Tề Vũ Thanh trao đổi thêm mấy câu nữa cùng lãnh đạo cũ xong cũng ôn định tâm trạng của bản thân, có lẽ là phải nhân cơ hội này mà tranh thủ tiếp xúc hơn nữa với bên phía Diệp Khai. Lão lãnh đạo nói không sai, muốn tiến bộ thì nhất định phải có thành tích, nhưng cũng phải có cả những mối quan hệ tay trong nữa.
Đã có được cơ hội này thì đương nhiên không thể dễ dàng buông tha rồi, cơ hội chỉ dành cho người biết nắm lấy nó.
********************
- Tôi nói sao anh lần nào cũng không làm chuyện đàng hoàng thế này?
Diệp Tử Bình nhận được điện thoại của con trai, không khỏi có chút dở khóc dở cười:
- Anh cho rằng giờ tôi rảnh lắm phải không, mấy chuyện tí teo lông gà vỏ tỏi cũng kéo hết lên người tôi?
Gần đây những công tác bên thành phố Minh Châu thật sự rất nặng nề.
một khoảng thời gian này, ngoại trừ phải quán triệt tư tưởng của đại hội, đồng thời còn phải phát triển kinh tế, càng quan trọng hơn nữa chính là đại hội lần hai vừa mới kết thúc, công việc của chính phủ nhiệm kỳ mới cũng tương đối quan trọng, Diệp Tử Bình cần phải cân đối những phương diện này, thật đúng là bận tới tối mày tối mặt.
Lúc này, Diệp Khai lại gọi điện thoại tới, lại bảo hắn giúp cho mấy việc giúp người lấy ân, Diệp Tử Bình đương nhiên là cảm thấy khá phiền rồi.
- Đây cũng không phải là vô chính nghiệp, tiến cử hiền tài cho quốc gia hay sao.
Diệp Khai ngược lại có mấy phần bướng bỉnh, rất bình tĩnh nói với cha hắn:
- Bố cũng hiểu, tương lai của đất nước, chẳng những quan trọng ở việc giáo dục, càng cần phải bồi dưỡng cán bộ. Bồi dưỡng cán bộ thanh nhiên là điều quan trọng nhất đó. Con vất vả lắm mới phát hiện được một tài năng, nếu bố bỏ mặc thì đúng là tổn thất nặng nề nhất rồi.
- Thật sự giống như con nói hay sao/.
Diệp Tử Bình lại thấy coi trọng, bởi vì thằng con trai này chưa lừa hắn bao giờ.
Nếu Diệp Khai cũng đã trịnh trọng đề cử với hắn như thế, thế thì thoạt nhìn Chủ tịch thành phố Tề Vũ Thanh này hắn là cũng có năng lực, hơn nữa lại là người có thể làm cho Diệp Khai coi trọng thì cũng sẽ không giống mấy cái bình hoa di động bình thường.
- Quả thật là không tệ, con cũng là tới điều tra việc kinh doanh ở Lăng Thành mới phát hiện được đó.
Diệp Khai nói:
- Hiện giờ con tới Lăng Thành điều tra vấn đề về Lăng Cương, không muốn cản trở con đường thăng quan tiến chức của người ta, nếu như không phải trước đó con đã từng thuyên chuyển hồ sơ của bọn họ, thế mới hiểu được sự phát triển mấy năm nay của thành phố Lăng Thành cùng nhà máy Lăng Cương này thì thật đúng là gã này đã bị ngộ thương rồi.
- À, nói như thế con gửi tư liệu kỹ càng tới đây, sau đó bố sẽ liên lạc với đồng chí Niếp Vân Phi một chút.
Cuối cùng Diệp Tử Bình cũng đồng ý rồi.
Đtb vẫn luôn lựa chọn tin tưởng vô điều kiện cậu con trai Diệp Khai này của mình.
Điều này không phải chỉ là tình cảm cha Chủ nhiệm sâu đậm, đồng thời cũng là vì bản thân Diệp Khai làm việc khá đáng tin cậy, cho tới bây giờ đều chưa từng gây chuyện gì phiền toái cho Diệp Tử Bình, hơn nữa còn luôn giúp hắn “đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi” nữa. (giúp đỡ kịp thời khi cần gấp)
Nếu lúc này lại có thể nâng đỡ được một quan viên vừa có năng lực lại có tiền đó thì vừa có lợi cho lão Diệp gia, lại còn có lợi cho sự phát triển chung của cả đất nước.
Thiệu Giang Bình đưa mấy người Diệp Khai tới nhà khách Lăng Cương xong, trong lòng đúng thật có chút không nỡ.
Diệp Khai cùng Chủ tịch thành phố Tề Vũ Thanhnói chuyện riêng với nhau, cũng không biết họ sẽ nói những chuyện gì, có phải là về Thiệu Giang Bình hay không? Chuyện này đúng thật làm cho hắn thấy băn khoăn rất nhiều.
- Bí thư Diệp, sao Bí thư Diệp còn trẻ như thế đã là cán bộ cấp trưởng ban cơ chứ? Không cũng biết người đó có lai lịch ra sao, rõ ràng có thể trở thành người phụ trách công việc ở tổ công tác lần này, thế thì không thể nào là người kém lăn lộn, kém hiểu biết cho được. Thiệu Giang Bình ngồi trong phòng làm việc của mình, bắt đầu cân nhắc tới vấn đề này, ngay cả trà ngon pha sẵn rồi mà còn quên uống.
Hắn luôn cảm giác thấy trong lòng mình như có gì đang thiêu đốt, từ khi Vạn Phương Phương bảo Vạn Bảo Quốc nói cho hẳn biết thuật xem tướng của cô nàng không còn linh nữa, Thiệu Giang Bình cảm thấy có chút nôn nóng.
Một mặt là vì không có Vạn Phương Phương suy tính nưa, lại làm cho hắn cảm thấy không biết tiến thoái ra sao, không biết làm thế nào. một mặt khác chính là chuyện Vạn Phương Phương đến tột cùng là theo ai, điều này cũng làm cho hắn thấy khó chịu trong lòng.
Dù sao cũng đã mang tiếng là vợ bé ngầm của hắn ta trong nhiều năm, mặc dù cũng chẳng chiếm được chút tiện nghi nào, nhưng về mặt nhìn người cùng đưa ra quyết sách thì Vạn Phương Phương quả thật là giúp được hắn rất nhiều.
Bất tri bất giác, Thiệu Giang Bình đã dần dần có cảm giác ỷ lại vào Vạn Phương Phương, tuy rằng nói không rõ cảm giác ỷ lại này đã bắt đầu từ khi nào, nhưng giờ phút này đột nhiên mất đi cô nàng, Thiệu Giang Bình liền cảm thấy thật khó thích ứng.
- xem ra phải gặp trực tiếp rồi hỏi rõ cô nàng rồi…
Thiệu Giang Bình cảm thấy nếu mình không làm cho rõ chuyện này ra, đoán chừng trong lòng hắn sẽ phát điên lên mất.
Thiệu Giang Bình đang định đi về khách sạn Nguyệt Hoa, hỏi Vạn Phương Phương mọi chuyện cho rõ ràng thì thư ký của hắn liền mang danh sách cùng những thói quen ăn uống của tổ công tác tới, nói là Cao Thiên Hà của nhà khách Lăng Cương đưa tới, để cho hắn xem qua.
- A…
Thiệu Giang Bình cầm lấy tư liệu, sau đó liền không thèm đếm xỉa gì tới nữa.
- Diệp Khai, Diệp Khai…
Thấy cái tên Diệp Khai, Thiệu Giang Bình không tự chủ được mà thì thầm mấy lần.
Bỗng nhiên ngay lúc đó, sắc mặt Thiệu Giang Bình chợt thay đổi, chuyển từ xanh sang trắng, giống như “tẩu hỏa nhập ma” vậy. Hắn không khỏi bật dậy khỏi ghế ngồi, đứng trước bàn làm việc, khom người, mở to hai mắt nhìn, nhìn chữ viết trên tờ giấy kia, miệng mở rộng ra không thốt nên lời.
- Tổng giám đốc Thiệu, anh làm sao thế?
Thư ký thấy tình hình như thế, cũng trở nên hoảng hốt.
Trong thời điểm mấu chốt này, nếu Thiệu Giang Bình lại xảy ra chuyện gì thì Lăng Cương này thật sự tiêu rồi.
Thiệu Giang Bình dường như vẫn nằm trong cơn điên, cổ họng ách lại không thốt thành lời, ngón tay lại vẫn chỉ chỉ vào trang giấy, vẻ mặt khiếp sợ.
Thư ký tranh thủ chạy đi tìm cái ly, lấy một chút nước khoáng, sau đó liền đưa cho Thiệu Giang Bình.
Thiệu Giang Bình ừng ực uống mấy ngụm nước xong, cuối cùng thì tâm trạng cũng bình ổn lại hơn rất nhiều, cũng không còn hàng động điên rồ nữa. Hắn buông lỏng một hơi, toàn thân đầy mồ hôi, đặt mông ngồi xuống ghế.
- Ài, Diệp Khai, Diệp Khai, diệp lạc hoa khai, Diệp lạc hoa Khai…
Thiệu Giang Bình tự nhủ tự lầm bầm nói:
- Mình còn tưởng rằng Vạn Phương Phương ám chỉ chuyện gì, lại không ngờ rõ ràng lại ứng nghiệm ở đây. Rốt cuộc đây là việc tốt, hay lại là chuyện xấu cơ chứ?
Lúc trước hắn hỏi những chuyện của mình, Vạn Phương Phương chỉ nói cái gì mà Diệp lạc hoa Khai với hắn, sinh gặp minh chủ mà thôi, nhưng cụ thế thì mọi chuyện xảy ra như thế nào, Thiệu Giang Bình cũng đoán không ra, Vạn Phương Phương lại cũng không chịu nói nữa.
Lúc này Thiệu Giang Bình tự nhiên lại thấy được cái tên của Diệp Khai, trong miệng lại lầm bần, cuối cùng cũng tỉnh ngộ trong nháy mắt.
Đầu óc của hắn cũng không phải là vô nghĩa, chỉ trong chốc lát liền nghĩ tới chuyện này. Chẳng lẽ nói, Vạn Phương Phương là ám chỉ Diệp Khai có khả năng thu lưu chính mình, trở thành chủ công của mình hay sao?
Liên tưởng tới những câu nói của Diệp Khai khi họp cùng bọn họ, nào là không muốn gây sự, nào là hi vọng sau khi mọi chuyện ở đây chấm dứt, Lăng Cương lại vẫn có thể duy trì sự phát triển như hiện nay, thậm chí còn có thể sáng tạo, hùng mạnh hơn nữa để có được ngày mai huy hoàng gì gì đó, đây rõ ràng là không hi vọng xé to chuyện này ra mà.
Tín hiệu rõ ràng như thế, thế mà mình lại còn không nhìn ra, chỉ có thể nói là lúc đó đầu óc mình hồ đồ rồi.
Nhưng mà suy nghĩ lại một chút cũng thế, với tư cách là đối tượng được thẩm tra, trong đầu Thiệu Giang Bình toàn suy nghĩ tìm cách ứng phó với công việc của tổ công tác, lại không nghĩ tới nhân vật mấu chốt như Diệp Khai này, kỳ thật cũng có khả năng bị thành ý của mình lay chuyển, muốn trở thành ô dù của mình.
Thế nhưng mà, một người chỉ mới hai mươi tuổi thật sự có thể duy hộ được Thiệu Giang Bình hắn soa?
Phải biết rằng trên người Thiệu Giang Bình hắn có vấn đề không nhỏ, nếu thật sự bới ra thì cho dù là Bí thư tỉnh ủy cũng chưa chắc lo toan được chu toàn cho hắn nữa.
Diệp Khai lại trẻ tuổi như thế, năng lực nào, đức hạnh nào mà có thể bảo vệ được cho hắn cơ chứ?
Nhưng mà lời nói của Vạn Phương Phương thì phải giải thích ra sao đây?
Lúc Thiệu Giang Bình nhớ tới chuyện này, không khỏi trở nên trầm tư.
Nhưng bất kể thế nào, ngồi chờ chết thì nhất định chỉ còn có con đường chết, nhưng chủ động tranh thủ tìm đường ra, có được sự thông cảm của Diệp Khai mới là biện pháp duy nhất giải quyết khốn cảnh trước mắt.
Nếu đã có lời tiên đoán của Vạn Phương Phương như thế, thế thì hắn cũng chỉ có thể thử một lần mà thôi.
- Bí thư Diệp, xin chào, tôi là Thiệu Giang Bình, có một số chuyện tôi muốn cùng anh gặp mặt nói chuyện một chút, không biết là anh có thời gian hay không?
Trong lòng Thiệu Giang Bình gần như hạ quyết tâm đi đánh cuộc, lập tức gọi điện thoại tới cho Diệp Khai.
Đa quyết định thì những chuyện như thế nên lập tức đi làm, bằng không mà nói rất có thể sẽ đánh mất đi cơ hội lần này. Đây cũng là điều mà Thiệu Giang Bình có thể đúc kết được ra sau bao nhiêu năm lăn lộn trên thương trường.
Nếu không phải hắn luôn duy trì việc tranh giành trước sự tín nhiệm thì Lăng Cương cũng không có khả năng phát triển được thành như ngày hôm nay trên tay hắn.
Đưa mắt nhìn khắp cả nước, còn có mấy xí nghiệp nhà nước có thể huy hoàng được như Lăng Cương cơ chứ?
*********************
Diệp Khai cầm điện thoại trong tay, trên mặt lại mang theo nụ cười khổ.
Chuyện này thật sự là có chút thú vị, mồi câu rải ra, không ngờ lại không chỉ có một con cá cắn câu.
Ngay lúc vừa rồi, chẳng những Thiệu Giang Bình bắt đầu lộ ra dấu hiệu mềm hóa đi, mà ngay cả Chủ tịch thành phố Lăng Thành cùng tỏ vẻ muốn “nói chuyện với Bí thư Diệp, muốn tìm một chỗ nào đó ngồi một chút”.
Với tư cách là những cán bộ đồng cấp, Thiệu Giang Bình cũng thế, Tề Vũ Thanhcũng thế, toàn bộ đều là cán bộ cấp trưởng ban, tuy rằng cán bộ ở xí nghiệp khá khác với cán bộ địa phương, nhưng không thể phủ nhận là bọn họ đều là cán bộ cấp trưởng ban. Nếu bọn họ có hậu trưởng mạnh mẽ một chút,hỗ trợ lẫn nhau thì đều có thể làm được đại sự.
Đương nhiên, trong tình huống bình thường, cán bộ xí nghiệp mà muốn chuyển hóa về làm cán bộ của chính phủ thì có rất nhiều khó khăn. Về phần nói cán bộ cấp trưởng ban của chính phủ muốn chuyển hóa thành cán bộ cấp trưởng ban của xí nghiệp thì cũng là có biểu hiện não tàn rồi. Cấp bậc của anh không thể bị giảm xuống thấp như thế chứ.
Bất kể như thế nào thì hai người này đều có đủ tư cách bàn bạc với Diệp Khai rồi.
Huống hồ, trong lòng Diệp Khai xác thức cũng có suy nghĩ muốn thu phục hai người này.
Có thể nói, nếu như nói chuyện thuận lợi cùng hai người này thì chuyến đi Lăng Thành lần này coi như đạt được thành công viên mãn rồi. Về phần nói Tống Tư Minh cùng Dương Thuận Hinh phía bên tổ công tác thì lại càng dễ dàng hơn rồi, chỉ cần tập hợp mấy vấn đề của Lăng Cương lại rồi làm một bản báo cáo là xong việc.
Còn lại chuyện tình sẽ được xử trí ra sao thì liền do người tổng phụ trách là Diệp Khai đây, trực tiếp báo cáo với Bí thư Lâm Viên hành là được rồi, chuyện khác đều không cần quan tâm tới nữa.
Đồng thời nhận được điện thoại của cả hai người, lại đều là điện thoại xin gặp mặt.
Diệp Khai nghĩ một chút, vẫn là quyết định gặp mặt Chủ tịch thành phố Lăng Thành Tề Vũ Thanhtrước, dù sao vấn đề của hắn dễ giải quyết hơn một chút.
Trong con mắt của người khác thì từ cấp thành phố tăng thẳng lên cấp phó tỉnh là một việc vô cùng quan trọng, nhưng đối với người có bối cảnh thông thiên như Diệp Khai thì lại chẳng quan trọng tới như thế.
Trong này có một vấn đề mấu chốt, chính là người được đề cử phải có năng lực thật mạnh mẽ, những chuyện khác ngược lại thật chẳng quan trọng. Đối với lão Diệp gia mà nói, chỉ cần ra tay thì luôn có mười phần nắm chắc.
- Bí thư Diệp, anh có ở bên trong không?
Bên ngoài có tiếng đập cửa, đồng thời còn có tiếng nói của Tống Tư Minh.
Diệp Khai mở cửa ra, cười nói:
- Đồng chí Tống, anh có việc gì thế?
Tống Tư Minh chính là cán bộ cấp phó ban ở thủ đô, chỉ là cũng chưa được có chức vụ nào cụ thể bên trong Quốc hội, nên Diệp Khai chỉ đơn giản gọi đồng chí Tống, thế cũng bớt được nhiều việc.
- Bí thư Diệp, bên phía cục cảnh sát Lăng Thành gọi điện thoại tới nói là nhóm người tối hôm qua xung đột với chúng ta hiện tại đã có người thừa nhận là bị người ta sai khiến, cố ý đối đầu với chúng ta.
Tống Tư Minh nói với Diệp Khai:
- Hiện tại chúng ta nên làm ra phản ứng gì đây?
Cục cảnh sát thành phố Lăng Thành vẫn vô cùng để tâm tơi bản án nửa đêm hôm trước có người dám xông vào đánh tổ công tác do Quốc hội cử xuống. Mặc dù nói trong số những người này có mấy người có danh dự cùng uy tín đáng kể ở thành phố Lăng Thành, hôm nay cũng nhận được nhiều điện thoại tới nhờ vả van lơn, nhưng người của cục cảnh sát nghĩ tới bối cảnh của mấy người bị hại kia, đương nhiên là không dám đáp ứng yêu cầu thả người.
Chỉ có điều trong số mấy người bị giam đó cuối cùng cũng có người không chịu nổi, liền lựa chọn thẳng thắn, thế lại làm cho mấy người ở cục cảnh sát thành phố không biết xử lý ra sao.
- Bọn họ mặc dù nói là bị người gây xích mích, nhưng tình huống cụ thể của người đó như thế nào thì thật sự vẫn không ai biết, cho nên chuyện này vẫn là bản án không đầu.
Tống Tư Minh giải thích với Diệp Khai.
Tống Tư Minh tới chủ yếu là muốn hỏi thẳm Diệp Khai xem nên xử lý chuyện này thế nào.
Mặc dù nói cục cảnh sát gọi điện tới, nhưng Tống Tư Minh lại không có tư cách cho bọn họ được một câu trả lời thuyết phục, hắn chỉ đành tìm tới Diệp Khai, nhìn xem Bí thư Diệp có cao kiến gì không.