm thương hương tiếc ngọc của nam nhân chút nào.
Sau khi đoán được thân phận của Diệp Khai, Diệp Hiểu Nhàn ngược lại trầm mặc xuống, tựa hồ như đang suy nghĩ vấn đề gì.
- Rốt cục cô có nói hay không?
Lòng kiên nhẫn của Diệp Khai đã sắp cạn hết sạch sẽ.
Hắn ngồi xe lửa suốt một ngày, đang định nghỉ ngơi lại bị người quấy rầy, hơn nữa ngày mai hắn còn phải tụ họp cùng người của Ban kỷ luật thanh tra thành phố, đi điều tra sự việc của Lăng Cương, đây đều là việc vô cùng hao phí tâm lực, hắn cũng không có thời gian cãi cọ với cô gái này.
Diệp Hiểu Nhàn ngẩng đầu nhìn Diệp Khai, trong nội tâm vô cùng xoắn xuýt, nàng là một đại tỷ đầu xã hội đen, đột nhiên rơi vào trong tay kẻ làm quan, lúc này muốn đàm luận quyền lợi quả thật là si tâm vọng tưởng, Diệp Khai muốn đem nàng ăn sống nuốt tươi cũng có thể tìm được một đống lớn lý do.
Chỉ bằng việc thủ hạ của Diệp Khai có thể cầm một đống súng theo bên người, đã biết họ cũng không phải cán bộ bình thường, nếu thật sự là nhân vật có nhiệm vụ bí mật gì đó, như vậy muốn hi sinh bọn họ chỉ cần một câu nói mà thôi. Cho dù không đưa họ vào chỗ chết nhưng đem bọn họ tùy tiện tới nơi nào đó nhốt lại, qua vài năm không quan tâm cũng chẳng phải là việc gì khó khăn.
Tuy Diệp Hiểu Nhàn trẻ tuổi, nhưng am hiểu sâu quy tắc ngầm bên trong, tự nhiên biết rõ khó gây không phải xã hội đen mà là những quan chức miệng đầy đạo lý lớn, có thể đem người chết nói thành người sống.
Chỉ là buộc nàng tiết lộ bí mật của khách sạn Nguyệt Hoa thì Diệp Hiểu Nhàn cũng không có lá gan kia, tổng giám đốc Vạn Phương Phương của khách sạn Nguyệt Hoa tuy ngực to mà không não, nhưng người ở sau lưng nàng không ai có thể đối kháng.
Nghĩ như vậy tâm tình Diệp Hiểu Nhàn càng thêm xoắn xuýt.
- Không nói hay sao?
Diệp Khai xem xét tình huống như vậy, biết được Diệp Hiểu Nhàn có điều cố kỵ, chỉ là thời gian của hắn cấp bách, nhưng không muốn tiếp tục bị lãng phí:
- Chính cô không quý trọng tôi đưa cơ hội cho cô, vậy thì oán không được tôi phải sử dụng chiêu đánh cô rồi!
Đánh? Diệp Hiểu Nhàn nghe xong không khỏi âm thầm thấy khinh bỉ Diệp Khai.
Người đi ra hỗn, tuy Diệp Hiểu Nhàn chưa từng tổn thương mạng người, nhưng cũng tuyệt đối không phải người mềm lòng, đối với người khác cũng vậy mà với chính bản thân mình cũng thế, cho dù gãy cánh tay hay gãy một chân đối với người trong hắc đạo mà nói có thể là việc gì lớn đâu này?
Nhưng tiếp theo sau Diệp Hiểu Nhàn liền ngây dại.
Bởi vì Diệp Khai thật sự “đánh” rồi, hắn kéo mạnh khăn tắm vây quanh hông, ngay lập tức trước mặt nàng lộ ra thứ đồ vật vừa dài vừa thô to kia!
- Ah…
Diệp Hiểu Nhàn phát ra thanh âm kinh hô chói tai, nhưng còn chưa kịp ra khỏi miệng…
Bởi vì Diệp Khai đã dùng đồ vật ngăn chặn miệng của nàng, tựa hồ biết rõ Diệp Hiểu Nhàn sẽ có phản ứng như vậy, Diệp Khai chuẩn bị thật đầy đủ, ra tay cũng thật kịp thời.
Vốn thanh âm kinh hô kia đủ xuyên phá bầu trời, nhưng bị Diệp Khai dùng đồ lót nhét vào miệng Diệp Hiểu Nhàn liền biến thành thanh âm ô ô thật nhỏ.
- Rượu mời không uống cô đòi uống rượu phạt, Diệp nhị thiếu này muốn đối đãi một phần tử xã hội đen không hề có ý nghĩ thương hương tiếc ngọc nào đâu!