Quan Môn

Chương 779: Khó giải quyết tối hậu quả


Đối với chuyện này, nhất định là phải chú ý điều tra cho rõ, truy cứu trách nhiệm, bồi thường thích đáng. Bằng không mà nói, chỉ số gia quyến của người bị nạn mà bất mãn cũng đã tạo thành nhiễu loạn lớn rồi.
Mà một việc khó khăn lớn nhất đúng lúc này chính là xử lý mấy người công nhân làm thuê chết vì tai nạn lần này.
Bởi vì do những người này đều là tạm thuê, rất nhiều người đều làm việc theo tính chất là làm khoán. Phía mỏ quặng cũng không phát lương riêng cho bọn họ, mà chỉ kết toán theo tính chất làm khoán, cho nên muốn tra rõ nhân số làm thuê đó cũng không phải là chuyện dễ dàng gì/
Nói tóm lại, việc xử lý sự cố lần này thật đúng là một củ khoai phỏng tay mà.
Mặc dù cách ra khỏi khu cứu trợ đầu tiên, nhưng mà Bí thư Tần Phương Trần cũng không đồng ý với đề nghị trực tiếp về lại thành phố Đông Sơn của Diệp Khai, mà vẫn ở lại huyện Tử Lăng, đi vào nhà khách chính phủ của huyện,
Huyện Từ Lăng thật ra cũng chẳng được coi là huyện, tuy rằng cũng là huyện vùng núi, nhưng huyện này tương đối giàu, ít nhất mức độ sinh hoạt của người dân ở đây cũng không tới nỗi tệ. So với mặt bằng ở thành phố Đông Sơn thì cũng được coi là trên mức bình thường rồi.
Nhà khách chính phủ của huyện được xây khá tráng lệ, hơi giống với khách sạn cấp tỉnh.
Đương nhiên, dựa theo lệ cũ, nhá khách chính phủ cấp huyện cũng sẽ không xây cao tầng gì, toàn bộ chỉ có chừng bốn tầng nhỏ, đại khái bên trong có chừng một trăm gian phòng, chỉ có điều các phòng thông nhau, lại được bài trí theo phong cách xa hoa mà thôi.
Đương nhiên, căn phòng ở đây cho dù xa hoa cũng không thể xa hoa quá đáng, nhiều nhất cũng chỉ tương đương với tiêu chuẩn của khách sạn ba sao mà thôi. nhưng mà ở trong một huyện vùng nói lại có được tiêu chuẩn như thế, thật đúng là chuyện khó mà có được.
Đối với mấy người lãnh đạo đã sống quen trong khách sạn, có tới nơi đây cũng sẽ cảm thấy khá ổn, ít nhất là có thể ngủ được khá thoải mái.
Hơn nữa những người phục vụ bên phía nhà khách chính phủ này đều là những cô gái chừng hai mươi tuổi mà thôi. Dáng người ai nấy đều thon thả, người cao ráo, ít nhất cũng phải trên một mét sáu mươi năm, nên cũng không thấy quá thấp, lại không quá cao. Cách ăn nói cũng rõ ràng mạch lạc, đúng tiêu chuẩn tiếng phổ thông.
Có thể thấy được, chính quyền huyện vì để làm tốt công tác ở khu nhà khách này thật tốn không biết bao nhiêu công sức.
Về phần nói đầu bếp bên trong nhà khách. Ngoài những đầu bếp biết làm chút món ăn đại trà, còn có thể lợi dụng những món ăn dân dã trong núi, mà làm được nhiều món ngon đặc sản của nhà nông. Đối với những lãnh đạo đã ăn quen thịt cá, đây cũng là thể nghiệm khá hiếm gặp.
Nói tóm lại, đây đều là nơi khá tốt, ăn, ngủ đều rất tiện lợi, cũng rất thoái mái.
Về phần nói nhà khách này cuối cùng có lợi cho phía nào, thế thì cũng không tiện đoán ra.
Chỉ là Bí thư Tần Phương Trần cùng đám người Diệp Khai sau khi đi vào trong nhà khách rồi, trong lòng cũng không thể trở nên thoải mái hơn được.
Vừa về tới nhà khách, Bí thư Tần Phương Trần liền gọi điện cho Bí thư Nhạc Sơn ngay trước mặt Diệp Khai, báo cáo lại toàn bộ tình hình bên này một.
- Tình hình tương đối thảm đạm, diện tích gặp tai họa lên tới chừng một km vuông, khu gặp tai họa nghiêm trọng lên tới chừng hơn nửa km vuông. Những phòng ốc gặp nạn hoàn toàn đối lập lại với những ảnh chụp lúc trước, có chừng ba mươi căn nhà ở giữa. Về phần nhân số thương vong, hiện tại vẫn đang cẩn thận thống kê.
Bí thư Tần Phương Trần báo cáo với Bí thư Nhạc Sơn:
- Cũng may kiến trúc của trường học khá chắc chắn, tuy rằng cũng bị đất đá trôi xuống xâm nhập vào bên trong, nhưng cũng không bị sụp đổ, các học sinh bình yên vô sự. Đây là tin tức duy nhất tốt mà tôi nghe được trong ngày hôm nay.
Lại nói tiếp cũng là hiếm được, vốn ngôi trường của thị trấn Khang Thành này được xây dựng khá sớm, có một số phòng đã cũ lắm rồi, cũng được coi là phòng có nguy cơ. Nhưng mà không lâu trước đó, thị trấn lại có một ông chủ phát tài, vui mừng tài trợ một khoản tiền vào xây trường học.
Đội xây dựng trường là những người ở thị trấn này, toàn bộ đều dùng vật tư tốt nhất, kết quả là kiến trúc ngôi trường này vô cùng kiên cố.
Mặc dù nói ngôi trường này cũng cách khu vực đất đá trôi xuống cự ly tương đối gần, nhưng bên ngoài có hai tầng tường đá bao quanh đã chống lại phần lớn số đất đá trôi từ trên núi xuống. Hơn nữa lại có một hàng rào cây tùng dày đặc cản lại, cho nên tình trạng tổn hại cũng nhẹ hơn nhiều. chờ tới khi đất đá xông tới khu kiến trúc thật sự của trường học thì cũng chẳng còn bao nhiêu sức mạnh/
Chỉ là trường học cao bốn tầng lầu đó vẫn bị đám bùn lầy bao vây bên dưới.
Các thầy cô giáo nhanh chóng mang học sinh chạy lên mấy tầng bên trên, cuối cùng mới không bị nước bùn vây quanh. Nhưng một tầng dưới cùng đó đã bị nước bùn bao vây hết, độ sâu của nước bùn trong phòng học cũng lên tới hơn một mét.
Có thể tưởng tượng nếu lúc ấy không chạy thật nhanh, các học sinh ở tầng dưới đó có thể cũng bị chịu cảnh đại thương vong rồi.
Dù sao những học sinh học ở tầng một đều là những học sinh cấp thấp, còn ít tuổi hơn.
- Công tác cứu trợ vẫn phải tiếp tục tiến hành như thế, hơn nữa còn phải kiên trì ngày đêm.
Bí thư Nhạc Sơn nghe xong, liền nhấn mạnh, sau đó lại ói;;
- Giải quyết tốt công tác hậu quả, đồng thời triển khai điều tra nguyên nhân sự cố, truy cứu trách nhiệm, xử lý bồi thường. Hai là tra ra nhân số gặp nạn cụ thể cùng tình huống thương vong, tôi sẽ cân nhắc việc báo cáo lên trung ương.
Xảy ra chuyện lớn như thế, Bí thư Nhạc Sơn với tư cách là Bí thư tỉnh ủy, người đứng đầu của tỉnh khó tránh khỏi phải chịu một phần trách nhiệm, làm báo cáo lên trung ương cũng phải tỏ thái độ.
Bằng không mà nói, khó tránh khỏi sẽ bị chỉ trích từ nhiều phía, thậm chí là bị cấp trên nghi ngờ về năng lực làm việc của hắn ở tỉnh Hà Đông này.
Theo lý mà nói, chuyện lần này đây hẳn là công tác của chính quyền, không có liên quan mấy tới Bí thư tỉnh ủy. nhưng mà chức Chủ tịch tỉnh Hà Đông lại vẫn chưa có ai đảm nhiệm, nên Bí thư như hắn liền khó tránh phải nhận chút trách nhiệm, đây cũng là do số đen mà thôi.
Cúp điện thoại xong, Tần Phương Trần bắt đầu thương lượng với Diệp Khai, chuyện này nên xử lý thế nào đây?
- Chủ tịch thành phố Đông Sơn, Mạnh Chiêu không chịu tới, cuối cùng là xuất phát từ nguyên nhân gì?
Diệp Khai thể hiện thái độ nghi ngờ nghiêm trọng:
- Theo tôi được biết, Mạnh Chiêu nên ở trong thành phố Đông Sơn này chứ, ngay cả Bí thư Tần của chúng ta đều đã chạy tới rồi, hắn sao lại còn chưa ra mặt chứ? Trong đó có thể có vấn đề gì không chứ? Hắn là sợ cái gì nhỉ/
- …
Bí thư Tần Phương Trần tuy rằng cũng không hiểu vì sao Mạnh Chiêu vẫn chưa tới, nhưng nhìn Diệp Khai đằng đằng sát khí nói về Mạnh Chiêu như thế, trong lòng cũng là nhảy dựng, chợt nghĩ tới một việc.
Nghe nói ở khu lưu trú của tỉnh Hà Đông ở thủ đô lúc trước có mở một cuộc họp, Mạnh Chiêu không biết sống chết đi giẫm Diệp Khai một cái, kết quả lại bị Diệp Khai phản kháng, giẫm lại một chầu. Hai người này khả năng sau chuyện đó liền thủy hỏa bất dung. Lần này địa bàn dưới trướng Mạnh Chiêu lại xảy ra chuyện lớn như thế, Diệp Khai lại nắm chặt đuôi hắn, cạn tàu ráo máng cũng là chuyện hợp tình hợp lý.
Huống hồ, sau khi xảy ra chuyện lớn như thế xong, Mạnh Chiêu lại vẫn không thèm xuất hiện, điều này vốn chính là một vấn đề rất nghiêm trọng.
- Bí thư Tần, trên thực tế lần này tôi tới đây là ngồi trực thăng tới, cho nên tới gần sát khi chuyện vừa phát sinh, tới còn sớm hơn ngài hai giờ nữ cơ.
Diệp Khai nói với Bí thư Tần Phương Trần:
- Tình hình lúc đó tôi thậm chí còn dùng thiết bị chuyên dụng quay phim chụp ảnh lại, khả năng nếu muốn làm rõ mọi chuyện cũng còn có chút tư liệu video, cũng là tư liệu quan trọng xem xét việc này.
- Hả? Không nghĩ tới cậu còn chuẩn bị cả những điều này.
Bí thư Tần Phương Trần nghe xong, lại thật không ngờ.
Nhưng mà nghĩ tới thân phận bối cảnh của Diệp Khai, hắn ngồi thẳng trực thăng tới cũng chẳng phải là chuyện lớn gì.
Diệp Khai mang những bức ảnh chụp kia ra, để cho Bí thư Tần Phương Trần quan sát.
- Lại để cho thị trấn Khang Thành mang bản đồ địa hình tới đây, để so sánh đối chiếu.
Bí thư Tần Phương Trần liền nói với Thư ký.
Thư ký nhanh chóng đi ra ngoài, sau đó tìm được bản đồ quy hoạch thị trấn Khang Thành, tuy rằng là bản vẽ tay, nhưng đại bộ phận công trình kiến trúc cùng nhà ở đều được đánh dấu, lúc này lại đối chiếu với ảnh chụp tai họa lần này, liền có thể đoán được tình huống thảm hoa bao nhiêu nghiêm trọng.
Mà căn cứ theo tình hình trên ảnh, có thể đại khái suy ra được những công trình kiến trúc đó bên trong còn có người sống hay không.
Mấy người bọn họ lập tức cùng tiến lại cùng một chỗ, căn cứ những tư liệu nhân khẩu được cung cấp, đại khái tính toán lại, cuối cùng đoán chừng ra số người tử vong cùng số người mất tích, đại khái cũng khoảng ba trăm người.
Đương nhiên, đây chỉ là nhân số là cư dân trên thị trấn, còn số công nhân của công ty Hưng chính thức là bao nhiêu, cùng số lượng những người làm thuê cũng không thể nào đoán chừng được.
Con số không rõ ràng lắm, phải nắm được danh sách của công ty Hưng, thông qua số lượng phát lương hàng tháng để suy tính, mới có thể có được một đáp án tương đối chuẩn xác được.
- Tổng bộ công ty Hưng là ở thành phố Đông Sơn, nhưng mà thời điểm chúng tôi đi qua đó, cũng không tìm được ông chủ, hắn chạy mất rồi.
Diệp Khai nói với Bí thư Tần Phương Trần:
- Hiện tại suy nghĩ một chút, tôi vẫn là thiếu kinh nghiệm, nên còn thiếu sót, chỗ đó hẳn là còn có không ít văn kiện cùng tư liệu hữu dụng, ví dụ như sổ sách chứng từ gì đó…
- Ông chủ chạy mất, nhưng hẳn là kế toán gì đó cũng không thể chạy được.
Bí thư Tần Phương Trần nói.
Nhưng kiểu suy đoán này của hắn cũng chưa chắc có được thông tin chính xác. Phải biết rằng rất nhiều kế toán của khu mỏ đều là người của ông chủ. Người bên ngoài thì bọn họ không thể tin được, cho nên khả năng cùng nhau chạy trốn vô cùng lớn.
- Bất kể như thế nào, trước tiên niêm phong công ty của bọn họ rồi nói sau. Xem ra chúng ta phải đi thành phố Đông Sơn rồi.
Bí thư Tần Phương Trần nói.
- Chỉ là nếu niêm phong thì lại chẳng cần phải gấp gáp như thế.
Diệp Khai nói:
- Bảo hai người cảnh vệ của tôi trực tiếp đi cục cảnh sát, điều động người đi làm chuyện này là được rồi. Bọn họ là người của cục cảnh sát trung ương, có ưu thế hơn trong chuyện này. Chỉ là không biết người của phía cục cảnh sát thành phố Đông Sơn có đáng tin hay không thôi.
Bí thư Tần Phương Trần nghe xong, liền gật đầu đồng ý.
Hắn cũng biết, những người ở địa phương này, nếu như muốn lừa gạt lãnh đạo thì có rất nhiều biện pháp. Nhưng đúng như lời Diệp Khai nói, hai người cảnh vệ của hắn đi qua đó vẫn tương đối tin cậy, ít nhất là có thể tạo thành áp lực lớn hơn với phía cảnh sát thành phố.
Nhân viên của cục cảnh sát trung ương ra mặt, ít nhất những người được tiếp xúc kia sẽ cho rằng, chuyện này đã bị trên trung ương mò tới rồi. Thế thì chỉ cần là người không dính quá sâu tới vụ án này đều không dám bịp bợm gì nữa.
Hơn nữa những người cảnh sát địa phương thật không có quyền kháng cự với những người ở cục cảnh sát trung ương, nên không thể làm gì được.
Tần Phương Trần cũng hiểu rõ, hiện tại quan trọng nhất chính là giữ lại những chứng cớ ban đầy, say đó mới có thể điều tra được nhân số gặp họa. Thậm chí là có thể tra ra được nhưng tin tức về thân phận của số người làm thuê đó. Nếu như những tài liệu này lại bị ai đó cố ý hủy diệt, chuyện này thật sự sẽ trở thành bản án không đầu mất.
Tần Phương Trần hắn dù có cố gắng thế nào đi nữa cũng đều không thể xác định được nhân số gặp nạn chuẩn xác.
Kết quả như thế, đối với Bí thư Tần Phương Trần đã công tác trên chiến tuyến Kỷ luật Thanh tra giám sát nhiều năm mà nói, hiểu nhiên là không thể nào tiếp nhận được. Cho nên hắn đồng ý với đề nghị của Diệp Khai, lập tức động thủ, đi xử lý chuyện này.
- Nếu tôi đã đi không được, thế thì sáng sớm ngày mai, anh quay lại thành phố Đông Sơn xử lý chuyện này đi.
Bí thư Tần Phương Trần nói với Diệp Khai.
Hiện tại trời đã tối muộn rồi, hơn nữa trời lại còn đang mưa, đường núi khó đi, bọn họ cũng chưa quen thuộc tình hình giao thông ở đây, không nên mạo hiểm nữa,
Mưa tầm tháng bốn, tháng năm đúng là không nhỏ,
Chỉ là huyện Từ Lăng lại chính là thượng nguồn của mấy con sông, cho nên nước mưa lần này đều chảy từ trên núi xuống, tụ lại cùng một chỗ, chảy tràn trên mặt đường có thể ngập tới tận mu bàn chân.
Cũng may là địa thế ở đây cao thấp rõ ràng, rất nhanh nước liền chảy thẳng xuống dưới, chảy xuống mấy con sông ở dưới chân núi. Cả đêm đều có thể nghe tiếng nước sông chảy rầm rầm, ngay cả bên trong nhà khách đều có thể nghe được rõ ràng.
Mãi cho tới tận sau nưa đêm, mưa mới dừng lại.
Vừa rạng sáng ngày hôm sau, Diệp Khai thức dậy liền ăn chút đồ ăn sáng, là bánh nướng áp chảo cùng đặc sản cây dầu của huyện Từ Lăng, sau đó liền chào tạm biệt Bí thư Tần Phương Trần, lái xe đi về thành phố Đông Sơn.
Dọc theo đường đi, con đường được nước mưa cọ rửa sạch sẽ, không còn chút dáng vẻ phong trần gì nữa, không khí cũng trong lành hơn rất nhiều.
Bọn họ lái xe hơn hai giờ đồng hồ liền chạy tới nội thành thành phố Đông Sơn.
Diệp Khai đầu tiên liền đi trụ sở của công ty Hưng ở thành phố Đông Sơn, tụ họp cùng hai người cảnh vệ của hắn.
Thị trấn Khang Thành của huyện Từ Lăng xảy ra sự cố cháy nổ, lúc này đại bộ phận người ở thành phố Đông Sơn còn không biết.
Sau khi sự tình xảy ra, phía huyện Từ Lăng liền bảo nhau tiến hành phong tỏa, sau đó phía thành phố Đông Sơn cũng ý thức được đi ngăn chặn lại con đường chủ yếu đi xuống huyện Từ Lăng, cho nên hiện tại tin tức vụ nổ vẫn trong phạm vi hạn định.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất