Thì ra là thế, hóa ra vấn đề cuối cùng còn nằm ở chỗ Hạ Tưởng, rất giỏi, thực rất giỏi, đi một vòng lớn, cuối cùng lại về chỗ Hạ Tưởng. Phạm Duệ Hằng âm thầm cười lạnh, rốt cuộc là Tống Triêu Độ giỏi, hay là Hạ Tưởng bố cục lâu dài?
- Nhị Thập Lý Phố thuộc thành phố quản lý, để thành phố ra mặt làm việc.
Phạm Duệ Hằng chưa đến cuối cùng thì vẫn không chịu đưa ra một bước quan trọng.
- Ai đi thì thích hợp đây?
Tống Triêu Độ đáp một câu, giống như thắc mắc, lại giống như độc thoại.
Đúng, ai đi thì thích hợp, Phạm Duệ Hằng trong đầu nghĩ nhanh, Hồ Tăng Chu? Không thích hợp, Vu Phồn Nhiên? Cũng không thích hợp, Khâu Tự Phong, chỉ sợ cũng không được. Không nghĩ thì không sao, một khi suy nghĩ lại khiến cho Phạm Duệ Hằng đau đầu, còn thấy giật mình, các lãnh đạo Đảng và chính quyền quan trọng của thành phố Yến, đều có quan hệ hoặc xa hoặc gần với Hạ Tưởng, nói cách khác, Hạ Tưởng đều có thể nói được.
Tại thành phố Yến, thể diện của Hạ Tưởng thậm chí không nhỏ hơn ông ta. Đừng nghĩ ông ta là Bí thư Tỉnh ủy, đối với nhân vật số một số hai của thành phố Yến không có quyền bổ nhiệm trực tiếp, thì không có sức ảnh hưởng quá trực tiếp đối với thành phố Yến.
Phạm Duệ Hằng không thể không cân nhắc lợi hại một lần nữa, ông ta biết, là lúc nên ra quyết đoán cuối cùng, nếu chần chừ, ai cũng sẽ không chắc sẽ có cục diện không thể cứu vãn nào xuất hiện.
Mặc dù có lúc quyết định rất khó, nhưng tất cả quyết định đều là trong tình cảnh có hai khó khăn phải chọn một, thì chọn khó khăn nào ít tổn hại hơn. Phạm Duệ Hằng lại cầm chén trà lên, nhẹ nhàng nhấp một ngụm:
- Nhị Thập Lý Phố là sản nghiệp của Tôn Hiện Vĩ của bất động sản Thiên An, Hạ Tưởng và Tôn Hiện Vĩ quan hệ không tồi, để cho Hạ Tưởng ra mặt nói chuyện với Tôn Hiện Vĩ…
- Tôn Hiện Vĩ hiện tại hình như đang ở Thiên Trạch.
Tống Triêu Độ tiếp một câu, sau đó lại chần chừ nói:
- Hạ Tưởng luôn luôn kính trọng Bí thư Phạm, tôi nghĩ Bí thư tự mình ra mặt, hiệu quả sẽ tốt hơn một chút…
Phạm Duệ Hằng nếu đã quyết định rồi, cũng biết là một lần nữa phải phục hồi lại một chút quan hệ với Hạ Tưởng, liền đồng ý luôn:
- Hạ Tưởng cũng thật là, gần đây không chủ động báo cáo công tác với tôi, còn phải để tôi gọi điện thoại mời cậu ta báo cáo công tác, ha ha.
Nhận vật chính trị vẫn là nhân vật chính trị, chỉ cần quan hệ lợi hại một khi được gạt bỏ, quay người đã cảm giác quan hệ vẫn gần như trước. Tống Triêu Độ thầm nghĩ rằng, đây mới là trở mặt không nhận người nhưng cũng là sự trở mặt nhưng chỗ cao minh của Bí thư Phạm là nhận người. Cũng là một bài học bắt buộc đối với mỗi nhân vật chính trị, chỉ cần không phải quan hệ đối địch anh chết tôi sống, chân trước trở mặt, chân sau lại bắt tay.
Tuy nhiên, khiến Tống Triêu Độ và Phạm Duệ Hằng không ngờ chính là Phạm Duệ Hằng đã hạ giọng gọi điện thoại cho Hạ Tưởng, nhưng nhận được lại là một cơn tức giận.
Thế cục trong tỉnh, đã có xu thế rõ ràng.
Tình hình thành phố Lang, trên cơ bản được xác định, không giống như dự kiến là, An Hưng Nghĩa khôi phục thanh danh, Thiệu Đinh bị xử phạt cảnh cáo nội bộ Đảng, đơn từ chức của ông ta tạm thời chưa bị phê chuẩn.
Nhưng thành phố Thiên Trạch, vẫn đang tiến hành sự đọ sức cuối cùng, dường như vẫn đang giằng co, không phân được cao thấp, không, rõ ràng Hạ Tưởng đang chiếm thế thượng phong. Nhưng cũng vào lúc này, một cuộc điện thoại bất ngờ của Bí thư Tỉnh ủy gọi đến phòng làm việc của Hạ Tưởng.
Từ khi nhận được điện thoại của Phạm Duệ Hằng, Hạ Tưởng hiểu rõ, tình hình đã chuyển biến đột ngột và thuận theo đà phát triển nhanh, phải đi vào ván cuối cùng.
- Bí thư Phạm, chào ngài.
- Bí thư Tỉnh ủy tự mình gọi điện tới, đối với một Thị trưởng mà nói thì đều là một vinh dự.
Hạ Tưởng giọng vô cùng cung kính, hơn nữa còn tỏ vẻ rất thân thiết.
Phạm Duệ Hằng hơi xúc động mà than thở, người trong quan trường, ai ai cũng đều phải biết diễn kịch. Cổ nhân diễn như thế nào, cán bộ hiện tại không biết, nhưng hiện nay TV, từ Bí thư Huyện ủy đến Bí thư Tỉnh ủy, toàn bộ điều là diễn viên chuyên nghiệp. Mặc kệ là nói bằng miệng hay là ngôn ngữ tay chân, đều phải chú ý kỹ xảo cao siêu.
Phải nói, tài diễn của Hạ Tưởng, hiện tại đã tới bước không có dấu vết gì. Gần đây ông ta bỗng chốc chèn ép Hạ Tưởng, giọng Hạ Tưởng lúc này vẫn thân thiết như trước, Phạm Duệ Hằng chợt nhớ đến thời gian thân thiết với Hạ Tưởng trước đây, không biết tại sao lại hơi chạm đến chỗ mềm mại trong lòng.
- Hạ Tưởng, công việc ở Thiên Trạch triển khai không tồi, phải tiếp tục duy trì và phát triển đi lên, không được tự cao tự đại.
Phạm Duệ Hằng nói tiếng nói cuối cùng,, tương đương với việc đưa ra định luận cho vấn đề ứng cử viên lớp huấn luyện cán bộ trung và thanh niên vẫn đang tranh chấp nhau.
- Tôi vừa mới nói chuyện với Triêu Độ, có nói đến cậu, nhớ đến khi mới quen cậu, cậu vẫn là trẻ con, chớp mắt hiện tại cũng đã thành Thị trưởng, thời gian qua thật nhanh.
Tâm trạng Hạ Tưởng thoáng chốc rơi xuống nơi có tác dụng thực tế, Phạm Duệ Hằng nói lời này có hai ý, một là ứng cử viên lớp huấn luyện cán bộ trung và thanh niên đã được xác định, hắn bị loại ra ngoài rồi. Hai là Phạm Duệ Hằng có việc nhờ hắn, lại đề cập đến quan hệ trước kia… Hắn liền thuận nước đẩy thuyền, vừa khách khí tỏ vẻ cảm ơn với sự cổ vũ của Bí thư Phạm, nói:
- Phạm Tranh đến lễ quốc khánh sẽ kết hôn? Mấy hôm trước gọi điện thoại còn nói, nếu kết hôn nếu tôi đến tặng quà, cậu ta sẽ coi tôi như người ngoài... Suy nghĩ một chút, quen biết với Phạm Tranh đã năm sáu năm rồi, năm sáu năm bạn bè thật sự xem nhau là bạn bè cũ.
Phạm Duệ Hằng cười ha hả:
- Tiểu Hạ, cậu cũng đừng cho nó cơ hội phạm sai lầm, cứ thật lòng đến là được.
Hạ Tưởng lập tức như nhảy vọt mà chuyển đề tài sang Nghiêm Tiểu Thì:
- Đến lúc đó quà cưới tặng Phạm Tranh tôi và Tiểu Thì sẽ bàn bạc. Nói đến Tiểu Thì, khu du lịch văn hóa thành của cô có được thành công, hiệu quả và lợi ích khá tốt, vượt xa so với dự kiến ban đầu, tuy nhiên giờ đến Thiên Trạch có chuyện cũng không nói với tôi, có chút xem như người ngoài.
Phạm Duệ Hằng lập tức thân thiết hỏi:
- Tiểu Thì gặp chuyện gì vậy?
- Khu Văn Hóa Thành vừa mới khởi công, Trương ban thư ký Ủy ban nhân dân Bành Vân Phong chạy tới chạy lui, vì Văn Hóa Thành bắc cầu giật dây, làm rất nhiều việc. Tiểu Thì xuất phát từ lễ phép, tặng Vân Phong một bộ tranh chữ, hiện tại Vân Phong bị Ủy ban kỷ luật xử lý nói là tham ô nhận hối lộ. Tôi cũng vừa mới biết sự tình còn llieen lụy đến Tiểu Thì, hỏi cô, cô còn không nói, nếu không có Bí thư Phạm gọi điện đến, tôi đang muốn đến khu Văn Hóa Thành gặp Tiểu Thì để hỏi rõ ràng.
- Tôi đã biết rồi.
Phạm Duệ Hằng chỉ nặng nề nói một câu, liền cúp điện thoại, trong lòng bốc lên lửa giận.
Khu du lịch Văn Hóa Thành của Nghiêm Tiểu Thì có cổ phần của Phạm Tranh, Phạm Duệ Hằng trong lòng đều biết, ông ta ủng hộ Nghiêm Tiểu Thì chỉ có hạn, là vì duy trì hình tượng công chính liêm minh của mình, nhưng không có nghĩa là người khác có thể tùy ý ức hiếp Nghiêm Tiểu Thì. Vấn đề của Bành Vân Phong ông ta cũng biết một chút, vốn không để ý, hiện tại buồn cười, không ngờ liên lụy tới Nghiêm Tiểu Thì!
"Rầm" Phạm Duệ Hằng đập bàn một cái, lấy điện thoại di động bấm một dãy số:
- Đỗ Minh, đến văn phòng tôi một chút.
Đỗ Minh là Phó trưởng ban thư ký Tỉnh ủy. bình thường không phải phục vụ Phạm Duệ Hằng nhưng Đỗ Minh là người đối nhân xử thế thông minh, với suy nghĩ của Phạm Duệ Hằng nghiền ngẫm vô cùng đúng chỗ, Phạm Duệ Hằng có chuyện to chuyện nhỏ gì đều sắp xếp để anh ta phụ trách.
Bắc Kinh, văn phòng Ủy ban Kế hoạch và Phát triển, Phó Tiên Phong đang vùi đầu phê duyệt văn kiện, điện thoại vang lên. Y đang xem rất nhập tâm, lười đi nhận. Chỉ cần vang lên năm hồi chuông, y không nhận thư ký sẽ nhận thay.
Năm hồi chuông đã qua, thư ký nhận điện thoại, sau một lát gõ cửa bước vào:
- Chủ nhiệm Phó, có điện thoại.
- Phó Tiên Phong vừa thấy vẻ mặt của thư ký liền biết là điện thoại quan trọng, giơ tay cầm điện thoại, vừa "A lô" một tiếng, trong điện thoại vang lên giọng tức giận của Phó Tiên Tiên:
- Phó Tiên Phong, anh dám không nhận điện thoại của em, em hận anh.
Thư ký làm bộ không nghe, vội vàng đóng cửa chạy lấy người.
Phó Tiên Phong không có cách nào, buông văn kiện xuống:
- Lại làm sao vậy, Tiên Tiên, em có cái gì mà tức giận?
- Em không tức giận, em sắp bị người ta cưỡi lên đầu rồi, anh nói em sao có thể không tức giận?
Phó Tiên Tiên lời nói mập mờ, mang đến cho Phó Tiên Phong sự cưỡng ép áp bức khó hiểu. Cũng là lạ, hó Tiên Phong thậm chí không sợ ông cụ nhà họ Phó nhưng không làm gì được đối Phó Tiên Tiên luôn mang bộ mặt không hòa nhã với y.
- Rốt cuộc là làm sao vậy? Nói rõ ràng một chút.
- Tôi tặng một nghiên mực cho Trưởng ban thư ký Bành, kết quả bị người ta tố cáo nói Đông y Phó Thị đút lót, còn nói là nghiên mực là nghiên mực cổ, vô giá. Hừ, một nghiên mực bình dị em mua với giá 10 triệu tệ, được coi là vô giá? Phó Tiên Phong, nói không chừng lúc nào đó em bị Ủy ban kỷ luật thành phố Thiên Trạch gọi đi phối hợp điều tra, em sẽ là kẻ tình nghi phạm tội, em gái của anh sẽ bị bắt đi đấy.
Phó Tiên Tiên nói liền một mạch, cũng không để ý đến cách nói chuyện, dù sao nghĩ gì nói đấy, có thể làm Phó Tiên Phong hiểu được là được.
Phó Tiên Phong nghe rất rõ ràng, rành mạch, mặt y đổi từ xanh sang xám, trong lòng lửa giận ngút trời, một Ủy ban kỷ luật nho nhỏ của thành phố Thiên Trạch cũng dám vu oan hãm hại Đông y Phó thị, y mặc kệ Phó Tiên Tiên có biếu quà cho Bành Vân Phong hay không, cũng không quan tâm rốt cuộc tặng món quà bao nhiêu tiền, cái y muốn chính là thanh danh nhà họ Phó, Đông y Phó thị ở Thiên Trạch, ngoại trừ Hạ Tưởng ra, người khác không có thể đụng tới một ngón tay!
- Anh biết rồi!
Phó Tiên Phong nổi giận đùng đùng nói một tiếng, cũng không đợi Phó Tiên Tiên nói thêm gì, ném điện thoại. Y trầm tư một lát, trong lòng mặc dù cũng biết rõ hẳn là một màn của Hạ Tưởng, nhưng nghĩ đến hoàn cảnh gần đây của Hạ Tưởng, y chỉ biết là Hạ Tưởng phản kích lại.
Phó Tiên Phong không trách Hạ Tưởng, có trách chỉ trách Bì Bất Hưu xuẩn ngốc!
Y trái lo phải nghĩ một phen, cầm lấy điện thoại…
Buổi chiều ngày hôm sau, hội nghị công việc Bí thư tỉnh ủy lại được tổ chức, thảo luận vấn đề ứng cử viên cho lớp huấn luyện cán bộ trung và thanh niên.
Vừa bắt đầu, Phạm Duệ Hằng trước tiên nói vài câu ngoài lề, chỉ ra dưới tình hình kinh tế trước mắt, có một số thành phố cấp ba lạc hậu mà bảo thủ, có thành kiến đối với các nhà đầu tư bên ngoài vào, làm như không nhìn thấy với tinh thế ác liệt của sự phát triển kinh tế hiện nay, mặt khác nhìn chăm chăm những việc nhỏ nhặt bình thường rồi phóng đại lên, để thỏa mãn ham muốn quyền lực cá nhân, làn gió bất chính này nhất định phải ngăn chặn, nếu không những khu vực lạc hậu, mãi mãi không bỏ được chữ nghèo.
Mai Thái Bình và Vương Bằng Phi ngơ ngác nhìn nhau, không rõ Bí thư Phạm sao vừa bắt đầu đã tức giận ngút trời, nghe ý trong lời ông ta thì thành phố cấp ba lạc hầu nghèo đói ngoài thành phố Thiên Trạch và Chương Trình ra, còn có thể có nơi nào khác?
Phạm Duệ Hằng cũng không giải thích, lập tức chuyển vào chủ đề chính, cũng không để ý đến chuyển thừa khởi hợp, vừa vào đề đã nói:
- Đồng chí tuổi trẻ cần phải phát huy tác phong, bởi vì tuổi trẻ, họ về sau có rất nhiều cơ hội, cho nên không vội cho vào lớp huấn luyện cán bộ trung thanh niên kỳ này. Đồng chí Mã Tiêu, hãy nói ý kiến của Ban tổ chức cán bộ đi.
Mã Tiêu không hiểu ra sao, Bí thư Phạm đột nhiên liền chuyển chủ ý, rõ ràng là muốn loại Hạ Tưởng ra ngoài, chẳng lẽ ám chỉ lúc trước đã không còn giá trị rồi Thật sự làm cho người ta hao tâm tổn trí. Không lĩnh hội ý đồ của lãnh đạo không được, nhưng ý đồ lãnh đạo thay đổi quá nhanh, lĩnh hội như thế nào?
Điều Mã Tiêu không ngờ đến chính là Tống Triêu Độ đúng lúc này giải vây thay y, Tống Triêu Độ chen vào nói:
- Tôi đề xuất hai người, các đồng chí tham khảo, một là Phó thị trưởng thành phố Lang, Chu Duệ Nhạc, Chu Duệ Nhạc năm nay 39 tuổi, là độ tuổi trẻ trung khỏe mạnh, lời truyền tụng ở thành phố Lang khá tốt.Người kia là Bí thư Thành ủy Thiên Trạch Trần Khiết Văn...
Vương Bằng Phi ngây người sửng sốt, một đòn phản kích nơi hiểm yếu rất hay, trực tiếp bỏ qua Hạ Tưởng, lại đẩy Trần Khiết Văn vào, bước nhảy quá nhanh! Bình tĩnh xem xét, điều kiện về các mặt của Trần Khiết Văn đều thích hợp, nhưng vấn đề là Trần Khiết Văn tuổi khá lớn, bà dự lớp huấn luyện cán bộ trung thanh niên, sau khi tốt nghiệp xong chẳng lẽ đề bạt lên Phó chủ tịch tỉnh? Kinh nghiệm chưa đủ. Nhưng không đề bạt lên Phó chủ tịch tỉnh, nếu để bà đến Hội đồng nhân dân hoặc Mặt trận tổ quốc, còn phải dự lớp huấn luyện cán bộ trung thanh niên sao? Chủ tịch tỉnh Tống là châm chọc hay là cố ý dùng thủ đoạn mê hoặc người khác,Trần Khiết Văn cũng không thể coi còn là thanh niên được.
- Đồng chí Khiết Văn tuổi khá lớn, không phù hợp với yêu cầu của lớp huấn luyện cán bộ trung thanh niên.
Phạm Duệ Hằng thản nhiên mà khoát tay.
Một vài người ở đây liền hiểu rõ, Chủ tịch tỉnh Tống đâu phải đề xuất Trần Khiết Văn, rõ ràng là ám chỉ ban Tổ chức cán bộ không cần cân nhắc lại Hạ Tưởng. Mà sự tích cực hưởng ứng của Bí thư Phạm, cũng đã lộ ra một tin tức mấu chốt, Bí thư Tỉnh ủy và Chủ tịch tỉnh đã bí mật đạt được thỏa thuận.
Mai Thái Bình ở tỉnh Yến nhiều năm, luôn cho rằng mọi việc của tỉnh Yến đều không thể qua mắt y nhưng lúc này y xem như cũng đã giật mình thực sự rồi. Y cũng đoán được Hạ Tưởng đang âm thầm tác động gì đó, nhưng thật không ngờ sự việc phát triển khá nhanh, chẳng những vượt xa mong đợi của y, còn có sự kiện biến thành sự việc chính trị kinh người. Thật đúng là gió mưa thay đổi, không đến phút cuối cùng, không ai dám kết luận.
Mã Tiêu lúc này nếu tiếp tục không thể lĩnh hội ý đồ của lãnh đạo, thì có thể từ chức về nhà được rồi, y liền lập tức báo lên danh sách của ban Tổ chức cán bộ:
- Bí thư thành ủy thành phố Thủy Hằng Lý Đinh Sơn, Bí thư Thành ủy thành phố Đan Thành Vương Tiến Mẫn, Bí thư Quận ủy quận Hạ Mã Giang Thiên, Thị trưởng thành phố Ngưu Thành Cao Hải, Phó thị trưởng thành phố Lang Chu Duệ Nhạc, năm đồng chí trên đã kiểm tra phù hợp với yêu cầu của Ban tổ chức Trung ương.
Vốn trong danh sách của Mã Tiêu, Hạ Tưởng xếp vị trí thứ nhất, y lâm thời bỏ tên Hạ Tưởng, bổ sung Chu Duệ Nhạc vào, năm người trên, ba Giám đốc sở, hai Phó giám đốc sở, mà Chu Duệ Nhạc là Phó giám đốc sở cấp phó duy nhất trong năm người.
Qua một hồi thảo luận sôi nổi, cuối cùng hội nghị công việc Bí thư nhất trí thông qua quyết nghị, Lý Đinh Sơn, Vương Tiến Mẫn và Chu Duệ Nhạc báo cáo lên Ban tổ chức Trung ương, trở thành học viên lớp huấn luyện cán bộ trung thanh niên của khóa mới. Bạn đang đọc truyện được lấy tại
T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.
Đến lúc này, xung quanh vấn đề danh sách ứng cử viên lớp huấn luyện cán bô trung thanh niên của Hạ Tưởng là đi hay ở, đã được xác định, Hạ Tưởng đã dành được thắng lợi mang tính quyết định.
Mai Thái Bình và Vương Bằng Phi cho rằng hội nghị đã kết thức rồi, đang muốn nghe phát biểu mang tính tổng kết của Bí thư Phạm, không ngờ Mã Tiêu đột nhiên đưa ra đề tài thảo luận, Kiếm Phong trực tiếp chỉ ra Chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật thành phố Thiên Trạch Bì Bất Hưu!
Tình thế, chuyển biến đột ngột và thuận theo đà phát triển nhanh.
Mai Thái Bình cũng không ngăn cản sự đề danh của ba người Lý Đinh Sơn, Vương Tiến Mẫn và Chu Duệ Nhạc, cũng là căn cứ vào cân nhắc tổng hợp lợi ích các phương diện. Y không thiên hướng trong việc ứng cử viên lớp huấn luyện cán bộ trung thanh niên, cũng biết rõ Lý Đinh Sơn và Chu Duệ Nhạc đều là người của Tống Triêu Độ. Bí thư Phạm nâng tay bỏ qua Hạ Tưởng, trong phút chốc lại thông qua hai người của Tống Triêu Độ, đằng sau chắc chắn có giao dịch quan trọng. Còn về giao dịch gì, y không quan tâm cũng sẽ không hỏi đến.
Vấn đề không nên hỏi tuyệt đối không nên hỏi, vấn đề không nên biết ngàn vạn lần không cần tìm cách biết, là quy tắc đầu tiên của quan trường.
Lý Đinh Sơn và Vương Tiến Mẫn lý lịch kinh nghiệm đã đủ, ở lớp huấn luyện cán bộ trung thanh niên hiển nhiên là tập dượt cho bước đề bạt tiếp theo. Chu Duệ Nhạc xem như bắt kịp chuyến xe cuôi cùng, bởi vì nói thật tuy Hạ Tưởng không được ham muốn lớp huấn luyện cán bộ trung thanh niên, nhưng muốn vào lớp này có khối người, Chu Duệ Nhạc tiến vào, thật sự là trên mặt mạ vàng rồi.
Không thể không nói nếu người đã vào đúng hàng ngũ rồi, vận may không ngăn được, một tuần trước, ai biết Chu Duệ Nhạc là ai? Hiện tại chẳng những đã ghi tên trước mặt lãnh đạo tỉnh, còn trở thành ứng cử viên mà Chủ tịch tỉnh Tống hết sức bảo vệ, lại tham gia lớp huấn luyện cán bộ trung thanh niên về sau nếu không muốn lên chức cũng khó.
Ứng cử viên lớp huấn luyện cán bộ trung thanh niên vừa được xác định,thì lại có một vấn đề lớn bày ra trước mặt, Bí thư thành ủy thành phố Thủy Hằng và Bí thư Thành ủy thành phố Đan Thành ghế trống. Tham gia lớp huấn luyện cán bộ trung thanh niên không phải rời cương vị công tác, là tại chức, nhưng dù sao thời gian cũng dài đến một năm, bộ máy tất nhiên phải có điều chỉnh nhỏ - tuy nhiên chuyện này đã là đề tài thảo luận cho lần tiếp theo.Trong lòng Mai Thái Bình hiểu rõ chính là, nếu không ngoài dự kiến, Bí thư thành ủy Thủy Hằng và Đan Thành đều đã thay đổi người, Lý Đinh Sơn và Vương Tiến Mẫn đều sẽ tạm rời cương vị công tác, một năm sau lúc bọn họ tốt nghiệp, sẽ trực tiếp hoặc gián tiếp lên chức Phó tỉnh.
Chu Duệ Nhạc xem ra sẽ không tạm rời cương vị công tác, công việc của một Phó thị trưởng sẽ dễ gánh vác. Nhưng có thể đoán được chính là, sau khi tốt nghiệp cũng sẽ có vị trí tốt hơn so với hiện tại chờ y.
Chủ tịch tỉnh Tống gần như dành được toàn thắng. Nếu ở việc bổ nhiệm Bí thư Thành phố Thủy Hằng và Đan Thành, lại dành được một ván nữa.
Tuy nhiên, tất cả mọi người không có tâm trạng quan tâm đến vấn đề ứng cử viên Bí thư Thành ủy cho hai nơi Thủy Hằng và Đan Thành. Bởi vì lời Mã Tiêu vừa nói, vô cùng bất ngờ, lại làm người ta khiếp sợ.
- Lần khảo hạch giữa năm của Ban tổ chức cán bộ, nhận được ý kiến của nhiều quần chúng cán bộ, vô cùng không hài lòng với cách làm việc của Chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật thành phố Thiên Trạch Bì Bất Hưu. Đặc biệt là một số đồng chí của Hội đồng nhân dân và hội nghị hiệp thương chính trị, còn bao gồm cả một bộ phận các đồng chí lão thành nghỉ hưu. Đều đề nghị Ban tổ chức cán bộ điều chỉnh một chút công tác của đồng chí Bì Bất Hưu. Bởi vì đồng chí Bì Bất Hưu chẳng những tác phong không tốt, còn không quan tâm đến cách làm việc, thô bạo, lạm dụng chức quyền…vv Lần khảo hạch giữa năm của Ban tổ chức cán bộ, đồng chí Bì Bất Hưu cũng là người có điểm thấp nhất trong tất cả các Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật thành phố cấp ba của toàn tỉnh…