Nam Hân Vũ trong lòng biết chút rồi, tuy rằng Bí thư Hạ không có đáp án rõ ràng nhưng cũng không phản đối. Điều đó chứng minh đối với sự đề danh của cô xem như ngầm thừa nhận, trong lòng cảm thấy vui vui.
Nam Hân Vũ vừa đi thì Từ Tử Kỳ bước vào, vừa rót trà cho Hạ Tưởng, vừa nói:
- Chiến Nhâm và chồng của Nam Hân Vũ là bạn học.
Hạ Tưởng nhận chén trà, nhẹ nhàng uống một ngụm, không sợ người bên dưới có tư tâm tạp niệm, chỉ sợ không rõ quan hệ của ai với ai, sẽ bị người khác lợi dụng. Thân là kẻ bề trên, đừng nghĩ ở tít trên cao, nhưng cũng có thể nhìn thấy rõ từng chân tơ kẽ tóc mà không thấy sai lầm của những chuyện lớn dễ nhận thấy, cấp dưới thường xuyên dựng chuyện lừa gạt cấp trên là chuyện thường tình.
Không lâu sau, Lương Thu Duệ liền tới. Sau khi nghe tinh thần chỉ thị của Hạ Tưởng về việc chọn người cho vị trí Phó cục trưởng Cục xây dựng đô thị, liền đi chứng thực.
Thấy sắp đến giờ tan tầm, Hạ Tưởng nghĩ rằng không còn việc gì nữa, không ngờ Trưởng ban Tuyên giáo Trần Thiên Thu tới tìm.
Trần Thiên Thu nét mặt niềm nở giống như một đóa hoa cúc,vừa vào cửa liền tươi cười nói:
- Ồ, hoa hải đường của Bí thư Hạ quả thật rất đẹp, rất ít gặp hoa hải đường nào được chăm sóc tốt như vậy.Tôi nghe nói, muốn chăm sóc hoa tốt thì tâm hồn con người cũng phải phóng khoáng, còn nếu không, hoa cũng rất khó sống.
Không một dấu vết nịnh bợ, không nhìn ra, Trần Thiên Thu quả thật thâm sâu. Hạ Tưởng cũng thản nhiên cười: –
- Đối với việc chăm sóc cây cỏ, tôi chẳng có bí quyết gì cả, chỉ là chăm sóc cho vui thôi…, ông Trần, mời ngồi.
Trần Thiên Thu cũng không ngồi, trong tay cầm một xếp tài liệu,
- Bí thư Hạ, đây là bản tổng kết công tác tuyên truyền năm nay và kế hoạch công tác tuyên truyền nửa năm sau, xin được anh phê chuẩn.
Còn hai tháng nữa là hết năm, bây giờ tổng kết công việc cuối năm về hối đoái, Trần Thiên Thu có bài văn gì muốn làm đây? Hạ Tưởng cầm tài liệu, cúi đầu xem, không xem thì không sao, vừa xem đã thấy bực mình. Trong thời gian 10 tháng của năm 2008, trong bản tổng kết số lần xuất hiện trên báo và truyền hình của lãnh đạo Thành ủy chủ chốt, số lần xuất hiện của Chương Quốc Vĩ hơn Bí thư 10 lần. Không phải so đo việc xuất hiện hơn mười lần, mà theo nguyên tắc tiên chế ưu tiên trên quan trường ở trong nước, thì số lần xuất hiện của Thị trưởng không được nhiều hơn Bí thư. Ở đâu ít hơn một lần cũng cần hiển thị ra sự khác biệt.Thị trưởng Chương lại ngược lại, không ngờ lại muốn xuất hiện nhiều hơn so với Bí thư.
Nếu nói chỉ là sự đọ sức ngầm, nơi nơi lén lút kiềm chế Bí thư đã không tính rồi, còn trực tiếp ức hiếp người thế này thật là quá đáng. Hạ Tưởng không tức giận mới là lạ, may mà không phải hắn, bởi vì Trần Thiên Thu tổng kết theo tình hình trước khi hắn đảm nhiệm chức vụ, đó là tổng kết công tác tuyên truyền của Ngả Thành Văn khi đảm nhiệm chức vụ.
Bí thư Ngả ở thành phố Lang coi như không tồi, it nhất cũng để cho Hạ Tưởng ấn tượng không tồi, không ngờ ở Tần Đường lại bị Chương Quốc Vĩ ức hiếp như thành như vậy!
Kế hoạch công tác tuyên truyền sang năm, Trần Thiên Thu đã rõ ràng tinh thần chỉ thị công tác tuyên truyền, ban Tuyên giáo là cơ quan ngôn luận của Đảng, theo sát phương châm đường lối của Đảng, lấy tinh thần tuyên truyền văn minh làm chủ, phát huy chính khí...vv Hạ Tưởng đã xem hiểu rồi, Trần Thiên Thu muốn nghiêng về Đảng ủy, nói cách khác, là y muốn nghiêng về phía hắn.
Cũng đúng, ban Tuyên giáo là một bộ phận của Thành ủy, ngày ngày luẩn quẩn sau Thị trưởng, cũng không ra cái thể thống gì cả.
Hạ Tưởng liền lấy bút ra phê duyệt " dựa vào tuyên truyền xúc tiến mở rộng, dựa vào tuyên truyền xúc tiến phát triển, dựa vào tuyên truyền liên kết lòng dân". Sau đó đưa tài liệu cho Trần Thiên Thu.
- Công việc của Ban Tuyên giáo vẫn đáng được khẳng định, đồng chí Thiên Thu. Công tác của đồng chí Thành ủy vẫn ghi nhận.
Trần Thiên Thu hơi kích động tiếp nhận phê chuẩn của Hạ Tưởng, thể hiện quyết tâm:
- Ban Tuyên giáo Thành ủy quyết định tổ chức tọa đàm về công tác tư tưởng tuyên truyền, học tập triệt để tinh thần chỉ thị trọng yếu của Bí thư Hạ, tổng kết công tác tuyên truyền thời gian trước, đồng thời sắp xếp công tác tuyên truyền tư tưởng trong thời gian trước mắt và sau này.
Bí thư nắm rõ công tác tư tưởng, cần phải thống nhất tư tưởng, xây dựng lá cờ đầu, sự phối hợp của bộ phận tuyên truyền là vô cùng quan trọng. Ban tuyên giáo và Ban tổ chức cán bộ là hai đơn vị lớn của Thành ủy, không thể thiếu một, một đơn vị nắm giữ nhân sự, một đơn vị nắm giữ tư tưởng, quyền điều hành nhân sự ở trong tay, đồng thời thống nhất nhận thức tư tưởng, đó mới là sự bắt đầu tạo lập quyền uy của Bí thư.
Thái độ ban đầu của Trần Thiên Thu, khiến Hạ Tưởng liên tưởng tới ban Tuyên giáo, bởi vậy, nắm trong tay hai đơn vị lớn của Thành ủy, đã là bước đi đầu tiên.
Sau khi Trần Thiên Thu đi, tâm tư của Hạ Tưởng như gồng lên. So sánh giữa Bí thư với Thị trưởng, quả thật quyền lực lớn hơn rất nhiều, ít nhất hắn cũng không cần chủ động lôi kéo lực lượng, chỉ cần ngồi chờ là người khác sẽ tiến đến. Đương nhiên cũng phải biết rằng tình thế ác liệt bây giờ, hành động của Trần Thiên Thu, có thể xem là biểu hiện dựa vào, cũng có thể coi là báo cáo công tác bình thường, không thể chỉ xem trước mắt, còn phải xem hành động sau này.
Mà sau khi hắn nhậm chức, Nhâm Hải Phong chỉ có báo cáo công tác một lần, hơn nữa còn là thái độ giải quyết việc chung, và hắn thiếu sự kết nối cần thiết, hiển nhiên, ban Tổ chức cán bộ vẫn được nắm giữ trong tay của Chương Quốc Vĩ.
Sau khi tan làm, biết Tiểu Quỳ không về nhà ăn cơm, hắn liền đi tới chỗ Vệ Tân.
Vệ Tân nghỉ cả một buổi chiều, trạng thái tinh thần rõ ràng chuyển biến tốt, nét mặt tỏa sáng, xuất hiện những nét rạng rỡ mà một người phụ nữ nên có. Hạ Tưởng coi bộ yên tâm hơn nhiều. Hắn lo lắng nhất là bệnh tình của Vệ Tân, giống như một quả bom hẹn giờ không biết nổ lúc nào, luôn là tâm bệnh khó chữa.
Nguồn: http://truyen360.comVệ Tân ở tại khách sạn ba sao của Tần Đường, cô dành nửa tiếng buổi chiều để thuê nhà ở, là một căn nhà ở tiểu khu rất yên tĩnh, có hai phòng ngủ, 1 phòng khách, yên tĩnh nhưng lại ấm áp.
Vệ Tân và Hạ Tưởng hẹn nhau, sau khi phòng ở sắp xếp xong mới để Hạ Tưởng đến ở, trước mắt thìphải chịu đựng chút. Hạ Tưởng đương nhiên không đồng ý, bởi vì sau khi tắm xong,Vệ Tân chỉ mặc có chiếc áo tắm, lộ bờ vai trắng, tóc ướt, đôi gò bồng lấp ló, hắn có thể chịu được mới lạ.
Rất nhanh đã bế Vệ Tân lên giường, tận hưởng những cảm giác tuyệt vời.
Sau đó, Hạ Tưởng đi tắm và đưa Vệ Tân đi ăn.Vệ Tân khá kén ăn, không phải vì cô ăn ngon, mà là cô ăn được ít mà kén chọn. Hạ Tưởng liền đưa cô đi đến mấy nhà hàng liền mới quyết định được. May mà hắn rất ít khi xuất hiện trên truyền hình, vì vậy khi đi ra ngoài rất ít người nhận ra vị Bí thư của 7 triệu người dân của thành phố Tần Đường cũng giống như bao người thanh niên trẻ tuổi bình thường khác.
Sau khi ăn xong, Vệ Tân nói với Hạ Tưởng kế hoạch sau này của cô. Suy nghĩ của cô và Hạ Tưởng giống nhau, cô vẫn muốn tiếp tục triển khai thương vụ điện tử, Hạ Tưởng muốn cô trước hết hãy hoàn thành tốt công việc tiền kỳ, khi chuẩn bị đã tạm ổn, hắn sẽ sắp xếp Phó thị trưởng Nam Hân Vũ giúp đỡ cho kế hoạch đầu tư của cô.
Vệ Tân cũng giống như bao phụ nữ khác, vừa nghe Nam Hân Vũ là tên của con gái, liền hỏi Hạ Tưởng, Nam Hân Vũ có phải là một cô gái rất xinh đẹp hay không? Hình tượng người phụ nữ vẹn toàn, khiến cho Hạ Tưởng không biết khóc hay cười. Cũng may Vệ Tân cũng rất hoạt bát hơn nhiều, cũng khiến Hạ Tưởng trấn an đôi chút.Có lẽ bệnh tình của Vệ Tân sẽ vĩnh viễn không phát tác, cô ấy sẽ ở bên hắn vĩnh viễn và là một người phụ nữ cẩn thận chu đáo.
Hạ Tưởng buổi tối không về nhà. Nghĩ muốn gọi điện cho Tiểu Quỳ không cần đợi hắn, không ngờ gọi thì không có ai nhấc máy, khiến cho hắn trong long hoài nghi, Tiểu Quỳ đi đâu rồi? Hắn vốn dĩ có chút không yên tâm về Tiểu Quỳ, bây giờ Tiểu Quỳ lại không có nhà, hắn không tránh khỏi suy nghĩ.
Hạ Tưởng lo lắng không phải thừa, Tiểu Quỳ quả thật đi ra ngoài, tuy nhiên không phải đi chơi, mà là đi mua đồ ăn.
Tiểu Quỳ vừa đi vừa khẽ ngân nga hát, dáng vẻ rất thoải mái, lại không biết đằng sau có một bóng người đi theo co từ lúc cô vừa đi ra cửa, đi theo cô qua mấy dãy phố, còn thừa dịp cô không để ý, chụp liên tiếp vô số ảnh của cô.
Sau khi tiểu Quỳ mua đồ ăn xong, trời đã tối rồi, cô một chút cũng không có tâm lý đề phòng, vừa đi vừa hát, tâm trạng vô cùng thoải mái.
Từ chợ rau đến cửa sau của tòa nhà Thành ủy, ở đấy có một con đường nhỏ, trời tối, ít người qua lại, tiểu Quỳ cư đi cư đi, bỗng nhiên cảm thấy không bình thường, hình như phía sau luôn có tiếng bước chân theo sát cô, cô quay người lại nhìn, bóng người kia liền chạy tới trước mặt, đẩy cô ngã, cô kêu lên một tiếng rồi ngã lăn trên đất.
Bóng đen trong nháy mắt bỏ chạy, cơ bản không nhìn thấy rõ là nam hay nữ, dáng người như thế nào.
Tiểu Quỳ không bị thương, chỉ có điều đồ ăn bị rơi xuống đất, cô liền có một chút ảo não, mắng bóng đen vài câu. Cô về đến nhà tìm tấm thẻ từ ra, đang suy nghĩ xem có nên kể chuyện này với Hạ Tưởng hay chú Lương không? Cô suy nghĩ một lúc, vẫn không biết phải làm thế nào.