… Buông điện thoại Vương Trường Viễn, Hạ Tưởng cười đầy thâm ý. Quá nửa đêm mà gọi điện thoại tới mời hắn đi thị sát công tác. Vương Trường Viễn xướng ra trò hay. Thị sát không phải công việc mà là lòng người. Như vậy xem ra, Vương Trường Viễn đối với việc tiến thêm một bước nhỏ từ Cục trưởng đến Phó giám đốc sở là rất thỏa mãn, đồng thời cũng rất mong đợi. Nếu không y cũng sẽ không biểu hiện tâm tình cấp bách như vậy.
Mà La Chính Nguyên vẫn án binh bất động, có thể thấy được gã với việc từ Cục đất đai đến cục Tài chính có thể là không quá hài lòng. Hoặc là có suy tính, lại có thể là có tính nhẫn nại hơi cao một chút thôi.
Sau tết Nguyên Đán vừa đi làm, Ủy ban nhân dân thành phố Tần Đường có một tin đồn truyền ra xung quanh, nói là Chủ tịch tỉnh Tôn đã nhắm vào hai vị trí Phó giám đốc sở Khu công nghệ mới, đã có quyết định nội bộ chọn người. Ủy ban nhân dân thành phố Tần Đường báo cáo ứng viên lên Tỉnh ủy sẽ không được thông qua.
Tin tức cũng không biết từ đâu truyền ra. Hạ Tưởng nổi cáu, gọi Lương Thu Duệ để y cùng với Trưởng ban thư ký Ủy ban nhân dân Tạ Truyện Thắng liên kết ra thông báo miệng. Nghiêm cấm cơ quan Thành ủy thảo luận việc thay đổi nhân sự.
T.r.u.y.ệ.n.Y.Y.c.o.mLương Thu Duệ vừa mới đi, Chương Quốc Vĩ vẻ mặt căng thẳng gõ cửa phòng làm việc.
- Bí thư Hạ, trên tỉnh ngay cả chỉ tiêu hai phó giám đốc sở khu Cao Tân Viên cũng lấy đi. Cũng không có cách gì có thể nói nổi. Rõ ràng đã nói để Tần Đường tự chủ quyết định. Làm sao lại thay đổi?
Đã bắt đầu có một chút oán giận.
Hạ Tưởng cũng không thể nói tiếp theo Chương Quốc Vĩ, nhân vật số một số hai của Tần Đường cùng ngồi một chỗ thảo luận về chuyện đúng sai của lãnh đạo tỉnh, là phạm vào điều kiêng kị. Hắn mặc kệ Chương Quốc Vĩ có dụng ý gì không, hắn nhất định phải có thái độ của nhân vật số một của Thành ủy. Xua tay nói:
- Ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy chẳng phải gửi xuống thông báo, yêu cầu Thành ủy báo cáo chọn người sao? Chúng ta cần làm theo thông báo của Ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy, không nên tin vào tin đồn vô căn cứ.
Chương Quốc Vĩ dường như không hiểu lời của Hạ Tưởng, tiếp tục nói:
- Bí thư Hạ, anh cũng không thể khuất phục dưới sức ép, để cho trên tỉnh lấy đi chỉ tiêu. Tôi nghe nói là Chủ tịch tỉnh Tôn…
Hạ Tưởng hiểu Chương Quốc Vĩ vội vàng là bởi vì nếu chỉ tiêu Phó giám đốc sở bị trên tỉnh lấy đi, mong muốn tốt đẹp của y liền tan vỡ. Nhưng cho dù như thế nào, không thể sau lưng chỉ đích danh họ tên lãnh đạo tỉnh. Liền cắt ngang lời Chương Quốc Vĩ:
- Nói cũng không thể nói lung tung. Thị trưởng Chương, thân là cán bộ lãnh đạo cao cấp, phải chú ý mỗi lời ăn tiếng nói của mình.
Hạ Tưởng tuy là nói mềm mỏng, nhưng vẫn có ý chỉ trích. Chương Quốc Vĩ nét mặt dày ửng đỏ, lại rất nhanh lấy lại bình thường:
- Tôi chính là cùng Bí thư Hạ thống nhất nhận thức, không thể để trên tỉnh ức hiếp chúng ta quá.
Cũng là do Chương Quốc Vĩ có hơi thô một chút, đổi lại là một Thị trưởng khác, chắc không có gan đòi hỏi này nọ với Tỉnh ủy. Đương nhiên, cũng không loại trừ Chương Quốc Vĩ cố ý thử xem giữa hắn và Tôn Tập Dân có quan hệ.
Chương Quốc Vĩ đi rồi, Hạ Tưởng đứng lên đi vài bước trong phòng. Sự việc càng náo loạn càng phức tạp. Tin đồn là do ai thả ra tạm thời không bàn đến, dù sao cũng là cố ý phá rối, thậm chí không loại trừ khả năng là thủ đoạn của chính Tôn Tập Dân. Nếu như trên tỉnh thực thu hồi quyền quyết định hai Phó giám đốc sở, đối với kế hoạch của hắn bị ảnh hưởng chết người.
Đang suy nghĩ bất định, Từ Tử Kỳ ở bên ngoài xin ý kiến:
- Bí thư Hạ, Thị trưởng Chu tới.
Chu Minh Hoành đến đây?
Chu Minh Hoành vẻ mặt hơi có chút mệt mỏi, y vừa vào cửa đã đi thẳng vào vấn đề:
- Bí thư Hạ, Thị trưởng Nam phê chuẩn đất đai cho công ty quần áo Phân Đạt Kỳ, còn cho vay nữa. Việc này…anh cũng biết phải không?
Hạ Tưởng không hề vội vã, Chu Minh Hoành tuy là giọng nói hết sức trầm, nhưng y có ý chất vấn. Đường đường là Bí thư thành ủy lại phải báo cáo với Phó thị trưởng thường trực hay sao? Tuy nhiên nếu giải thích theo một góc độ khác, Nam Hân Vũ hiện tại so với trước kia tay chân đã khỏe, mọi người đã xem cô thành người của hắn.
Phó thị trưởng nếu như không có sự ủng hộ của Thị trưởng hoặc Bí thư Thành ủy, công việc triển khai rất khó. Tình hình chung bên dưới căn bản là sẽ không nghe lời anh, anh lại đối với bọn họ không có bất cứ hạn chế nào. Bởi vậy cho dù Nam Hân Vũ là Ủy viên thường vụ, chỉ e trước kia trong công tác cũng bị ức hiếp không ít. Cục Tài chính, Cục Đất đai có lẽ cô đều không chỉ huy được. Thậm chí thực quyền cũng không có. Nếu tất cả đều là người thân cận của Chương Quốc Vĩ, trọng lượng lời nói của cô cũng suy giảm nhiều.
Hiện tại đã khác rồi, hiện tại đứng sau cô chính là Bí thư Thành ủy. Cho dù Bí thư Hạ vẫn chưa nắm được trong tay toàn cục ở Tần Đường, nhưng hắn dù sao cũng là Bí thư, ai cũng đều phải kính nể ba phần. Bởi vậy, công việc của Nam Hân Vũ cũng dễ triển khai hơn nhiều. Mới có thể thuận lợi mà hỗ trợ cho vay đối với cồn ty may mặc Phân Đạt Kỳ.
Hạ Tưởng điềm tĩnh khép tập tài liệu trong tay:
- Việc này, tôi có nghe nói qua. Thế nào, công việc của đồng chí Nam Hân Vũ, trước khi làm còn phải xin ý kiến chỉ đạo của anh?
Một câu nói làm cho Chu Minh Hoành bị nghẹn, mặt đỏ tía tai. Tuy y là Phó thị trưởng thường trực, chủ trì công tác thường vụ của Ủy ban nhân dân, nhưng cấp bậc là ngang hàng với Nam Hân Vũ. Y không phải là cấp trên của Nam Hân Vũ.
- Bí thư Hạ, tôi không phải có ý đó…
Hạ Tưởng cũng là trong lòng có bực, biết trước kia Chương Quốc Vĩ và Chu Minh Hoành bắt nạt Nam Hân Vũ. Hiện tại đột nhiên công việc của Nam Hân Vũ tiến triển vô cùng thuận lợi. Chu Minh Hoành nhìn không thuận mắt? Con người, thực sự là chiều quá hóa sinh tật.
Hơn nữa còn có một việc. sự thuận lợi trong việc Nam Hân Vũ phê chuẩn đất đai cho, cũng là bất ngờ nho nhỏ ngoài suy nghĩ của Hạ Tưởng. Tuy nhiên cũng chứng minh suy đoán của hắn. Thời cơ của hắn quả thực nắm chắc rất đúng. Bởi vì nếu đổi là trước kia, La Chính Nguyên khẳng định sẽ kéo dài một thời gian nữa. Lần này nhanh chóng phê chuẩn, không phải thể diện của nhà họ Phó lớn, mà là phương án điều chỉnh nhân sự của hắn động chạm đến La Chính Nguyên.
La Chính Nguyên tuy là không đến đây báo cáo công tác, nhưng đối với công việc phân công đất xây dựng Nam Hân Vũ phụ trách hết sức thoải mái, cũng một mặt thể hiện lập trường của La Chính Nguyên – Y đối với việc tới Cục Tài chính cũng có thái độ khá vừa lòng.
- Không phải ý từ này thì tốt. Minh Hoành, thân là cán bộ lãnh đạo, chẳng những phải chú ý hình ảnh của bản thân, còn phải làm tốt chuyện thuộc bổn phận của mình. Không cần nghĩ lung tung, nhìn lung tung.
Hạ Tưởng tiếp tục nhắc nhở Chu Minh Hoành. Cũng không phải hắn ghi hận Chu Minh Hoành lần trước ở Thiên Trạch đối với hắn ngạo mạn. Hắn chưa bao giờ là một người mang thù hận, mà là hắn hiểu rõ, Chu Minh Hoành lần này đến với ý đồ muốn khởi binh hỏi tội, sau lưng chắc chắn có Chương Quốc Vĩ. Hắn nhất định phải đả kích thói hung hăng càn quấy của đối phương,
- Còn nữa, làm cán bộ cấp cao phải nghiêm khắc ràng buộc đối với những thân thích bên mình. Không nên làm ra những việc đi quá giới hạn, bằng không sẽ bị ảnh hưởng không tốt.
Chu Minh Hoành bị nghẹn nói không ra lời. Cũng đúng, y là sau khi biết được công việc của Nam Hân Vũ bỗng nhiên thuận lợi nên trong lòng tức giận. Lại đúng lúc bị Chương Quốc Vĩ xúi giục, đầu nóng lên liền tiến đến tìm Hạ Tưởng để hỏi cho rõ ràng. Sau khi bị Hạ Tưởng giáo huấn một chút không khỏi vừa thẹn vừa giận, đồng thời cũng tỉnh táo ra nhiều. Cẩn thận nghĩ, lại bị Chương Quốc Vĩ lợi dụng rồi.
Bí thư chính là Bí thư, ngay cả Thị trưởng muốn nói chuyện cũng phải khách khí vài phần, huống hồ là một Phó thị trưởng thường trực như y.
Nhưng bị Hạ Tưởng ngay trước mặt nhắc tới việc đáng xấu hổ của Chu Minh Nhã, Chu Minh Hoành có phần thẹn quá hóa giận:
- Bí thư Hạ, việc riêng của cá nhân tôi không cần phải báo cáo rõ ràng với Thành ủy.
- Nếu đúng là việc cá nhân thì tốt, tôi không hy vọng vì việc cá nhân mà can thiệp vào sự công bằng của cơ quan tư pháp.
Hạ Tưởng cũng không để ý nhiều tình cảm và thể diện. Bởi vì trực giác nói cho hắn biết, sự kiện Chu Minh Nhã bị cưỡng dâm e rằng không đơn giản là một vụ kiện bình thường. Bởi vì sự việc phát sinh vô cùng trùng hợp, ngay không lâu sau khi Ngưu Lâm Quảng gọi điện cho hắn, Mạnh Thiên Nguyên đã bị khởi tố. Dường như là một cơ hội, hắn còn có chút nghi ngờ mối liên hệ trong đó, có phải ẩn chứa thủ đoạn của một người nào đó.
Chu Minh Hoành ngượng ngùng mà đi. Tuy rằng y bị Hạ Tưởng trách móc vài câu, nhưng Hạ Tưởng không hề có một chút vui vẻ nào, bởi vì đi đôi với việc công khai phương án điều chỉnh nhân sự, lại có áp lực từ trên tỉnh, lại có tấn công từ phía bên cạnh, còn có kiềm chế từ bên ngoài của Chương Quốc Vĩ. Lực cản thật mạnh, khó khăn càng nhiều hơn.
Chu Minh Hoành đi không lâu sau, sau khi Hạ Tưởng vừa mới cùng Phó Tiên Phong nói chuyện điện thoại, La Chính Nguyên rốt cuộc cũng lộ diện.
La Chính Nguyên thì tuấn tú lịch sự, nếu trẻ hơn mười tuổi nữa, nhất định là sát thủ phụ nữ. Cho dù hiện tại hơn 40 tuổi vẫn làm cho người ta cảm thấy ấn tượng vô cùng.
Hạ Tưởng không đứng dậy, La Chính Nguyên còn chưa đủ tư cách khiến hắn nghênh đón. La Chính Nguyên vừa tiến đến cũng không coi mình là người ngoài, đặt mông ngồi trên sô pha:
- Bí thư Hạ, tôi đến đây có hai việc muốn báo cáo và xin chỉ thị của anh. Một là việc Thị trưởng Nam phê chuẩn đất xây dựng cho Phân Đạt Kỳ, phù hợp với chính sách. Tôi đích thân phụ trách phê duyệt, bật đèn xanh cho qua. Hai là đồng chí Hồ Thư Dương làm việc tận tụy, vừa đúng lúc Ban tổ chức cán bộ Thành ủy muốn bình bầu thành viên ưu tú trong toàn bộ Thành ủy. Cục Đất đai xin báo cáo đề cử đồng chí Hồ Thư Dương.