Mai Hiểu Lâm không giống Hạ Tưởng, bởi vì mặc dù bây giờ Quan Viễn Khúc đã đảm nhiệm Bí thư Thành ủy thành phố Hạ Giang, nhưng người nối chức như y còn chưa rõ ràng. Khoảng bốn năm tháng sau, sau khi y rời khỏi vị trí Bí thư Thành ủy thành phố Hạ Giang, đảm nhiệm chức Hiệu trưởng trường Trung ương Đảng, mới khiến giới truyền thông trong ngoài nước kinh ngạc, vị trí đời thứ năm tiếp nhận chức, được miêu tả rất sinh động.
Nhưng chính thức xác định người nối nghiệp cho vị trí của Quan Viễn Khúc là năm sau, y được tuyển cử vào vị trí Phó chủ tịch nước, danh sách chức vụ Đảng được tuyên bố ra ngoài tương đương với việc tuyên bố y là thân phận đệ nhất trong tương lai.
Mai Hiểu Lâm không hề căng thẳng như Hạ Tưởng, ngược lại điềm đạm bước lên trước, đến trước mặt Quan Viễn Khúc, nói nhỏ mấy câu gì đó. Quan Viễn Khúc ngừng nói chuyện, nhìn Hạ Tưởng với ánh mắt tò mò.
Hạ Tưởng bước vội lên trước, đứng dừng lại cách Quan Viễn Khúc khoảng một mét, cung kính nói:
-Chào Bí thư Quan, tôi là Hạ Tưởng, Thị trưởng thành phố Thiên Trạch.
-Hạ Tưởng, ha ha, tôi cũng từng nghe tên của cậu.
Khác với tưởng tượng của Hạ Tưởng, thái độ của Quan Viễn Khúc rất ôn hòa, ngữ khí cũng khá thân mật, y chủ động đưa tay ra:
-Thị trưởng trẻ tuổi nhất của tỉnh Yến? Chàng trai trẻ, cậu thật không đơn giản, ngay cả Tổng bí thư cũng phải khen ngợi cậu mấy câu.
Từ trước đến nay Tổng bí thư làm việc rất điềm đạm, khi ông lên nhậm chức chỉ đặc biệt có quan hệ tốt với một người, đã khiến người này lên chức nhanh như hỏa tiễn, chính là Cổ Thu Thật. Nghe nói lúc Cổ Thu Thật từ cấp Cục lên đến Phó giám đốc Sở, Tổng bí thư có chiếu cố đặc biệt một lần, liền khiến một người 27 tuổi như Cổ Thu Thật lập tức được lên chức Phó giám đốc Sở, 29 tuổi lên chức Giám đốc sở, tốc độ cực nhanh, khiến người khác kinh ngạc.
Quan Viễn Khúc nói Tổng bí thư đã từng khen hắn, Hạ Tưởng chưa từng nghe đến việc này. Nhưng với thân phận của Quan Viễn Khúc chắc chắn sẽ không ăn nói lung tung, khiến hắn không khỏi cảm thấy vui sướng, liền vội đáp lại mấy câu khiêm tốn.
Quan Viễn Khúc chỉ nói mấy câu, có vẻ như không cùng chung ngôn ngữ với Hạ Tưởng, không có gì để nói nữa, chỉ nhìn Hạ Tưởng mỉm cười. Hạ Tưởng biết, nếu cứ đứng vậy không đi chính là biểu hiện của việc không có hiểu biết chính trị. Nhưng cơ hội khó có, không dễ gì mới có cơ hội được tiếp xúc trong cự ly gần với Quan Viễn Khúc, không năm bắt, chẳng lẽ cứ để vuột mất cơ hội như vậy? Với cấp bậc của hắn, sau này muốn có cơ hội mặt đối mặt với Hạ Tưởng, cũng khó như lên trời.
Nhất là đợi đến sau khi Quan Viễn Khúc xác lập được người nối nghiệp, muốn lọt vào mắt y, với thân phận của một Thị trưởng bình thường, dường như không có khả năng!
Hạ Tưởng trong cái khó ló cái khôn, liền nhắc đến khu Hà Mã:
-Bí thư Quan, năm đó lúc tôi ở khu Hà Mã, đã nghĩ đến việc tu bổ một cây cầu lớn nối giữa thành phố Yến và huyện Thường Sơn, bây giờ cây cầu đã được xây dựng rồi, được gọi tên là cầu Tử Long. Hy vọng Bí thư Quan có thời gian đến cầu Tử Long một chuyến, sông Hạ Mã dưới cầu Tử Long, sóng nước dập dềnh, phong cảnh tuyệt đẹp.
Sau đó Hạ Tưởng vừa cười, vừa lùi về phía sau. Nếu Quan Viễn Khúc còn không có hứng thú nữa, hắn cũng đành phải rời đi, còn đứng lại nữa, thì tự mình làm mất mặt.
Hạ Tưởng đã lùi về sau một bước, Quan Viễn Khúc vẫn cười nhạt, không nói gì. Lòng Hạ Tưởng chợt trầm xuống, xem ra, là không có cùng đề tài nói chuyện với Quan Viễn Khúc rồi. Nguồn truyện:
Truyện FULLCùng Mai Hiểu Lâm chào tạm biệt Quan Viễn Khúc, Hạ Tưởng xuống lầu nói mấy câu với Phó Tiên Phong, cũng không nói gì nhiều, chỉ nói mấy câu đơn giản về Đông y Phó thị, Phó Tiên Phong liền bị người ta kêu đi.
Toàn bộ đại sảnh dường như có không ít người, nhưng có quen biết, thật sự không nhiều. Có những người sau khi bước vào, chỉ nói vài câu với người nào đó rồi vội vàng rời đi, còn có người cứ ngồi mãi một bên, âm thầm quan sát mọi người. Tóm lại những người có mặt ở đây đều có lai lịch, không ai phải ngại với ai, nhưng ai cũng tự đề cao thân phận của mình, không dễ dàng nói chuyện với người khác.
Tâm tình Hạ Tưởng hơi có chút buồn bực, hắn rất chờ mong lần gặp mặt đầu tiên với Quan Viễn Khúc, có thể để lại ấn tượng tốt cho đối phương. Nhưng Quan Viễn Khúc không có ấn tượng tốt lắm đối với hắn, hắn cũng không có cách nào khác. Không ai có thể chắc chắn mình có thể được tất cả mọi người hoan nghênh, Quan Viễn Khúc có thể nói với hắn mấy câu, cũng xem như đã nể mặt rồi.
Nhưng sau đó lại xảy ra một việc, khiến Hạ Tưởng vui mừng bất ngờ, bởi vì Cổ Thu Thật bất ngờ xuất hiện.
Cổ Thu Thật xuất hiện cùng với Trịnh Thịnh, hai người vừa vào cửa, liền thu hút ánh nhìn của mọi người, cho dù là những người có cao ngạo điềm đạm đến thế nào đi nữa, cũng lập tức nhìn về phía hai người.
Không quan tâm không được, không nói đến việc cả hai người đều có thân phận khá cao, chỉ riêng lý lịch của Cổ Thu Thật cũng đã khiến người khác phải quan tâm rồi. Bây giờ lại là Chủ tịch tỉnh trẻ nhất trong nước, một người với thân phận như vậy, tuyệt đối đáng để người khác phải quan tâm đến nhất cử nhất động của y.
Không ít người vây quanh, chủ động chào hỏi với Cổ Thu Thật, Trịnh Thịnh.
Hàn huyên một hồi, Mai Hiểu Lâm mới đến trước mặt Trịnh Thịnh, nói nhỏ gì đó với Trịnh Thịnh. Hạ Tưởng chỉ đứng một bên, không bước lên trước. Lúc hắn nhìn Cổ Thu Thật, không ngờ Cổ Thu Thật cũng đang nhìn hắn. Cổ Thu Thật trước tiên im lặng, biểu hiện trên mặt ôn hòa, sau đó mới trở nên mềm mỏng, đột nhiên mỉm cười, bước đến trước mặt Hạ Tưởng, đưa tay ra bắt tay Hạ Tưởng.
-Nếu tôi đoán không lầm, cậu là Hạ Tưởng, thị trưởng trẻ nhất của tỉnh Yến, đúng không?
So với sự bình thản và thâm sâu khôn lường của Quan Viễn Khâu, sự nhiệt tình và niềm nở của Cổ Thu Thật, rất phù hợp với vẻ ngoài mày rậm mắt to của y, đôi mắt kính to của Cổ Thu Thật không khiến y có vẻ thư sinh, ngược lại lại khiến người ta có cảm giác rất mãnh liệt.
Hạ Tưởng quả thật cảm thấy hơi có áp lực, so với Cổ Thu Thật, hắn có ưu thế nhiều đến thế nào đi nữa cũng không bằng được với tốc độ lên chức nhanh như hỏa tiễn của y, Cổ Thu Thật chính là tấm gương trong cuộc đời hắn.
-Tôi là Hạ Tưởng.
Hạ Tưởng dùng cả hai tay để bắt tay Cổ Thu Thật,
-Không ngờ Chủ tịch tỉnh Cổ cũng biết đến tên tôi, thật vinh hạnh.
-Ha ha, Thị trưởng 31 tuổi, cả nước liệu có được mấy người? Cho dù có, liệu có ai có thể khiến nền kinh tế nghèo nàn lạc hậu như Thiên Trạch có thể trở nên sống động? Hạ Tưởng, tôi không phải khen ngợi cậu, nhưng thật sự cậu là một nhân tài. Làm thật tốt, không kiêu ngạo, không nóng vội, cứ bước tiếp về phía trước.
-Cảm ơn sự dạy bảo của Chủ tịch tỉnh Cổ, tôi nhất định ghi nhớ trong lòng.
Hạ Tưởng có thể cảm nhận được sức mạnh trong lời nói của Cổ Thu Thật, trong chốc lát liền bị y ảnh hưởng, dường như nhiệt huyết trong lòng cũng như muốn sôi trào. Nghĩ lại, cũng không khỏi khâm phục mê lực của con người Cổ Thu Thật. Một người sau khi đạt được địa vị cao, nếu mê lực con người có thể hấp dẫn được người khác, chính là một pháp bảo thắng lợi nhất. Đạo lý dùng người, chỉ dựa vào thuật khống chế còn chưa được, còn cần có sức cuốn hút và sức hấp dẫn, mới có thể khiến người khác tâm phục khẩu phục.
Cổ Thu Thật mới 40 tuổi đã đảm nhiệm chức Chủ tịch tỉnh, không phải chỉ dựa vào việc có người ủng hộ phía sau mà được, tài năng và mê lực của bản thân y, cũng chiếm một phần rất quan trọng, không phải ai cũng có thể làm được như vậy!
Cổ Thu Thật dường như rất có hứng thú với Hạ Tưởng, nói một tiếng với Trịnh Thịnh xong, lại đến bên cạnh Hạ Tưởng nói chuyện. Đừng thấy Cổ Thu Thật đối nhân xử thế nhiệt tình, nhưng nói chuyện cũng rất có chừng mực, rõ ràng chỉ nói chuyện phiếm, nhưng thực ra lại đang hỏi Hạ Tưởng về bước phát triển tiếp theo của kinh tế Thiên Trạch, để có suy tính sâu thêm, đồng thời cũng là khảo nghiệm tầm nhìn của Hạ Tưởng.
Bước phát triển về kinh tế của một thành phố cũng không có gì đáng để giấu giếm, Hạ Tưởng đại khái nói một mạch, nói khoảng năm phút, Cổ Thu Thật liên tục gật đầu, khẳng định lại tư tưởng của Hạ Tưởng, lại hàm súc chỉ điểm một chút.
Thông thường, Cổ Thu Thật cũng không phải Chủ tịch tỉnh tỉnh Yến, lại không quen thân với Hạ Tưởng, nên sẽ không khoa chân múa tay với sự phát triển kinh tế của Thiên Trạch. Nhưng Cổ Thu Thật lại nói về việc này, khiến Hạ Tưởng âm thầm khâm phục, Cổ Thu Thật quả thật không giống những người khác, những người khác người mới làm nên những chuyện khác người.
Không lâu sau, Trịnh Thịnh cũng đến trước mặt Hạ Tưởng, cũng hàn huyên mấy câu với Hạ Tưởng. Bởi vì Trịnh Thịnh có quan hệ với Mai Hiểu Lâm, liền nói đùa với Hạ Tưởng:
-Hiểu Lâm nói, có thể kéo Hạ Tưởng đến bên cạnh là một chuyện tốt, tôi liền nói, Hạ Tưởng là hoa thơm quả ngọt, mọi người đều đang giành giật, tôi giành giật không nổi.
Cổ Thu Thật cười ha hả:
-Theo tôi, để người khác muốn đi theo, cậu phải có thành ý, đúng không?
-Thành ý đương nhiên là có.
Khi nói chuyện, Trịnh Thịnh nhìn Hạ Tưởng với vẻ mặt tươi cười.
Hạ Tưởng cũng chỉ có thể cười vô tội:
-Hai vị lãnh đạo giễu cợt tôi rồi, tôi thật sự cảm thấy rất xấu hổ.
Trịnh Thịnh và Cổ Thu Thật thấy Hạ Tưởng cẩn trọng như vậy, không khỏi liếc mắt nhìn nhau, mỉm cười, sau đó cáo từ.
Đợi bóng dáng Trịnh Thịnh và Cổ Thu Thật biến mất trong màn đêm, rất lâu sau tâm tình Hạ Tưởng mới bình ổn trở lại được. Hai vị này chắc chắn sau này sẽ là những nhân vật hết sức quan trọng trong vũ đài chính trị trong nước, hôm nay xem như cuộc gặp mặt lần đầu tiên. Hắn tin chắc, có lẽ cũng đã để lại được những ấn tượng khá tốt đối với cả hai người.
Trong chốn quan trường, từ trước đến nay vẫn luôn là có thể đoàn kết thì cố gắng đoàn kết, có thể kết giao thì nỗ lực kết giao, bạn nhiều thì không nhất thiết đường sẽ dễ đi, nhưng ít nhất cũng ít khi gặp phải chướng ngại vật.
Huống hồ có một số người, trước khi anh chưa có đủ sức mạnh, anh mãi mãi không thể đắc tội được!