Cho nên hắn mới quyết định tự mình đi qua nhìn xem tình huống.
- Em đi cùng anh vậy!
Vạn Phương Phương nói:
- Bên Cục cảnh sát thành phố em cũng quen thuộc.
Trên thực tế Vạn Phương Phương là tổng giám đốc khách sạn Nguyệt Hoa, xem như danh nhân trong thành phố Lăng Thành, quen thuộc với Cục cảnh sát thành phố, rất nhiều người đều cho nàng mặt mũi.
- Tốt!
Diệp Khai gật đầu đồng ý.
Hai người lại đi xuống lầu, sau đó lái xe đến Cục cảnh sát thành phố.
Bên này đèn vẫn sáng sủa, cửa ra vào còn ngừng vài xe cảnh sát.
Diệp Khai vừa chạy tới bảo vệ nhìn thấy vốn định đi ra ngăn cản nhưng khi nhìn thấy biển số lập tức liền không lên tiếng.
- Thoạt nhìn mặt mũi của em cũng rất lớn đấy…
Diệp Khai nói.
- Ha ha, đối với lực ảnh hưởng của Lăng Cương trong lòng người Lăng Thành anh vẫn còn xem hơi nhẹ đấy.
Vạn Phương Phương cười cười nói.
Hai người lập tức đi vào, hỏi thăm cảnh sát trực ban những người đánh nhau trong câu lạc bộ đêm đang ở nơi nào.
- Ở trên lầu.
Cảnh sát trực ban cầm một quyển tiểu thuyết, đang đọc say sưa, nghe được câu hỏi của họ cũng không ngẩng đầu lên, chỉ dùng tay chỉ lên lầu.
Thái độ như vậy làm Diệp Khai lắc đầu không lời để nói.
Đi lên trên lầu, chỉ thấy tổ công tác đều ngồi nơi đó, có người quần áo xốc xếch, mặt mũi bầm dập, hiển nhiên là bị thương không nhẹ, còn có người mặt mày còn giống như bị phá tướng.
- Diệp bí thư!
Tống Tư Minh thấy được Diệp Khai liền kêu lên.
Mọi người nhìn thấy Diệp Khai đã tới, vội vàng đứng lên, hiển nhiên đều có chút e ngại xấu hổ, dù sao đánh nhau cũng không phải là chuyện gì tốt đẹp, nhất là còn bị bắt vào Cục cảnh sát, thật đúng là xấu hổ chết người.
- Lão Tống, tình huống của mọi người như thế nào?
Diệp Khai đi qua, trước hết hỏi thăm tình huống thủ hạ.
- Cũng may, chỉ có hai ba người trên mặt có vết thương, cũng không đến nỗi, trở về lăn trứng gà tan máu bầm là được rồi.
Tống Tư Minh hồi đáp.
- A…người không bị việc gì là tốt rồi.
Diệp Khai gật nhẹ đầu.
- Diệp bí thư, tôi không có lộ ra thân phận của chúng ta, lo lắng tạo ra phiền toái.
Tống Tư Minh nhỏ giọng nói với Diệp Khai:
- Nhưng những người kia giống như lúc mới bắt đầu đã biết chúng ta là ai, thật là kỳ quái.
Chuyện này xác thực làm Tống Tư Minh cảm thấy có chút hồ nghi, nhưng lại không có chứng cớ, cũng không thể nói những người kia là cố ý gây chuyện với thân phận của bọn họ.
- Không sao cả, chỉ cần chúng ta không nói, lời của bọn hắn không có gì đáng tin.
Diệp Khai gật đầu, tỏ vẻ Tống Tư Minh làm rất đúng, sau đó lại hỏi:
- Tại sao không thấy người của đối phương?
- Bọn hắn ở bên kia, có một tên bị đánh vỡ đầu, đang băng bó!
Tống Tư Minh nói, lại nhấn mạnh:
- Người của chúng ta tuy có động thủ, nhưng không có động thực sự, đầu của tên kia bị vỡ có vẻ khả nghi, giống như dùng chai rượu đập trung, nhưng đồ uống của chúng ta lại không có rượu!
Bởi vì ngày mai phải làm việc, cho nên mọi người nghe theo yêu cầu của Tống Tư Minh không gọi rượu, vì vậy đầu của đối phương bị đập vỡ đúng là có chút kỳ quặc.
- Hắc, xem ra thật sự là có người tới tìm phiền toái!
Diệp Khai cười cười, trong lòng tự nhủ một câu vừa rồi của hắn đúng là thành sấm, thành phố Lăng Thành này đúng là miếu tiểu yêu lại gặp phải gió lớn!
Diệp Khai rất rõ ràng, không chào đón người của tổ công tác không chỉ có tổng giám đốc Lăng Cương Thiệu Giang Bình.
Bởi vì địa vị đặc thù của Lăng Cương, những người sinh hoạt gần bên Lăng Cương đã đem nhà máy biến thành trung tâm của một vòng tròn luẩn quẩn, bên trong rất nhiều người đều hi vọng Lăng Cương đừng xảy ra vấn đề gì.
Theo bọn họ suy nghĩ, Lăng Cương có thể phát triển tới thành tích bây giờ không thể bỏ qua công lao của Thiệu Giang Bình, một khi Thiệu Giang Bình xảy ra vấn đề, Lăng Cương còn có thể duy trì độ tăng trưởng cao độ như vậy hay không, có còn chống đỡ nổi một mảnh bầu trời của Lăng Thành hay không, hoặc là còn chống nổi những ngày tháng an nhàn của họ hay không, đây đều là nghi vấn.
Bởi vậy biện pháp tốt nhất là cứ để cho Thiệu Giang Bình tiếp tục đảm nhiệm chức tổng giám đốc Lăng Cương, duy trì lợi ích hiện hữu không hề thay đổi.
Người giữ ý nghĩ này khẳng định không phải số ít, nhất là những người dựa vào Lăng Cương mà khá giả lên đương nhiên là nghĩ như vậy.
Cho nên lần này tổ công tác xảy ra chuyện, hơn phân nửa là có người cố ý khơi mào sự cố.
- Diệp bí thư, tôi xem người trong Cục cảnh sát nơi này hình như cũng khó thể nói chuyện.
Tống Tư Minh nói với Diệp Khai.
- Không sao cả, xem tôi là được rồi.
Diệp Khai vỗ vỗ vai hắn, sau đó bắt đầu gọi điện thoại.
Vài phút sau, chợt nghe thanh âm tiếng xe chạy vào.
Sau đó Lý Hải mang theo cảnh vệ đi nhanh lên lầu.
Diệp Khai kéo Lý Hải, ghé vào tai hắn thấp giọng phân phó vài câu.
- Dạ, thủ trưởng!
Lý Hải lên tiếng, liền vung tay lên, mang theo mấy người khác đi vào bên trong.
- Khoan khoan…các anh làm gì?
Một gã cảnh quan thấy họ xông vào vung tay lên ngăn cản.
- Trung cảnh cục!
Lý Hải lấy ra giấy chứng nhận, lung lay trước mặt hắn.
- Cái gì là trung cảnh cục?
Cảnh quan nghe không hiểu, sửng sốt:
- Các anh không thể xông loạn…
- Ca ca…
Bốn thanh mini đột kích rút đi ra, chĩa vào trán hắn.
Cảnh quan thoáng chốc ngây ngẩn cả người, sắc mặt có chút trắng bệch.
- Đây là Cục cảnh sát, các anh muốn làm gì?
- Phế vật!
Một cảnh vệ đi bên cạnh Lý Hải nói ra:
- Trung cảnh cục mà chưa từng nghe qua sao? Cục cảnh vệ trung ương, còn được gọi là bảo tiêu Trung Nam Hải, ngay cả tên này cũng chưa từng nghe qua?
- Cái gì? Bảo tiêu Trung Nam Hải?
Đối phương vừa nghe xong hoảng sợ không khỏi lặp lại một câu.
Lý Hải không để ý tới hắn, trực tiếp đẩy cửa đi vào.
Sau đó lại nghe bên trong có thanh âm hỗn loạn một mảnh, có người muốn chạy ra bên ngoài kết quả bị hai gã cảnh vệ dùng mini đột kích ngăn lại.
- Không cho ai chạy!
Lý Hải nhìn một gã khoa trưởng đang điều tra ở trong phòng nói:
- Hiện tại nhân thủ của chúng tôi không đủ, trước tiên đem những người này đăng ký trong danh sách, sau đó tìm người trông giữ, những người này phải giao cho chúng tôi xử lý, trước khi chuyển giao Cục cảnh sát thành phố phải nhận trách nhiệm giám thị, nếu xảy ra vấn đề…hừ!
- Dạ dạ…đây là phải làm…nhưng có thể báo cho cục trưởng của chúng tôi…?
Gã khoa trưởng bị dọa không nhẹ.
- Nhất định là phải thông báo, bằng không chính anh cũng không nhận nổi trách nhiệm này!
Lý Hải gật đầu nói.
Kết quả chưa tới hai mươi phút cục trưởng Cục cảnh sát thành phố Lưu cục trưởng đã chạy tới, gặp được nhóm người Lý Hải cũng kinh hãi, sau khi kiểm tra giấy chứng nhận của họ, lập tức bắt đầu hành động, đem những người trong phòng đăng ký vào danh sách, sau đó phái người giam lại.
- Không ngờ xảy ra loại chuyện này…
Sắc mặt Lưu cục trưởng có chút khó xem.
Bởi vì gây chuyện đánh nhau với người của tổ công tác có vài người xem như có mặt mũi trong Lăng Thành, còn có cả người có chút tài sản, không giống như loại lưu manh côn đồ bình thường.
Hắn bắt mấy người này, trong khoảnh khắc cũng không biết nên làm sao xử lý.
Không chừng sáng sớm ngày mai các lộ nhân mã bao che nhau đã chạy tới, đến lúc đó nên thả người hay không thả đây?
- Chúng tôi hoài nghi những người này uy hiếp an toàn của thủ trưởng, trước khi chưa hỏi rõ tình huống thì phải giam giữ lại!
Lý Hải viết một giấy chứng nhận đưa cho Lưu cục trưởng:
- Đây là thủ tục, chúng tôi sẽ phụ trách đối với việc này!
- Tốt, tốt…
Lưu cục trưởng cầm giấy chứng nhận, trong lòng lập tức buông lỏng không ít.
Đã có thứ này, có thể đem trách nhiệm đẩy ra, đến lúc đó có ai tới nói chuyện, trực tiếp đẩy trở về, muốn khó xử chúng tôi là không được rồi, nếu chức quan anh khá lớn, như vậy cho anh xem giấy chứng nhận này, nếu như nói có người thật sự dám đối nghịch cùng Cục cảnh vệ trung ương, vậy cũng tốt, lưu lại giấy xác nhận là được.
Lưu cục trưởng suy đoán, cho dù là lãnh đạo trong tỉnh cũng sẽ không muốn dính líu gì tới Cục cảnh vệ trung ương, dù sao đơn vị này thật sự quá nhạy cảm, không có người nào nguyện ý trêu chọc họ.
Hơn nữa người ta nói những người này uy hiếp an toàn của thủ trưởng, nói không chừng là xác thực, cũng có thể là oan uổng, thế nhưng vạn nhất là sự thật, ai gánh nổi loại trách nhiệm này?
Cho nên, bọn họ nói nên làm sao thì làm sao thôi!
Bởi như vậy Diệp Khai lại dẫn người của mình rời đi.
Nhưng làm như vậy Diệp Khai cũng e ngại quay về khách sạn Nguyệt Hoa, chỉ có thể đi theo người của tổ công tác quay về nhà khách của Ủy ban thành phố nghỉ ngơi, để cho Lý Hải thuận đường tiễn Vạn Phương Phương về khách sạn.
- Vẫn là mặt mũi của Diệp bí thư lớn, thủ đoạn đủ cứng rắn!
Người của tổ công tác quay về tới nhà khách, trên đường đi thảo luận chuyện của Diệp Khai.
Bản thân Diệp bí thư cũng không cần ra mặt, tùy tiện gọi tới cảnh vệ đã đem sự tình giải quyết xong xuôi, xác thực không phải chuyện đùa.
- Chuyện này thật không nên nói ra, hỏi tới thì cứ nói không có xung đột gì.
Diệp Khai dặn mọi người:
- Nếu có ai hỏi thì nói tại uống rượu quá nhiều, đã quên là chuyện gì xảy ra, yên tâm, không người nào dám ép hỏi các anh.
Diệp Khai hiểu thật rõ ràng, những người đánh nhau nhiều nhất là một ít rắn rít địa phương Lăng Thành, thế lực cũng chẳng lớn tới đâu, người chân chính có thực lực cũng khinh thường đi làm loại chuyện này, cho nên nhốt bọn họ vài ngày đợi sau khi công việc của mình xong xuôi rời khỏi Lăng Thành thì phân phó Cục cảnh sát thả người là được.
Nói tới việc ấu đả đánh nhau nhốt người nửa tháng cũng chẳng có việc gì lớn, Diệp Khai cũng không cần lo lắng sau khi bọn hắn được thả ra sẽ nói linh tinh bậy bạ gì, trừ phi chính bọn họ muốn trêu chọc tới phiền toái.
Đối phó những người này, Diệp Khai ở bên trong thể chế có hơn mười loại phương pháp có thể làm cho bọn hắn chịu thành thật một chút.
Kỳ thật Diệp Khai cũng không muốn dùng thủ đoạn quá mức kinh liệt để đối phó bọn họ.
Chỉ là hiện tại hắn mang theo trọng trách, bất luận hành vi mềm yếu nào đều khiến cho đối phương bắn ngược, làm cho người khác nghĩ rằng tổ công tác chỉ có tiếng mà không có miếng, dễ dàng khi dễ.
Cho nên đêm nay Diệp Khai vận dụng người của Lý Hải để họ dùng thân phận Cục cảnh vệ trung ương đến xử lý chuyện này.
Nếu như muốn định tội, để Lý Hải bọn họ định ra tội danh làm nguy hại tới an toàn của thủ trưởng, cũng không phải là bịa chuyện, dù sao Diệp Khai còn kiêm nhiệm chức phó cục trưởng Cục cảnh vệ đâu, vị trí này thật sự là một trong những thủ trưởng thực sự đó thôi.
Cho dù có người cố ý khơi ra chuyện này, Lý Hải cũng hoàn toàn có thể dùng cái cớ đối phương có ý thức uy hiếp an toàn của Diệp Khai để ngăn chặn lại miệng của người khác.
Ngược lại bởi vì chuyện đêm nay, Tống Tư Minh cảm thấy nên ghi nhớ, đề nghị trong thời gian làm việc vẫn không nên đi tới những địa phương như câu lạc bộ đêm, tránh việc rước lấy thị phi, dù sao nơi này không phải địa bàn của mình, tựa hồ người trong Lăng Thành cũng không có cách nhìn tốt đối với tổ công tác.
- Lời của lão Tống có đạo lý, hôm nay là do tôi cân nhắc không chu toàn, nguyên nghĩ muốn cho mọi người thư giãn chút tâm tình, không nghĩ tới xảy ra loại chuyện như vậy.
Diệp Khai cũng tự kiểm điểm, sau đó nói ra:
- Được rồi, đợi sau khi công tác hoàn thành, tôi sẽ tổ chức cho mọi người đi du lịch một lần đàng hoàng, thời gian này mọi người kiên nhẫn một chút đi!
- Không có vấn đề, đều nghe lời Diệp bí thư!
Mọi người ngược lại cũng không có ý kiến, nhao nhao đồng ý.
Trên thực tế chuyện đêm nay nói rõ có người muốn gây chuyện, cũng không phải trách nhiệm của mọi người, nhưng chuyện này cũng làm mọi người tỉnh lại, ở Lăng Thành muốn kiểm chứng nhà máy Lăng Cương xác thực không dễ dàng.
Đây là còn ở tại Lăng Thành đã bị người trêu chọc tới, nếu như đi tới Lăng Cương thì thế nào?
Phải biết rằng nơi đó là hang ổ của Thiệu Giang Bình, ai biết rốt cục có bao nhiêu người đều là người ủng hộ đáng tin của hắn?
Cân nhắc tới vấn đề này, Tống Tư Minh đưa ra lời đề nghị:
- Hay là để Thiệu Giang Bình đến đây tiếp nhận thẩm vấn?
Điệu hổ ly sơn thôi, lão hổ không còn núi rừng, cũng không cách nào tiếp tục uy phong.
- Không cần thiết!
Đối với lời đề nghị này, Diệp Khai lập tức lắc đầu:
- Ở địa phương này vẫn là thiên hạ của Đảng, không phải là người nào chỉ vì nắm giữ mạch máu xí nghiệp nhà nước tự phong thổ hoàng đế thì có thể làm gì thì làm, nếu ngay cả chuyện này cũng sợ hãi thì chúng ta làm sao mở rộng được công tác của mình?
Mặc dù nói cân nhắc theo phương diện an toàn của tổ công tác, gọi Thiệu Giang Bình đến thẩm vấn là một lựa chọn không tệ, thế nhưng theo tính chất cùng uy nghiêm của tổ công tác đại biểu Ban kỷ luật thanh tra mà xem, nhất định phải tự nghênh đón khó khăn.
- Diệp bí thư nói đúng, chúng ta không nên có tâm lý sợ hãi, tà bất thắng chính thôi, tin tưởng người đi theo Thiệu Giang Bình cũng chỉ là số ít!
Tống Tư Minh lập tức kịp phản ứng, liền đồng ý với lời nói của Diệp Khai.
Diệp Khai nghĩ nghĩ, lại nói với mọi người:
- Chúng ta tới nơi này đã có vẻ xuất hiện hơi điệu thấp, tới ngày mai bắt đầu gióng trống khua chiêng đánh ra cờ hiệu của Ban kỷ luật trung ương thông báo cho bọn họ biết tổ công tác đã đến.
Đối với công tác điều tra Lăng Cương tuy còn chưa chính thức bắt đầu, nhưng danh phận đại nghĩa cũng nên định ra trước, bằng không mà nói khó tránh khỏi sẽ có người động cân não, một khi lộ ra cờ hiệu mọi người sợ ném chuột vỡ bình, cũng sẽ không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Trừ phi là loại hung hãn không sợ chết, nhưng loại người này tựa hồ cũng không có khả năng xuất hiện tại Lăng Cương.
Vào ban đêm, mọi người ngủ một giấc, sáng hôm sau hơn mười giờ Diệp Khai triệu tập mọi người mở hội nghị nhỏ, sau đó mang theo cờ hiệu đi cùng người của thư ký trưởng Ủy ban thành phố Cảnh Xuân Lâm đi tới Lăng Cương.
Đoàn xe đi được nửa đường đã thấy được lò cao cùng nhà xưởng của Lăng Cương, nghe được thanh âm ồn ào vang rền.