Diệp Khai dùng ngón tay bóp lấy hai má Diệp Hiểu Nhàn, cảm thấy thật bóng loáng, cũng rất tròn căng, không biết dùng loại hàng trang điểm nào bồi dưỡng.
Diệp Hiểu Nhàn phản ứng rất kịch liệt, trong ánh mắt lộ ra thần sắc kinh khủng, lông tơ da thịt cũng dựng đứng, hiển nhiên là thể chất phi thường mẫn cảm, thân thể của nàng không ngừng vặn vẹo.
Thấy được phản ứng của Diệp Hiểu Nhàn, trong lòng Diệp Khai lập tức sản sinh ra một loại cảm giác thật quái dị, không biết là vì sao hắn cảm thấy hù dọa cô gái này làm cho người sản sinh ra cảm giác thật sự hưng phấn.
Diệp Khai sờ soạng bên dưới, hắn cảm giác được thân thể cô gái run lên nhè nhẹ, đáng tiếc hai chân nàng bị trói tách ra cố định dưới cột giường, cho nên nửa người dưới không cách nào di động, mà hai tay bị trói chéo sau lưng cho nên chỉ có thể vặn vẹo vòng eo kháng cự Diệp Khai xâm phạm.
- Cô không phải ưa thích câu dẫn nam nhân sao?
Tay Diệp Khai rơi xuống trên đùi cô gái, quần lót hơi mỏng cùng quần giữ ấm căn bản không cách nào che giấu được đường cong của nàng, bàn tay Diệp Khai trượt qua lại vuốt ve trên đùi nàng, liền quyết đoán giật mạnh quần lót xuống.
- Đã như vậy, để cho tôi thay mặt những người đàn ông từng bị cô lừa gạt đòi một công đạo đi!
Diệp Khai đột nhiên cảm giác mình rất xấu xa!
Trên tay của hắn rõ ràng đang sàm sỡ con gái người ta, nhưng ngoài miệng lại dùng lời lẽ chính nghĩa để cường điệu, vẻ mặt lại chính khí, có thể làm được điểm này chính hắn cũng có chút bội phục mình.
Nhưng Diệp Khai hiển nhiên cũng không chỉ đơn giản hù dọa Diệp Hiểu Nhàn, hắn còn có chuyện quá mức hơn đang muốn làm, giả vờ mà không phải muốn làm là được, còn phải đầy đủ công lực, nếu không rất dễ làm người bị buồn nôn.
Quần lót đã bị Diệp Khai cởi xuống, quần giữ ấm cũng bị cởi ra, kéo luôn xuống dưới.
Nhưng bởi vì hai chân đang bị trói chặt nên chỉ kéo được tới đầu gối đã ngưng lại.
Ngay khi Diệp Khai đưa tay sờ vào giữa hai chân nàng, sắc mặt Diệp Hiểu Nhàn rốt cục thay đổi, thân thể càng thêm vặn vẹo dữ dội, trong ánh mắt hiện lên thần sắc cầu khẩn đều có thể nhìn thấy được rõ ràng.
- Không chịu phối hợp lời của tôi thì sẽ không có được kết cục tốt!
Diệp Khai nhìn vào mắt Diệp Hiểu Nhàn nói, tay của hắn không hề ngừng lại, xoa lên thân thể đầy đặn của cô gái, làn da nàng không ngừng nổi da gà, hiển nhiên đã bị động tác của hắn làm sợ hãi.
Ngay khi Diệp Hiểu Nhàn cho là mình sẽ bị Diệp Khai xâm phạm, không còn cách nào ngăn cản, Diệp Khai bỗng nhiên kéo quần lót nhét trong miệng nàng.
- Bây giờ nói còn kịp, không nên ép tôi động thủ, cô phải biết rằng đối mặt với một cô gái đã không có sức chống cự như cô, nam nhân kiên nhẫn chỉ có hạn!
Diệp Hiểu Nhàn quả nhiên bị hắn hù dọa tới tái mặt rồi, bởi vì hiện tại Diệp Khai đang ngồi trên đùi của nàng, gia hỏa đáng sợ kia đang giương nanh múa vuốt hướng nàng liên tục gật đầu, Diệp Hiểu Nhàn vô cùng hoảng sợ, nếu thật sự để cho Diệp Khai ra tay, nàng không biết bản thân mình có bị hắn trực tiếp giết chết hay không.
Loại khả năng này sẽ rất lớn, cho nên Diệp Hiểu Nhàn buông tha chống cự.
- Tôi nói…
Cô gái cuối cùng chảy ra nước mắt khuất nhục.
- Nên ngoan ngoãn đi, đem sự tình cô biết toàn bộ nói cho tôi nghe.
Diệp Khai khá hài lòng gật đầu nhưng cũng không di chuyển, mà dừng lại ngay bộ vị mẫn cảm của cô gái, tựa hồ nếu hắn nghe không hài lòng sẽ lập tức xâm chiếm.
- Tôi làm việc cho Vạn Phương Phương.
Diệp Hiểu Nhàn rốt cục thừa nhận.
- Nói cụ thể một chút, nếu tôi không hài lòng thì nó tùy thời sẽ tức giận!
Diệp Khai động đậy thân hình.
Sắc mặt Diệp Hiểu Nhàn có chút tái nhợt, bắt buộc bản thân mình phải tỉnh táo lại, bắt đầu giảng thuật với Diệp Khai chuyện giữa nàng cùng tổng giám đốc Vạn Phương Phương của khách sạn Nguyệt Hoa.
Có thể nói Vạn Phương Phương cùng nàng đều xuất thân từ tầng dưới chót, nhưng gia đình Vạn Phương Phương lại đông con cái, có ba người anh, mà Diệp Hiểu Nhàn thì chỉ có một mình nàng.
Cùng sống chung một chỗ, cha của Vạn Phương Phương cùng Diệp Hiểu Nhàn vốn là sư huynh đệ, trước kia cùng nhau học võ, từng tham gia đoàn hát, xem như võ sư, về sau bị tổn thương mới nghỉ việc, quan hệ giữa hai nhà vẫn rất tốt.
Về sau trưởng bối hai nhà đều chết hết, lưu lại một nhóm con cái mò mẫm lăn lộn trong xã hội, không biết vì sao Vạn Phương Phương lại quen biết với tổng giám đốc Lăng Cương Thiệu Giang Bình, mà Diệp Hiểu Nhàn gặp được mấy đồ đệ mà cha mình từng thu nhận qua trước kia, chính là nhóm người đầu trọc, cùng nhau trà trộn trong xã hội, chơi thủ đoạn “tiên nhân khiêu” mà sống tạm qua ngày.
Chỉ là sau khi Vạn Phương Phương dán lên Thiệu Giang Bình, lại nhanh chóng phất lên thật nhanh, anh trai của nàng là Vạn Bảo Quốc lại trở thành người phụ trách bộ môn thu mua của Lăng Cương, nói là ngày tiến đấu vàng còn chưa đủ, mấy anh em khác cũng nhờ vậy mà dính quang, Vạn Phương Phương lại tự mình mở khách sạn Nguyệt Hoa, ngồi đợi lấy tiền.
- Nói như vậy quan hệ giữa cô cùng Vạn Phương Phương không tệ lắm đi?
Diệp Khai như có điều suy nghĩ hỏi thăm.
- Kỳ thật chúng tôi cũng không thân bao nhiêu.
Diệp Hiểu Nhàn hồi đáp:
- Nếu không phải nhóm người các anh quá mức gây chú ý, cũng sẽ không cần tôi tự mình ra mặt dò xét lai lịch của các anh!
Sau khi Diệp Hiểu Nhàn quăng hướng Vạn Phương Phương, chủ yếu vẫn là dùng trấn tràng tử cho khách sạn, nhìn xem có tên gia hỏa nào đui mù mà xử lý, thuận tiện làm bảo an, nếu như làm bảo an lại bất tiện giải quyết thì sẽ giao cho các sư huynh đệ của Diệp Hiểu Nhàn ra mặt.
Gần đây không khí trong Lăng Cương tựa hồ có chút khẩn trương, Vạn Phương Phương cũng có chút bất an, cố ý dặn dò Diệp Hiểu Nhàn phải lưu tâm có nhân vật nào đặc biệt đến địa phương này hay không, nhưng không nghĩ tới lại rơi vào trong tay Diệp Khai.
Sau lưng Vạn Phương Phương quả nhiên là tổng giám đốc Lăng Cương Thiệu Giang Bình, điều này là lần đầu tiên Diệp Khai rõ ràng nghe được tin tức trong miệng người khác, hơn nữa người nói ra lời này vẫn có quan hệ sâu xa với Vạn Phương Phương, tính tin cậy đương nhiên là lớn.
- Hi vọng lời cô nói là sự thật!
Diệp Khai gật nhẹ đầu, sau đó lại hỏi:
- Vạn Phương Phương hiện tại có tiếp xúc nhiều với Thiệu Giang Bình hay không?
- Một tuần có chừng một hai lần, đều là tại khách sạn Nguyệt Hoa.
Diệp Hiểu Nhàn suy nghĩ một chút trả lời:
- Bọn họ có một phòng chuyên dụng trong khách sạn, chưa bao giờ cho người ngoài đi vào, mặc dù là Vạn Phương Phương nếu như không có Thiệu Giang Bình ở đây cũng sẽ không vào đó.
- Người như Thiệu Giang Bình rốt cục cho người ta ấn tượng như thế nào?
Diệp Khai có chút tò mò hỏi thăm.
- Thiệu Giang Bình…nói như thế nào đây…
Diệp Hiểu Nhàn nghe câu hỏi của Diệp Khai có chút trầm mặc, nàng nhìn nhìn Diệp Khai, sau đó mới lên tiếng:
- Các anh hẳn là người cùng đường, giảo hoạt, âm hiểm, cường thế, có thủ đoạn, có năng lực, có ý nghĩ!
- Cô đánh giá hắn ngược lại rất cao!
Diệp Khai tấm tắc nói.