Sau đó sự việc vẫn chưa được xem là kết thúc, sau cuộc họp, An Hưng Nghĩa lại tìm ynói chuyện, bảo y đưa một phần tài liệu tới Ủy ban nhân dân tỉnh. Thiệu Đinh rất không vui, chính quyền có một Trưởng ban thư ký và Phó trưởng ban thư ký, cần gì phải bảo y một Phó thị trưởng tự mình đi một chuyến chứ? Nhưng không thể nói ra lời, bởi vì nhiệm vụ do Thị trưởng giao cho, nhất định phải phục vụ vô điều kiện.
Thiệu Đinh thật không ngờ chính là, lần này đi Ủy ban nhân dân tỉnh, không ngờ làm bia ngắm cho người ta…
…
Đàm Quốc Thụy tâm tình vài ngày gần đây rất tốt, bởi vì vấn đề cải cách chế độ xí nghiệp còn sót lại, y đã giải quyết thuận lợi hơn một nửa, Tống Triêu Độ muốn trong việc này kẹp cổ y, khiến y không chịu nổi, giờ đã không thể, lãng phí mất tâm cơ rồi.
Hơn nữa việc An Hưng Nghĩa còn có khả năng điều tra sâu thêm được một bước, ngày tháng của Tống Triêu Độ sẽ không qua dễ dàng rồi, ông ta sẽ trải qua những ngày khổ sở nhất, Hạ Tưởng sẽ không bảo vệ nổi, sẽ ảo não mà rời khỏiThiên Trạch.
Tống Triêu Độ à Tống Triêu Độ, người khác đều nói ông là cây thường thanh trong quan trường tỉnh Yến, thậm chí còn có ngươi gọi ông là bậc thầy trong quan trường, tôi muốn xem xem, chừng nào ông sẽ ngã rầm xuống? Cho dù không ngã, cũng tốt nhất nhanh chóng rời khỏi tỉnh Yến, tùy ý đi tìm một tỉnh xa xôi mà ngồi, đừng chiếm vị trí tốt là Chủ tịch tỉnh Yến, để cho các lãnh đạo trung ương phải ngột ngạt.
Tỉnh Yến, hắt xì một cái có thể đến Bắc Kinh, Bí thư và Chủ tịch tỉnh, đâu dễ làm như vậy chứ? Đàm Quốc Thụy tự cho rằng ông ta làm quan nhiều năm ở Bắc Kinh, am hiểu sấu sắc ván cờ của các lãnh đạo cấp cao ở Bắc Kinh, đã tự cho mình tài trí hơn người, trong mắt ông ta, cán bộ lớn nhỏ của tỉnh Yến, ai ai cũng là hạng người có ánh mắt thiển cận, không có người nào giống ông ta mạnh như thác đổ, không có một người nào giống ông ta, có ánh mắt phóng tầm mắt nhìn về thiên hạ.
Chỉ tiếc, mỗi người đều có suy nghĩ giới hạn bên trong bản thân, mỗi người đều có một cái giếng, đều ngồi ở đáy giếng nhìn lên không trung, nghĩ không trung lớn như vậy, sau này miệng giếng người khác, cũng nhỏ như vậy.
Tháo gỡ vấn đề thay đổi chế độ của xí nghiệp thuộc tỉnh, Đàm Quốc Thụy chọn dùng chính là biện pháp trực tiếp nhưng lại là biện pháp bỏ tường đông xây tường tây hữu hiệu nhất. Khoản tiền trấn an năm mươi triệu tệ do công ty Đài Loan thu mua xí nghiệp thuộc tỉnh châm trễ vẫn chưa vào tài khoản, đầu năm nay, việc sinh nhai của công nhân viên chức thất nhiệp đã thành vấn đề, quen tiền không quen người, chu dù anh là Chủ tịch tỉnh hay là Bí thư Tỉnh ủy, không trả tiền, không cho ăn cơm mặc áo, đánh người à, dù sao lão đây mục nát một đời rồi, sợ cái gì.
Không có tiền, thì không giải quyết được vấn đề gì. Tiền là nguồn gốc của vạn cái ác, cũng là một trong những thủ đoạn trấn, là lực lượng dùng trực tiếp hữu hiệu nhất. Không có tiền, ngay cả cái chức Phó chủ tịch tỉnh Ủy viên thường vụ Tỉnh ủy của ông ta, đứng trước mặt công nhân viên chức thất nghiệp, cũng hai chân run rẩy, sợ bị đám người phẫn nộ xông vào đánh cho mặt mũi bầm dập.
Khoản trấn an của công ty Đài Loan vì sao không đến nơi, Đàm Quốc Thụy không rõ lắm, cũng không dám hỏi đến, bởi vì công ty Đài Loan tới tỉnh Yến đầu tư, là một tay Bí thư Phạm xúc tiến. Lúc ấy khi ký kết hiệp nghị, đối phương đáp ứng rất tốt, chịu trách nhiệm thu xếp 30% công nhân viên chức thấp nghiệp, còn lại 70%, mỗi người bồi thường một mức tiền trấn an nhất định, cuối cùng đại biểu công nhân viên chức ký tên đồng ý, xem như mọi người đều vui vẻ.
Ai ngờ đợi xí nghiệp cải cách chế độ rồi, toàn bộ công nhân viên chức đều thất nghiệp, vấn đề bố trí công nhân viên chức của công ty Đài Loan thực ra là đã thực hiện hiệp nghị, nhưng trên vấn đề tiền trấn an, kéo đi kéo lại, cho tới hôm nay không có một phân tiền nào về đến. Các công nhân nghèo rớt mồng tơi không làm nữa, cũng vừa khéo náo loạn đến trước mặt đại biểu Hội đồng nhân dân và Mặt trận Tổ quốc đến khảo sát, cũng khiến ông ta mất mặt một lần.
Về phần vì sao công ty Đài Loan đầu tư đúng chỗ rất nhanh, bố trí phương diện công nhân viên chức thất nghiệp cũng khá rõ ràng, nhưng vấn đề tiền trấn an lại chậm chạp cứ treo đấy không giải quyết, Đàm Quốc Thụy chưa nghĩ ra. Ông ta cũng hẹ nói chuyện với người phụ trách công ty vài lần, đối phương trả lời sẽ kết nối với tổng bộ, nhưng sau đó vẫn không có kết quả.
Ông ta muốn tạo áp lực cũng không được, đối phương là thượng khách của Bí thư phạm, ông ta không dám. Đối phương đối với ông ta cũng rất khách sáo, chính là dù không để ý tới ông ta, ông ta cũng khó mà nói cái gì, bởi vì là dự án chiến tích do Bí thư Phạm làm chủ. Bạn đang đọc truyện tại
Truyện FULL - www.Truyện FULL
Việc chính trị luôn phức tạp như vậy, anh là lãnh đạo chủ quản, nhưng cũng không được tính, đằng sau mỗi dự án lớn, đều có lãnh đạo Tỉnh ủy ủng hộ, không phải nhân vật số một thì là số hai, anh quản như thế nào? Cho anh quản, không phải để anh tạo ra phiền toái gây áp lực, mà là để anh giải quyết phiền toái.
Nhất là ngay trước mặt các đồng chí lão thành Hội đồng nhân dân và Mặt trận Tổ quốc của cả nước, ông ta đã lập giấy đảm bảo thực hiện quân lệnh, nếu không giải quyết được vấn đề công nhân thất nghiệp, ông ta không có cách nào báo cáo kết quả làm việc.
Nhưng kinh nghiệm làm việc ở địa phương Đàm Quốc Thụy không có đủ, nhưng thực tại cũng không nghĩ ra được biện pháp nào tốt, may mắn có người giới thiệu Thiệu Đinh cho ông ta biết - lúc đầu ông ta căn bản không coi trọng Thiệu Đinh, cho rằng một Phó thị trưởng bình thường có thể có bản lĩnh gì, không ngờ, Thiệu Đinh thật đúng là nghĩ ra ý kiến không tồi cho ông ta -Ông ta nghe theo ý của Thiệu Đinh, làm một loạt biện pháp, rốt cục giành được thắng lợi mang tính giai đoạn, bình ổn được cơn thịnh nộ của công nhân viên chức thất nghiệp, giải quyết vấn đề khó là tiền trấn an một cách thuận lợi.
Đập tường Đông xây tường Tây - công ty Đài Loan không chịu xuất ra khoản tiền trấn án, Đàm Quốc Thụy liền đàm thoại với đối phương, nói Ủy ban nhân dân tỉnh đồng ý gánh vác một nửa tiền trấn án, chính là yêu cầu công ty Đài Loan phải mau chóng chuyển tiền đến đúng chỗ. Đối phương liền đáp ứng rất tốt, còn cảm tạ Ủy ban nhân dân tỉnh tích cực ủng hộ, nhưng quay mặt thì quên, tiền vẫn không có. Đàm Quốc Thụy đành phải lui để cầu, điều động tài chính từ mấy doanh nghiệp nhà nước cỡ lớn có hiệu quả kính tế tốt, lấy danh nghĩa là tiền trấn an của công ty Đài Loan trực tiếp chuyển vào tài khoản của công ty Đài Loan, từ công ty Đài Loan chuyển phát cho công nhân viên chức thất nghiệp.
Đàm Quốc Thụy điều động tài chính từ mấy công ty y dược trong tỉnh, lý do đương nhiên là tạm mượn. Công ty Y Dược không dám không đồng ý, bởi vì Phó chủ tịch tỉnh Đàm là Phó chủ tịch được phân công quản lý ngành sản xuất y dược. Cho dù ai cũng đều rõ ràng, Ủy ban nhân dân tỉnh lấy tiền đi dùng, là miếng bánh bao ném chó sao có thể trở về.
Mặc dù có sự phiêu lưu nhất định, nhưng Đàm Quốc Thụy nghĩ là ông ta đang san sẻ bớt cho Bí thư Phạm, chỉ cần Bí thư Phạm không lên tiếng, không ai điều tra ra vấn đề nguồn gốc của số tài chính này. Dù sao đã giải quyết được vấn đề này rồi, ông ta qua được cửa ái khó khăn, Bí thư Phạm cũng mát mặt, về phần tường đông nhà ai bị phá, tường tây nhà ai được xây tốt rồi, không có liên quan gì tới ông ta, ông ta chỉ cần chiến tích, mặc kệ quá trình.
Hơn nữa điều ông ta tự tin nhất là, trong quá trình công ty Đài Loan thôn tính các công ty thuộc tỉnh, ông ta trong sạch, không có lấy của đối phương một chút tiền nào. Đối phương từng đưa ông ta một tấm thẻ, ông ta đến xem cũng không xem mà trả về. không phải ông ta không thích tiền, là có một số loại tiền, ông chẳng thèm lấy.
Ông ta không phải người lòng tham không đáy, có nguyên tắc riêng của mình, vì tranh đoạt chức vị Chủ tịch tỉnh, không thể để Tống Triệu Đô nắm được bất cứ nhược điểm nào của mình.
Đàm Quốc Thụy thu xếp lại tài liệu, đang chuẩn bị đích thân đến báo cáo với Bí thư Phạm một chút về việc điều cán bộ xuống cơ sở trong vấn đề tiền trấn an, lại nhận được một cuộc điện thoại không ngờ, nói là Thiệu Đinh đã tới tỉnh, trong lòng ông ta lóe lên chút nghi ngờ, rồi lập tức ném ra sau. Tuy nói chủ ý việc phá tường đông xây tường tây là do Thiệu Đinh nghĩ ra, nhưng Thiệu Đinh tốt xấu cũng lăn lộn lên được chức Phó thị trưởng, hẳn là hiểu được quy tắc trong quan trường, khẳng định sẽ không nói lung tung.
Đàm Quốc Thụy biết là Thiệu Đinh tới đưa tài liệu, càng yên tâm, bước đi khoan thai tới văn phòng Phạm Duệ Hằng. Ông ta vừa mới gọi điện thoại, vừa lúc Bí thư Phạm có thời gian rỗi. Đừng nghĩ ông ta là Phó chủ tịch tỉnh Ủy viên thường vụ, bình thường muốn báo cáo công việc với Bí thư Phạm, cũng không phải muốn đi là đi, bởi vậy, phải nắm lấy cơ hội này.
Thời điểm Đàm Quốc Thụy đi ra, vô ý mà nhìn ra ngoài một cái, thấy xe của Thiệu Đinh dừng ở dưới lầu, ông ta còn nghĩ, lát nữa sau khi báo cáo xong công việc, gặp mặt Thiệu Đinh một chút, cũng phải thích hợp mà khuyến khích một chút, Thiệu Đinh cũng coi như là một người hữu dụng, ở tỉnh Yến, ông ta cũng không có nhiều nhân thủ.
…Chỉ có điều Đàm Quốc Thụy không chú ý tới chính là, khi ông ta quay người lại, vừa mới tiến vào văn phòng Phạm Duệ Hằng, sau khi Thiệu Đinh từ trên xe xuống, nghênh đón y không phải Trưởng ban thư ký Ủy ban nhân dân tỉnh Trần Hải Phong, mà là hai đồng chí của Ủy ban Kỷ luật tỉnh.
Chính là Hoàng Lâm và Lưu Húc năm đó dưới bày mưu đặt kế của Cao Thành Tùng thẩm vấn qua Hạ Tưởng, được xưng là Hắc Bạch vô thường ở Ủy ban Kỷ luật tỉnh.
Hoàng Lâm sa sầm mặt:
- Đồng chí Thiệu Đinh, mời đi cùng chúng tôi một chuyến, có chút vấn đề cần xác minh một chút.
Thiệu Đinh sắc mặt thay đổi.