Cho nên Vạn Phương Phương mới nối ngành sắt thép theo chân đại thế quốc gia.
Nếu như quốc gia co rút tiền nhanh chóng, tiến hành khống chế vĩ mô, nói thí dụ như chèn ép thị trường bất động sản, ngăn cản ngân hàng cho vay, như vậy chỉnh thể kinh tế sẽ tuột dốc, với tư cách là trụ cột của công nghiệp nặng, nó sẽ ảnh hưởng lớn nhất.
Nhưng mà Thiệu Giang Bình đi vào Lăng Cương thì đó là thời điểm tốt nhất.
Khi hắn tới Lăng Cương thì quốc gia dùng toàn bộ tài chính tập trung vào kiến thiết kinh tế, còn cho vay rất nhiều, hơn nữa khi đó lạm phát không cao, các loại nguyên vật liệu đều giá cả lên nhanh, cho nên kinh tế năm đó rất phát đạt.
- Nhưng mà người kinh doanh không có ai ăn chay cả, nếu như không có thiên phú của cô thì Thiệu Giang Bình làm sao làm tốt như vậy? Chẳng lẽ hắn cũng là người mê tín?
Diệp Khai nghe Vạn Phương Phương nói thì đoán ra đại khái.
- Ha ha, chuyện này không khác bao nhiêu đâu.
Vạn Phương Phương vừa cười vừa nói.
- Tôi nói hắn tin vào thanh danh của cha tôi, hắn vừa vặn biết một chút chuyện, mà tôi lại nhìn ra được vận khí quốc gia đang lên, phán đoán đối với đại thế quả nhiên cũng trúng, hắn tiếp nhận Lăng Cương chưa được hai tháng thì hoàn cảnh bên ngoài sinh ra biến đổi lớn, xí nghiệp bắt đầu xuất hiện tăng trưởng nhanh, lợi nhuận cũng to tới kinh người, thời điểm kết toán cuối năm hắn thiếu chút nũa bị lợi nhuận vài tỷ hù sợ.
Diệp Khai gật gật đầu, nói:
- Về sau có chuyện gì xảy ra? Hắn lúc nào thì tham nhũng lợi nhuận của Lăng Cương? Tỷ lệ là bao nhiêu? Chuyện này cô rõ chứ?
Lúc này muốn cần nắm Thiệu Giang Bình phải có đầy đủ chứng từ, cũng như con số cụ thể chuyển di lợi nhuận của Lăng Cương, nếu không thì bản án không mạnh mẽ.
Ít nhất là bản án này không được sơ suất gì.
- Chuyện này rất đơn giản, tôi mang anh đi tới nơi này, anh sẽ hiểu được tất cả.
Đối với chuyện này dường như Vạn Phương Phương cũng không có do dự gì nói với Diệp Khai.
Dừng một cái, nàng còn nói thêm:
- Ha ha, lại nói tiếp, Thiệu Giang Bình người này số phận còn rất có ý tứ, thời điểm hắn lên thì ngành sản xuất thép từ suy thoái biến thành hưng thịnh, lúc hắn xảy ra chuyện gì ngành sản xuất thép từ đỉnh phong rớt xuống thung lũng, đây là chuyện rất có ý tứ đấy, đến lúc đó có thể có rất nhiều người lên cầm Lăng Cương đấy.
Diệp Khai nghe xong lập tức cười cười, nhưng không nói gì thêm.
Đối với suy tính của Vạn Phương Phương hắn cảm thấy kinh ngạc hắn cũng không thể kết luận, Vạn Phương Phương rốt cuộc có tính toán được hay không, hay bản thân của nàng là một cao nhân kinh tế, không ngờ nhìn chuẩn xu thế kinh tế như vậy.
Phần công lực này đúng là làm Diệp Khai khiếp sợ.
Cũng chính vì Diệp Khai vô cùng rõ ràng tình hình của tương lai, cho nên hắn nghe được suy đoán của Vạn Phương Phương vô cùng coi trọng.
Nhưng nhắm vào sắt thép mà nói cũng không phải toàn bộ không có cơ hội, bởi vì sắt thép liên quan tới quá nhiều thứ, bởi vì sắt thép luôn là sản phẩm cần thiết trong xây dựng nhà cửa, đường xà, hàng hóa...
Mà đối với Lăng Cương hiện tại, hiện giờ vẫn bảo trì lợi nhuận bốn trăm triệu một năm là vô cùng khả quan, nhưng nàng vẫn đoán được xu thế của sắt thép đi xuống.
Nhưng mà Diệp Khai với tư cách một thanh tra Ban Kỷ Luật Thanh thì quyền chỉ đạo kinh tế đúng là rất nhỏ, người khác cũng không nghe hắn nói.
Muốn làm tốt một xí nghiệp thật là dễ dàng, nhưng cam đoan xí nghiệp đó vinh quang thời gian dài thì vấn đề này sợ rằng ai cũng cũng cảm thấy khó xử, dù sao tất cả xí nghiệp tình huống bất đồng, muốn tất cả mọi người cùng ăn thịt thật khó.
Ngược lại là Diệp Khai phi thường hứng thú với Vạn Phương Phương, nữ nhân yêu nghiệt này rốt cuộc là tiên tri hay biết nhìn xa? Thật sự là khó nói được.
Hoặc là chỉ nàng nhìn người mà đoán được tình thế kinh tế, hảo hảo bồi dưỡng thì tương lai sẽ thành đại trợ lực cho bản thân.
- Như vậy, Phương Phương hiện giờ mang tôi đi đâu, nơi này có trọng yếu hay không?
Diệp Khai nghĩ lại, nhìn qua Vạn Phương Phương nói ra suy nghĩ của mình.
Diệp Hiểu Nhàn ở bên cạnh nghe hai người nói chuyện lâu như vậy, đã sớm vẻ mặt bình tĩnh, lúc này nghe được Diệp Khai lại hô Vạn Phương Phương là Phương Phương buồn nôn như vậy, thiếu chút nữa phun cơm ra ngoài.
- Tôi nói hai người có thể không nói chuyện buồn nôn được không, tôi đang ăn cơm đấy.
Diệp Hiểu Nhàn kêu lên.
Rất hiển nhiên, cho dù là Diệp Khai hay là Vạn Phương Phương cũng không có đem nha đầu Diệp Hiểu Nhàn để vào mắt.
Vạn Phương Phương đứng lên, làm ra tư thế ưu nhã, sau đó nhìn Diệp Khai nói ra.
- Mời anh đi theo tôi tới kim khố thành phố. (Kim khố tương đương kho bạc của chúng ta)
Kim khố? Diệp Khai nghe xong lập tức sững sờ một chút, không biết vị Vạn tổng này đang chơi chiêu gì.
Ba người đi tới một gian phòng trong kim khố.
Lúc này Diệp Hiểu Nhàn cũng biết căn phòng này là gì, nhưng mà khi đi tới thấy căn phòng này đã khóa lại, có cửa sắt dày bảo vệ, hơn nữa còn phong bế toàn bộ.
- Kỳ thật từ bên ngoài nhìn thấy cánh cửa này là mở không ra, khóa là giả, tuy có thể chuyển động, nhưng mà vĩnh viễn mở không ra.
Vạn Phương Phương nhìn Diệp Khai cùng Diệp Hiểu Nhàn nói ra.
- Cho dù là cạy cánh cửa kia ra cũng không có khả năng đi vào trong căn phòng, bởi vì sau cánh cửa kia là tường kín, không có gì cả.
- Tâm kế thật sâu.
Diệp Khai nghe vậy thì khen một câu.
Đi theo Vạn Phương Phương vào văn phòng của nàng.
Thời điểm vừa vào cửa thì phát hiện nhiều thứ hài hước.
Dựa theo suy đoán bình thường thì cánh cửa càng khó mở thì bên trong cất dấu rất nhiều đồ quý giá, nói thí dụ như tiền, nói thí dụ như Thiệu Giang Bình có bí mật gì đó, cho nên mọi người càng nhiều người muốn mở cánh cửa sắt kia.
Nhưng không ai biết đây chỉ là cái bẫy.
Đáng tiếc là cửa vào kim khố lại nằm trong văn phòng của Vạn Phương Phương, ở phía sau giá sách còn có động thiên khác.
- Thời điểm thiết kế khách sạn này hắn đã tốn nhiều tâm tư.
Vạn Phương Phương nhìn Diệp Khai giải thích.
- Chuyện này các người cũng phát hiện, gian phòng tầng này có chút bất quy tắc, chính vì nguyên nhân này mặc dù là chúng ta ở chỗ này nhìn thấy khu vực này hơi nhỏ hơn bên ngoài, cũng không nhìn ra khác lạ gì cả.
- Đây là lợi dụng nguyên lý sai lệch thị giác a.
Diệp Khai nghe xong thì khen.
- Không thể ngờ có người sáng ý như vậy.
- Kỳ thật cũng như kỳ môn độn giáp thời cổ đại, kỳ thật trong đó người xưa chỉ lợi dụng chênh lệch không gian và thời gian rất nhỏ thôi, nếu là cao nhân ở phương diện này liếc là có thể nhìn ra được kỳ quặc trong đó.
Vạn Phương Phương vô cùng khiêm tốn, nàng là người thiết kế gian phòng này.
Diệp Khai nhìn qua nàng, cảm thấy cô gái này quả thật là có chút môn đạo, khó trách nàng thích nguyên cứu văn hoa truyền thống, hơn nữa học có sở thành, nói chung muốn làm rõ được vấn đề này không phải dễ dàng gì, bởi vì đây là khiêu chiến tư duy bình thường.