Đội ngũ cán bộ, thường thường là gắn liền với nhau, nếu anh bắt được cái đuôi của cấp dưới người ta, đương nhiên sẽ có người bao che cho cấp dưới xông ra lí luận với anh.
Cho nên việc làm cán bộ của Ủy ban Kỷ luật Thanh tra cũng chẳng dễ dàng gì, bình thường thì giống như con tôm luộc còm, nhưng chính thức lại là con cọp lớn, không dễ dàng có thể thu thập được.
Nhưng nếu Diệp Khai đảm nhiệm chức vụ Bí thư của Ủy ban Kỷ luật Thanh tra thành phố thì thật sự là có ưu thế thiên tiên. Bởi vì xuất thân của hắn nhiên hắn có thể không cần nể mặt bất kỳ ai, chỉ cần phù hơp quy định, phù hợp nguyên tắc thì hắn đều có thể kiên trì tới cùng.
Giống như lúc này đây, vì sao Bí thư Lâm Viễn hành lại điều Diệp Khai từ Long Thành tới điều tra vụ việc ở thành phố Lăng Cương, điều này đương nhiên là đã cân nhắc kỹ càng rồi.
Đệ tử thế gia, người thừa kế sáng giá đời thứ ba, thân phận của Diệp Khai như thế hiển nhiên có sức mạnh uy hiếp thật lớn.
- Hắn không chỉ vì là con cháu của lão Diệp gia mới được cử đi đâu, bản thân hắn cũng là thanh niên có năng lực, gánh vác được trách nhiệm…
Chu Hiền Minh dù sao cũng là Phó Chủ tịch tỉnh thường vụ, bên trên hẳn là cũng có chỗ dựa, đương nhiên sẽ biết được nhiều chuyện hơn nữa. Trước kia chỉ là không có lưu ý tới con người Diệp Khai này, hiện tại cố tình đi nghe ngóng, đương nhiên có thể thu thập được tin tức rất hữu dụng:
- Hơn nữa hắn đã lập được rất nhiều công lớn, có một số việc nghe nói là vì mức độ bảo mật yêu cầu quá cao, mặc dù là đám người ở Ủy ban thường vụ trung ương cũng không có đủ tư cách tìm hiểu, ít nhất phải là những người làm Ủy viên của Ủy ban cục chính trị trung ương mới có thể được biết tình hình cụ thể tỉ mỉ.
Tề Vũ Thanh nghe xong, ngược lại cảm thấy có chút ngạc nhiên, không ngờ tới mấy trăm người đạt được cấp bậc cao trên cả nước, ở Ủy ban trung ương đều không có tư cách đi tìm hiểu rõ ràng tình huống của Diệp Khai. Chuyện này thật đúng là làm cho người nghe thấy mà khó tưởng tượng được.
Nhưng mà mặt khác, điều này cũng rõ rằng thân phận của Diệp Khai thật sự không phải là chuyện đùa.
- Hắn đã trực tiếp nói với anh như thế, thế thì điều này hoàn toàn có thể tin tưởng được.
Chu Hiền Minh nói với Tề Vũ Thanh:
- Hắn chẳng cần nói dối với anh làm gì. Hơn nữa, tôi cảm thấy sở dĩ hắn nói với anh như thế, nhất định chính là hiểu rõ tình huống của anh rồi, cho rằng anh là nhân tài có thể đào tạo được.
- Hả?!
Tề Vũ Thanh nghe xong, không khỏi kinh ngạc.
Nếu ngay cả Chu Hiền Minh cũng đã nói như thế, nói hắn là người có thể đào tạo được, thế thì hắn không hề cảm thấy giật mình, nhưng để một thằng ranh lông bông mới hai mươi tuổi đánh giá hắn là nhân tài mầm mống có thể đào tạo được… Tề Vũ Thanh thật sự không thích ứng được, điều này thật sự không quá hợp với lẽ thường tình.
Bị một thằng ranh con khen ngợi, Tề Vũ Thanh hình như cũng chẳng thấy dễ chịu gì.
- Ha ha, anh cũng đừng thấy mất mặt làm gì, đây chính là chuyện chẳng dễ dàng gì đâu.
Chu Hiền Minh vô cùng hiểu rõ thư ký tiền nhiệm này của mình, đương nhiên biết hắn ta đang nghĩ cái gì, lập tức nở nụ cười:
- Người cầm lái lão Diệp gia trong tương lai, hiện tại có sức ảnh hưởng rất mạnh với đám người Diệp lão gia tử cùng Diệp Tử Bình. Đã có sức ảnh hưởng thật mạnh, được hắn nhìn trúng, đó là chuyện vô cùng khó được, tiền đồ còn rộng mở hơn đi theo tôi rất nhiều. Anh không biết, với tư cách là một hào phú cốt yếu trong giới chính trị, sức ảnh hưởng của lão Diệp gia sâu sắc tới mức nào đâu. Nếu tôi năm đó có được may mắn như cậy, không chừng không phải chỉ có chức Phó Chủ tịch tỉnh Thường vụ này đâu.
Chu Hiền Minh tuy rằng là đang chỉ điểm cho Tề Vũ Thanh, nhưng đồng thời cũng khó lòng kiềm chế được sự tiếc nuối cho quãng thời gian trước của mình. Giờ lão tuổi cũng đã nhiều, dường như cũng chẳng còn cơ hội tiến thêm bước nào nữa, cho dù là có cơ hội bám vào cùng lão Diệp gia đi nữa thì cũng không có khả năng thay đổi được kết quả này.
Dù sao, tuy rằng lão Diệp gia có thể cố gắng mạnh mẽ đẩy hắn lên thêm bức nữa, nhưng mà nhìn theo đại cục mà nói, điều này thật không thích hợp. Cho dù lão Diệp gia có mạnh mẽ tới thế thì cũng không có khả năng làm những chuyện ảnh hưởng tới đại cục, đây là vấn đề về nguyên tắc rồi.
Nhưng Tề Vũ Thanh lại không giống thế, với tư cách là cán bộ cấp trưởng ban mới bốn mươi sáu tuổi, nếu lúc này lên được cấp phó tỉnh, thì thời điểm 50 tuổi hoàn toàn có thể tiến thêm được bước nữa, vẫn là cán bộ trọng yếu khá là trẻ tuổi, tiền đồ về sau vẫn là rộng mở.
Nhưng mà đây cũng chỉ là công tác tư tưởng của Chu Hiền Minh với Tề Vũ Thanh mà thôi, còn tương lai cụ thể ra sao thì hiện tại vẫn còn rất khó nói.
Tề Vũ Thanh nghe thấy lãnh đạo cũ chỉ điểm như thế, lập tức cũng phản ứng lại được.
Mặc dù nói Diệp Khai hiện tại còn quá trẻ tuổi, nhưng mà đời thứ hai của lão Diệp gia- Diệp Tử Bình lại có tuổi tương đương với tuổi của mình, nếu như có thể nhờ Diệp Khai mà bám vào được với Ủy viên Cục chính trị trung ương, ngôi sao chính trị mới sáng lên như Diệp Tử Bình này, con đường trong tương lai thật sự dễ dàng hơn rất nhiều.
- Lãnh đạo cũ, thì ra ngài cũng cảm thấy tôi cũng là nhân tài có thể đào tạo được, nhưng người khác chưa hẳn đã ưng ý tôi.
Trong lòng Tề Vũ Thanh tự nhủ hiện tại cấp phó tỉnh như thế thôi còn chưa chắc chắn được, chuyện sau này thật sự rất khó nói.
Chu Hiền Minh hiểu Tề Vũ Thanh đang ở thời điểm mấu chốt, đương nhiên có tâm lý lo được lo mất, liền nói với hắn:
- Làm việc phải vững chắc, nhưng mà có cơ hội cũng nhất định phải nắm lấy thật chặt. Muốn làm được công tác trong tỉnh kia, tốt nhất là tạo thành quan hệ thân cận hơn với Diệp Khai một chút, không cần phải làm gì quá mức cả, nói chuyện nhiều hơn một chút về vấn đề công tác, tin ràng thế cũng đủ lấy được sự ủng hộ của hắn rồi.
Kỳ thật Chu Hiền Minh cũng thấy rất rõ ràng, nếu không phải Diệp Khai có chút hảo cảm với Tề Vũ Thanh thì hắn cũng sẽ không chạy tới nói với Tề Vũ Thanh là gì, lại còn lo Diệp Khai nói nhảm, dù sao hăn cũng la cán bộ cấp trưởng ban, người thừa kế chỉ định của lão Diệp gia, có nhất thiết phải có thái độ hạ thấp như thế với một Chủ tịch thành phố cấp trưởng ban như thế không?
Nếu Diệp Khai đã làm như thế đương nhiên là vừa ý Tề Vũ Thanh đối đãi, làm như thế cũng là có lí do, chính là thành tích công tác của Tề Vũ Thanh đã được Diệp Khai công nhận.
Về phần sau này Tề Vũ Thanh có thể tiến vào đội ngũ của Diệp hệ hay không, Chu Hiền Minh cũng chẳng lo lắng tới.
Trên thực tế, sau này Tề Vũ Thanh đi được càng cao thì lãnh đạo cũ như hắn đây lại càng vui mừng, trên chốn quan trường nếu có thể chứng kiến người nối nghiệp của mình đi được cao xa hơn mình, không thể nghi ngờ đó là chuyện đáng vui mừng nhất.