Quan Thần

Chương 114: Mời trưởng phòng Vương nhảy vào hố

Thẩm Phục Minh ở bên kia điện thoại nghe thấy rõ ràng. Y đang ở trong phòng làm việc, một tay cầm điện thoại, một tay cầm một cốc nước, mấy lần muốn ném cốc nước xuống đất nhưng lại sợ âm thanh quá lớn bị Liên Nhược Hạm nghe được. Bởi vì nắm cái cốc quá chặt mà gân xanh nổi lên trên tay, trong lòng thầm mắng viên cảnh sát ở đầu bên kia điện thoại không còn lời nào để nói nữa.

Đây là tố chất của cảnh sát nhân dân sao? Đừng nói Liên Nhược Hạm để ý hay không, ngay cả y nghe thấy cũng phải xấu hổ. Viên cảnh sát bên kia không ngờ còn dám nói chuyện với giọng điệu trêu chọc. Không biết Thẩm Phục Minh này là ai thì thôi, nhưng cũng không thể có bộ dạng lưu manh như vậy, ăn nói lung tung vớ vẩn như vậy được. Làm cái quái gì không biết?

Để cho hỏi Vương Quan Thanh một chút, xem viên cảnh sát kia rốt cục là ai. Nhất định phải đá loại con sâu làm rầu nồi canh này ra khỏi đội ngũ cảnh sát nhân dân! Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - http://truyen360.com

Lúc này Vương Quan Thanh đang ở phòng làm việc, bộ dạng tức giận không thể khống chế nổi, đập bàn nói lớn:

- Thư ký Hạ, nói chuyện phải nói bằng lương tâm. Cậu và cô gái kia không thân cũng chẳng quen, vì sao phải nói giúp cho cô ta?

Vừa rồi Hạ Tưởng nói là mấy người Vương Minh ra tay trước, hơn nữa còn suýt nữa lấy mạng người ta. Theo cách nói của Hạ Tưởng, cô gái lái Land Rover mới đầu là không đúng nhưng đám người Vương Minh cũng vô cùng ngang ngược, lại cầm dao cầm gậy lao vào. Nếu không phải cô gái võ công cao cường, chỉ sợ hiện tại đã nằm trong vũng máu.

Vương Quan Thanh biết bình thường Vương Minh rất kiêu ngạo, hoành hành ngang ngược ở huyện, thường xuyên làm một số chuyện bắt nạt nam nữ. Tuy nhiên Vương Minh là con trai duy nhất của em trai y, y lại chỉ có một đứa con gái, cho nên cha mẹ của Vương Quan Thanh đặc biệt yêu thương đứa cháu đích tôn Vương Minh này. Từ nhỏ gã đã được cả nhà nuông chiều, không bao giờ phạt, không bao giờ mắng. Kết quả là sau khi lớn lên, bởi vì không ở cạnh cha mẹ mà buôn bán ở thành phố Chương Trình, gã càng ngày càng không ra gì. Vương Quan Thanh ngại mặt mũi không tiện quản giáo, hơn nữa y vừa nhắc tới Vương Minh thì cha mẹ y đã mắng y té tát khiến không không biết nói gì. Sau này y cũng lười chẳng thèm nói tới Vương Minh nữa.

Hạ Tưởng không đến mức lừa dối người khác. Vương Quan Thanh cũng biết chỉ với đầu óc và tính cách của Vương Minh, rất có khả năng sẽ làm ra chuyện bất kể hậu quả. Nhưng lúc này Vương Minh lại bị đánh phải nằm viện mà cô gái kia thì không hề hấn gì, sự việc lại xảy ra ở huyện Bá, trong lòng y không kìm nổi cơn giận. Tuy rằng không biết Hạ Tưởng chủ động tới phòng công an làm chứng, hơn nữa còn rõ ràng thiên vị cho cô gái kia là vì mục đích gì, nhưng trong lòng y vẫn không tiêu được lửa giận, khi nói chuyện không tránh khỏi vài phần bực tức.

Vương Quan Thanh là bộ đội xuất ngũ. Y là người của huyện Lân ở phía bắc, làm từ cơ sở lên tới trưởng phòng. Trên thực tế, y luôn loanh quanh ở các huyện phía bắc và huyện Bá, xa nhất chỉ đi tới thành phố Chương Trình, tầm mắt không cao, phong cách làm việc rất có đặc sắc của địa phương.

Thấy Vương Quan Thanh hơi vội vàng xao động mà Hạ Tưởng thì bộ dạng thản nhiên như thể đã có định liệu trước, trong lòng Trịnh Khiêm cũng không biết Hạ Tưởng trộn lẫn vào đây là có ý đồ gì? Nếu là một người bình thường nói ra mấy người Vương Minh ra tay trước, cơ quan công an hoàn toàn có thể không ghi nhận lời này nhưng thân phận của Hạ Tưởng lại đặc biệt, hắn là thư ký của Lý Đinh Sơn. Mặc dù hắn luôn nhấn mạnh chỉ lấy thân phận một công dân bình thường để hỗ trợ điều tra, nói là như vậy nhưng sau lưng hắn là Bí thư huyện ủy đang đứng, ai biết hắn có mai phục gì hay không? Có phải cố ý tìm chuyện hay không?

Sau khi suy xét kỹ vấn đề, Trịnh Khiêm không tránh khỏi e ngại vài phần. Hơn nữa con y cũng bình yên vô sự, trong lòng y vẫn nghi ngờ thân phận của cô gái kia, biết rằng khẳng định là cô ta có lai lịch, không nên tự rước họa vào thân. Tuy nhiên y lại không tiện biểu lộ ra là phải tha cho cô ta, như vậy sẽ khiến Vương Quan Thanh coi thường. Cân nhắc hồi lâu, Trịnh Khiêm nói:

- Thư ký Hạ đứng cách khá xa, khả năng không thấy rõ tình hình lúc đó. Vấn đề ai ra tay trước không cần kết luận gấp gáp. Có thể gọi thêm mấy người chứng kiến có được không? Hiện tại vấn đề là, Vương Minh đang nằm viện, cô gái kia cần phải có câu trả lời, đúng không nào?

Mấy người nói chuyện tới nửa ngày mới ý thức được rằng vẫn không biết cô gái lái Land Rover tên là gì.

Đều là vì Hạ Tưởng gây chuyện, tự tới làm nhân chứng mới để sự việc nát bét thế này. Hiện tại Vương Quan Thanh hiểu được Hạ Tưởng căn bản không phải muốn tới giúp y mà là cố ý tới quấy rối. Y vô cùng tức giận, nghĩ thầm rằng chỉ là một thằng trẻ ranh đít xanh mà cũng dám chơi trò tính toán đầu óc với ông mày sao? Nếu Lý Đinh Sơn thì còn nể một chút, mày chẳng qua chỉ là một thư ký nho nhỏ, tài gì tuổi gì mà đã ra vẻ tính toán này nọ? Thật sự là ăn no rửng mỡ!

Vương Quan Thanh sợ Lưu Thế Hiên, sợ Lý Đinh Sơn, nhưng y không sợ Hạ Tưởng. Hơn nữa cháu y bị đánh, phòng công an lại là nơi mà y gần như nói một là một, hai là hai. Bởi vậy y không hề khách khí, nói:

- Thư ký Hạ, tôi mặc kệ cậu có quan hệ gì với cô gái kia, việc cô ta đánh người đã rõ như ban ngày, đừng có nghĩ thay đổi được vấn đề. Chỉ dựa vào việc cô ta đánh người, tôi đã có thể giam cô ta lại vài ngày.

Hạ Tưởng lắc đầu như thể không có việc gì:

- Trưởng phòng Vương nghĩ quá xa rồi. Tôi và cô ta không quen biết, nhiều lắm chỉ xem như gặp mặt một lần, hơn nữa còn có xung đột không lớn không nhỏ. Nói thật, tôi cũng không thích vẻ kiêu ngạo của cô ta, tuy nhiên tôi thích luận sự. Đầu tiên là cô ta kiêu ngạo trước, Vương Minh có ý đồ hành hung gây thương tích cho người khác là sau. Nếu muốn nói trách nhiệm thì mỗi bên một nửa, không thể đổ toàn bộ lên người cô ta. Đây là cái nhìn của cá nhân tôi, chỉ để trưởng phòng Vương tham khảo, không đại biểu cho tổ chức hay cá nhân nào khác.

Tuy nói như vậy nhưng Vương Quan Thanh và Trịnh Khiêm đều có tâm tư khác nhau. Vương Quan Thanh ỷ vào chỗ dựa là Lưu Thế Hiên ở sau lưng. Y biết sau lưng Lưu Thế Hiên chính là Bí thư Thành ủy Thẩm Phục Minh, y không sợ Lý Đinh Sơn có thể làm gì mình. Lý Đinh Sơn tới huyện Bá là thông qua Hồ Tăng Chu. Toàn bộ huyện Bá đều biết Hồ Tăng Chu bị Thẩm Phục Minh chèn ép gắt gao, cho nên Lý Đinh Sơn tới huyện Bá chỉ là một Bí thư huyện ủy yếu thế trong mắt mọi người. Hôm nay mặc kệ là Hạ Tưởng tới với mục đích gì, là do Lý Đinh Sơn bay mưu đặt kế hay là do hắn vô tình nhìn thấy cũng vậy, hắn đã nói thay cho cô gái lái Land Rover, vậy tức là đối nghịch với mình.

Y có thể dễ dàng tha thứ sự chỉ trích của Lý Đinh Sơn nhưng không thể dễ dàng tha thứ cho việc Hạ Tưởng công nhiên trợ giúp người khác. Muốn sự kiện đánh người không có vấn đề gì à? Không có cửa đâu! Y giơ cốc trà lên uống một ngụm, sau đó đặt cạch một cái xuống bàn, nói:

- Nếu là quan điểm cá nhân, vậy tôi sẽ thực hiện theo trình tự bình thường. Thư ký Hạ, còn có việc gì khác nữa không?

Trịnh Khiêm sửng sốt. Vương Quan Thanh rất không có tâm tư gì cả, sao lại trực tiếp đuổi người đi như thế? Tốt xấu gì Hạ Tưởng cũng là thư ký của Bí thư huyện ủy, hắn nói chỉ đại biểu cho cá nhân nhưng có thật sự là cá nhân không? Y đang nghĩ Hạ Tưởng nhất định sẽ tức giận, đang chuẩn bị đứng lên giảng hòa cho hai bên, đừng náo loạn, vì dù sao trong chuyện này cũng có chút dính líu đến con của y, không ngờ Hạ Tưởng nghe xong chỉ cười tủm tỉm đứng dậy.

Hạ Tưởng định đi, lại thấy cốc nước trên bàn làm việc liền cầm lên uống một ngụm, sau đó cười nói:

- Tốt xấu gì cũng uống một ngụm nước của trưởng phòng Vương, vậy cũng thiện ý nhắc nhở một câu. Cô gái kia lai lịch không nhỏ đâu, tôi cũng tin trưởng phòng Vương nhất định sẽ chấp pháp văn minh. Cẩn tắc vô áy náy.

Trịnh Khiêm cũng không nói gì, thoáng liếc Vương Quan Thanh một cái. Vương Quan Thanh hơi giật mình, tiếp đó vẻ mặt nghiêm túc gật đầu nói:

- Pháp luật là bình đẳng đối với mỗi người. Tôi là công an kỳ cựu, mấy vấn đề này không cần Thư ký Hạ nhắc nhở.

Hạ Tưởng không hề xấu hổ chỉ cười ha hả, quay người định đi. Vừa ra tới cửa đã thấy một viên cảnh sát thở hồng hộc chạy vào, không kịp gõ cửa đã lao thẳng vào phòng:

- Trưởng phòng Vương, điện thoại, điện thoại tìm ngài!

Vương Quan Thanh trừng mắt nhìn viên cảnh sát:

- Điện thoại cái gì? Điện thoại tìm tôi sao không gọi tới phòng làm việc? Còn cậu nữa, Triệu Quốc Đống! Hoang mang, rối loạn ngay trước mặt Phó bí thư Trịnh, còn thể thống gì nữa!

Triệu Quốc Đống kích động, vội vàng thi lễ với Trịnh Khiêm, sau đó nói tiếp với vẻ khẩn trương:

- Là Liên Nhược Hạm, không phải. Là Thẩm Phục Minh, không đúng, là Thẩm Phục Minh điện thoại tới di động của Liên Nhược Hạm, muốn tìm ngài.

- Cái quái gì lung tung lộn xộn vậy, ăn nói không rõ ràng gì cả!

Vương Quan Thanh hung hăng trừng mắt nhìn gã:

- Ai là Liên Nhược Hạm? Người nào Thẩm Phục Minh?

- Liên Nhược Hạm chính là cô gái đánh người kia. Thẩm Phục Minh là...

Triệu Quốc Đống dù sao cũng làm cảnh sát đã bảy, tám năm, trong lòng thầm kêu oan uổng. Lúc ấy gã không phản ứng kịp Thẩm Phục Minh là ai, không ngờ trưởng phòng Vương cũng không biết Thẩm Phục Minh là vị đại quan nào à? Xem ra bình thường cần phải giác ngộ chính trị cao hơn mới được, phải xem TV nhiều hơn, tìm hiểu nhiều hơn về hướng đi của các lãnh đạo thành ủy mới được.

- Thẩm Phục Minh hẳn là Bí thư thành ủy Thẩm, bởi vì ông ta tự xưng là thành ủy Thẩm Phục Minh!

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất