Toàn bộ tỉnh Yến, trước cơn giông bão, bảy thành phố, chỉ có hai thành phố tiêu cực buông thả, thứ nhất là thành phố Yến, thứ hai lại là thành phố Thiên Trạch.
Hai cái xương cứng khó gặm.
Thành phố Yến thì còn nói được, khó ở Hồ Tăng Chu. Hơn nữa Hồ Tăng Chu thân là Bí thư, lại là Ủy viên thường vụ Tỉnh ủy, lão có thể làm quá một chút. Nhưng ở Thiên Trạch, không những Bí thư phản đối, hơn nữa còn những thế lực truyền thống thuộc thế lực gia tộc, Ngô Minh Nghị, Dương Kiếm, thậm chí Chiến Kính Bằng đều có khả năng trở thành những lực cản trong quá trình chỉnh hợp. Hạ Tưởng trong hội nghị thường vụ, không có chút khả năng thắng lợi nào.
Giai đoạn hiện nay, kế hoạch chỉnh hợp đã được Hạ Tưởng thông qua tranh đấu Ngưu Lý gián tiếp đẩy nhanh thêm một bước khá lớn. Lý Đinh Sơn được lợi, Tống Triêu Độ có được danh vọng, chỉ có hắn vô tình bị đẩy trong làn sóng tấn công, trở thành người cho mọi người chỉ trích.
Đúng vậy, trong lúc ở những thành phố khác đều khí thế hừng hực thúc đẩy kế hoạch chỉnh hợp, thành phố Yến thuộc tỉnh lị, là thành phố cấp Phó tỉnh, nếu có chống đối cũng có lý do, có thể lý giải được. Thành phố Thiên Trạch lúc đầu lại lớn tiếng nhất, lại là thành phố đầu tiên tỏ thái độ ửng hộ Chủ tịch tỉnh Tống, bây giờ lại trở thành thành phố tiêu cực nhất lạc hậu nhất, thật sự không thể hiểu được.
Ánh mắt nhiều người đều tập trung vào Thiên Trạch, chờ đợi xem trò cười của Thiên Trạch và Hạ Tưởng.
Hạ Tưởng dường như không sợ bị người khác chê cười, không vội vàng, vừa không tổ chức hội nghị thường vụ để xem xét về vấn đề chỉnh hợp, cũng không đi tìm người làm công tác tư tưởng, càng không đề nghị đưa lên Hội nghị thường vụ thảo luận, ngược lại lại tập trung tâm huyết vào việc xây dựng Hoa Hải Nguyên.
Nhiều người đang hỏi, rốt cuộc trong hồ lô Thị trưởng Hạ bán thuốc gì? Là thuốc hối hận hay là linh đan?
Hạ Tưởng không hề có trả lời gì với bất kỳ nghi ngờ của người nào, bao gồm cả Từ Tử Kỳ.
Gần đây Từ Tử Kỳ hơi khác thường, Hạ Tưởng cũng nhận ra, hắn quen biết rất nhiều người, tinh thần Từ Tử Kỳ hoảng hốt, lúc đi làm hoặc là thất thần, hoặc gửi trộm tin nhắn, lẽ nào hắn không biết? Sau này một cú điện thoại của Lưu Nhất Cửu đã cho hắn biết hết nội tình, thì ra Vương Lệ Hà được Bùi Nhất Phong sắp xếp vào cục Công an thành phố, làm việc ở văn phòng.
Hạ Tưởng vốn định khuyên nhủ Từ Tử Kỳ phải lấy công việc làm trọng, đừng để những suy nghĩ cá nhân ảnh hưởng, nhưng nghĩ lại cũng là chuyện riêng, chỉ cần không ảnh hưởng đến đại cục là được rồi, cũng không cần nói nhiều. Gần đây hắn cũng đang âm thầm tiến hành việc chỉnh hợp cuối cùng của Thiên Cương, ngoài mặt hắn âm thầm, nhưng bên trong tất cả mọi việc đều tiến hành nhộn nhịp.
Toàn bộ những trung tâm chính trị và thành phần kinh tế, đều đang tiến hành với tốc độ cao.
Bởi vì giai đoạn hiện tại mặc dù nhà họ Ngô còn chưa lộ diện, từ sau lần Ngô Tài Dương gọi điện thoại đến, vẫn chưa có thêm người nào ám chỉ hay truyền đạt gì với hắn. Nhưng hắn biết rõ, Ngô Tài Dương sẽ không chịu để yên, ông cụ nhà họ Ngô cũng không để yên.
Còn một trận đánh ác liệt nữa, vì vậy hắn thà rằng kéo dài một chút, cũng phải suy tính kỹ tất cả mọi khả năng, bởi vì kế hoạch chỉnh hợp có thể là lần giáp mặt trực diện đầu tiên giữa hắn và ông cụ Ngô. Nếu ông cụ không muốn dời hắn đi, không muốn phá hủy hắn, chắc chắn sẽ có những thủ đoạn khiến người ta khó lòng phòng thủ khác được sử dụng. Hắn không thể không đề cao cảnh giác, đề phòng ngừa tất cả.
Vì ứng phó với sự chèn ép trên tất cả mọi phương diện của nhà họ Ngô, Hạ Tưởng dường như đã liệt kê tất cả các mối quan hệ, nghĩ đến tất cả các khả năng có thể xảy ra. Có một điều hắn biết rất rõ, ông cụ Ngô sẽ không đưa hắn xuống, như vậy không phù hợp với lợi ích lâu dài của nhà họ Ngô. Cũng không phá hủy hắn, bởi vì ông cụ vẫn luôn có cảm tình tốt với hắn, cũng có chút yêu quý. Cũng không đưa hắn rời khỏi Thiên Trạch, rời khỏi đây là đơn giản nhất, nhưng thủ đoạn lại thấp nhất. Với hiểu biết chính trị của ông cụ Ngô, hắn chắc chắn ông sẽ không làm như vậy.
Rốt cuộc sẽ dùng thủ đoạn gì khiến hắn bội phục, hay là nói khiến hắn khuất phục, biết khó mà lui, khiến hắn không muốn gặm khúc xương khó gặm như Thiên Cương? Thật sự Hạ Tưởng còn chưa có tính toán gì.
Bây giờ Hạ Tưởng là Thị trưởng, có rất nhiều việc không cần tự mình bỏ sức nữa, chuyện về mặt chính trị, đã có Bành Vân Phong phụ trách, chuyện về kinh tế, đều do Lý Thấm phụ trách đâu ra đó, hắn mới được rảnh rỗi, đến Hoa Hải Nguyên thị sát.
Nói là thị sát, nhưng thật ra chỉ đến đi dạo, chỉ dẫn theo thư ký và lái xe.
Hoa Hải Nguyên cơ bản đã được xây dựng sơ, nhìn quanh, tường hồng ngói xanh, trời xanh mây trắng, rất đẹp, khiến người ta cảm thấy thoải mái, thanh thản hơn rất nhiều. Hoa Hải Nguyên với diện tích hơn ngàn mẫu cũng cách nội thành không xa, từ Thành ủy đến đây, đi ô tô khoảng nửa tiếng, chính là vì tiện cho những quan chức ở Bắc Kinh và thành phố Yến đi lại.
Vương Sắc Vi cũng đã bỏ không ít công sức cho Hoa Hải Nguyên, chẳng những đem tặng thiết kế rất tinh tế của Cửu Hào Công Quán, còn đem những tâm đắc từ nhiều năm kinh doanh ở Cửu Hào Công Quán xây dựng Hoa Hải Nguyên thành một công quán đứng nhất ở phương Bắc.
Đương nhiên, Vương Sắc Vi cũng không tặng không, qua sự đồng ý của Hạ Tưởng, Vương Sắc Vi đầu tư năm trăm triệu vào Hoa Hải Nguyên, có 20% cổ phần. Đồng thời, Vương Sắc Vi còn đầu tư ba trăm triệu vào dự án Kinh Bắc Tân Thành, tổng cộng tám trăm triệu là vì mê lực của con người Hạ Tưởng mà đầu tư vào Thiên Trạch.
Đến lúc này, thành phố Thiên Trạch từ lúc Thị trưởng Hạ về nhậm chức, đã hấp dẫn đầu tư hơn 6 tỷ.
Nguồn: http://truyen360.comNếu nói một lượng đầu tư tài chính lớn cùng chảy đến, đừng nói Thành ủy Thiên Trạch cảm nhận được sức sống trước nay chưa từng có của Thiên Trạch, ngay cả mỗi một người dân Thiên Trạch đều cảm nhận được Thiên Trạch đang thay đổi từng ngày. Những chiếc xe từ những vùng khác đến nhiều hơn, những thiết bị xây dựng lớn được đưa vào, số lượng công nhân từ những nơi khác đến cũng nhiều hơn, những bước tiến chưa từng có lại cứ ngày một lớn thêm.
Thiết kế của Hoa Hải Nguyên, chủ yếu do Tào Thù Lê làm, lại tham khảo thêm ý kiến của Liên Nhược Hàm, thiết kế ra một tòa nhà riêng ở phía Đông Nam. Liên Nhược Hàm cười nói, phải xây dựng thành hành cung của Hạ Tưởng, phải xây dựng bốn tòa tiểu việc nhỏ theo bốn hướng Tây Bắc Đông Nam xung quanh. Tào Thù Lê ở tòa nhà phía Đông, Liên Nhược Hàm ở phía Tây, phía Nam và phía Bắc còn chờ ở đó, hoặc là Hạ Tưởng trực tiếp đón người đến ở cũng được, cô và Tào Thù Lê tuyệt đối không có thái độ gì, còn thoải mái tỏ thái độ của chủ nhà, biểu thị sự hoan nghênh.
Hạ Tưởng mới không bị mắc mưu, chỉ cười trừ, những lời nói đùa của phụ nữ chỉ là sự vui vẻ của bọn họ, không cần so đo gì với các cô.
Hoa Hải Nguyên dự tính khoảng tháng 7 hoàn thành, sẽ bắt đầu mở cửa hoạt động. Còn Lễ hội văn hóa du lịch của Nghiêm Tiểu Thì và Dương Uy, đã chính thức hạ màn.
Bởi vì những việc ở lĩnh vực văn hóa du lịch ít hơn Hoa Hải Nguyên, việc xây dựng theo phong tục tập quán và văn hóa người dân rất dễ, tốn ít thời gian, bây giờ đã hoàn thành và mở cửa hoạt động. Mặc dù số lượng du khách đến tham gia trong khoảng thời gian đầu không nhiều, nhưng danh tiếng cũng không tồi, đang xây dựng hiệu ứng thương hiệu.
Đông y Phó thị cũng đang nhanh chóng thi công, còn Đông y Thiên Trạch qua ảnh hưởng xấu của vụ việc vy phạm đất đai, hơn nữa việc phó tổng bị bắt lại được lan truyền khá rộng rãi trên truyen360.com, kinh doanh chịu ảnh hưởng khá lớn, nên cũng ảm đạm đi nhiều. Đối với khoản đầu tư của Đông y Phó thị, đã chứng minh được sự rộng rãi của chính quyền, hoan nghênh xây dựng Đông y Thiên Trạch.
Thật ra chỉ dựa vào đầu tư từ bên ngoài thôi, thì không thể đem lại sự giàu có thật sự cho người dân địa phương, nhiều lắm cũng chỉ nâng GDP lên thôi. Cái Hạ Tưởng cần là hiệu ứng tấm gương, từ sự đầu tư mạnh mẽ từ bên ngoài, dẫn dắt sự phát triển bản địa, dẫn dắt sự thay đổi về mặt tư tưởng, mới có thể có thay đổi cơ bản được.
Kịch mở màn của Hạ Tưởng chính là Kinh Bắc Tân Thành, bây giờ Tân Thành cũng đã thu hút được khoảng hơn một tỷ tiền đầu tư, nhưng cũng chỉ mới có như vậy, chứ chưa chính thức, dường như còn phải đợi cơ hội gì nữa vậy. Nhưng người bên ngoài nhìn vào, Kinh Bắc Tân Thành cũng có chút ý nghĩa, chỉ có trong lòng hắn mới biết rõ, Kinh Bắc Tân Thành chính là một khởi điểm mấu chốt mà hắn phải dùng toàn bộ nền kinh tế Thiên Trạch để thúc đẩy, chưa đến lúc chưa thể bùng phát.
Thời cơ, nói thẳng ra là vẫn còn đang đợi sự hoàn thành giai đoạn ba của đường cao tốc Bắc Kinh – Thiên Trạch.
Vấn đề giao thông là một vấn đề quan trọng, giao thông không thuận lợi, thì không thể làm được gì. Đầu tư của tập đoàn Đạt Tài rất lớn, hơn nữa tính cách của Thành Đạt Tài cũng rất khó xác định, động một cái là nổi giận. Nhưng bây giờ vấn đề giao thông lại chế ước hành động nổi giận, chỉ đành phải nhẫn nhịn.
Chủ yếu do trước mắt hoàn cảnh kinh tế cũng như chính trị chưa phù hợp để Kinh Bắc Tân Thành bắt tay xây dựng. Về mặt chính trị không được ổn định, có tảng đá lớn chỉnh hợp Thiên Cương đang chắn trước mặt. Về mặt kinh tế còn có rất nhiều dự án còn chưa thấy hiệu quả, sự nâng cao kinh tế đối với thành phố Thiên Trạch cũng có hạn, không đủ sức để kéo bất động sản Thiên Trạch đi lên.
Đợi, đợi một thời cơ thích hợp, Hạ Tưởng tin rằng, sẽ không còn xa nữa.
Từ Tử Kỳ đi sát theo sau Hạ Tưởng, thấy Hạ Tưởng nhìn về phía xa, ánh mắt thâm trầm có vẻ mệt mỏi, liền cẩn trọng bước lên trước, hỏi một câu:
-Thị trưởng Hạ, anh cả ngày làm việc cũng mệt rồi, tôi biết một nơi cũng không tồi, có thể nghỉ ngơi một chút, anh có muốn đi không?
Từ lúc Hạ Tưởng bước theo con đường chính trị, rất ít khi đến những trường hợp ăn chơi, nhưng vừa nghe cũng đã biết ý của Từ Tử Kỳ. Hắn là người như thế nào? Đời trước hắn là người kinh doanh, hầu như mỗi ngày đều có mặt ở những nơi ăn chơi như vậy.
Từ Tử Kỳ là thư ký, thật ra đề nghị vừa rồi cũng không tính là đi vượt giới hạn. Nhưng Hạ Tưởng lại rất kinh ngạc, bởi trong ấn tượng của hắn, Từ Tử Kỳ tuy bình thường làm việc hơi xúc động, nhưng cũng chưa có lúc nào lắm miệng nói lung tung. Lẽ nào y theo hắn lâu như vậy rồi, còn không nhận ra hắn không phải là một Thị trưởng thích những chốn ăn chơi?
Thật không biết nhìn, hay còn có dụng ý khác?
Đột nhiên Hạ Tưởng nhớ đến mấy hôm trước Bành Vân Phong có ám chỉ với hắn, nói rằng gần đây Từ Tử Kỳ và Bùi Nhất Phong có qua lại khá thân thiết. Tuy rằng Từ Tử Kỳ là thư ký của hắn, nhưng y cũng là một người độc lập, đương nhiên có những mối quan hệ riêng của y, bất luận là trong giới quan trường hay trong đời sống riêng, Hạ Tưởng đều không muốn can thiệp nhiều.
Nhưng lại nghĩ đến việc Vương Lệ Hà bị Bùi Nhất Phong điều đến Cục công an thành phố, Hạ Tưởng liền trở nên cảnh giác hơn, nhìn Từ Tử Kỳ đầy thâm ý, không tiếp lời của ý, mà lại hỏi:
-Tử Kỳ, có phải Vương Lệ Hà đã được điều đến cục Công an thành phố rồi không?
Trong mắt Từ Tử Kỳ liền hiện lên tia bối rối, lại cố gắng trấn tĩnh:
-Vâng, là tôi nhờ cục trưởng Bùi giúp đỡ. Tôi luôn cảm thấy thẹn với Lệ Hà, cô ấy cãi nhau với người nhà cũng là vì tôi, tôi nghĩ sắp xếp cho cô ấy một công việc như vậy, cũng không đáng là gì cả.
-…
Hạ Tưởng không nói tiếp đề tài Vương Lệ Hà nữa, chỉ hỏi một câu khiến trái tim Từ Tử Kỳ như muốn nhảy ra ngoài:
-Nơi nào không tồi? Nói nghe thử xem.
Ánh mắt Từ Tử Kỳ sáng lên, trong đầu lập tức lóe lên câu nói Bùi Nhất Phong dạy y trong chốn quan trường: "Theo lãnh đạo tận tình, không bằng dung túng cho hành vi tham ô hối lộ của lãnh đạo; Dung túng cho hành vi tham ô hối lộ của lãnh đạo, không bằng tìm cho lãnh đạo một cô gái ngủ chung giường…"
Lẽ nào, cơ hội được Thị trưởng Hạ thật sự tín nhiệm, đã đến rồi?