Hạ Tưởng đợi điện thoại reo năm tiếng rồi mới nhấc lên nghe:
- Xin chào, tôi là Hạ Tưởng.
- Bí thư Hạ, xin chào. Tôi là Tống Tri Vi.
Một giọng nam trung khàn khàn vang lên, trong tiếng nói có phần cung kính.
-Tôi báo cáo với anh một chút về tiến triển của vụ án Mạnh Thiên Nguyên. Bí thư Hạ bây giờ có tiện nghe không?
Tống Tri Vi là Viện trưởng viện kiểm sát thành phố Tần Đường. Ở Tần Đường ông ta cũng coi như là nhân vật số một.
- Xin chào anh, Viện trưởng viện kiểm sát Tống.
Hạ Tưởng hơi dừng một chút, cố ý đợi mấy giây rồi mới nói:
- Cũng vừa hay tôi có thời gian mấy phút.
Hạ Tưởng thái độ không xa không gần, vừa độ. Viện kiểm sát nói là độc lập, nhưng trên thực tế vẫn là gián tiếp chịu sự lãnh đạo của Thành ủy. Bí thư Thành ủy trên thực tế vẫn là nhân vật số một chân chính. Viện trưởng viện kiểm soát cũng thế, chánh án tòa án cũng thế, thậm chí ngay cả Chủ tịch Hội đồng nhân dân và Chủ tịch Mặt trận Tổ quốc, tuy nói là bằng cấp với Bí thư nhưng cũng chịu sự kiềm chế trực tiếp của Bí thư.
Thậm chí ngay cả Thị trưởng, Phó thị trưởng thường trực cũng có thể có sự kiềm chế đối với toà án và viện kiểm sát. Huống hồ chi là Bí thư? Trong thể chế chính trị trong nước hiện hành, tư pháp độc lập, còn có một quãng đường rất dài nữa phải đi.
Tống Tri Vi âm thanh hơi thấp xuống một chút:
- Là thế này. Bí thư Hạ, vụ án hiếp dâm của Mạnh Thiên Nguyên, vì có liên quan đến Chu Minh Hoành, em gái của Phó thị trưởng nên viện kiểm sát rất quan tâm, đã lập một tổ riêng. Thông qua sự nghiên cứu kỹ càng về nhiều phương diện, lại xác minh với chứng cứ mà cục công an thành phố gửi đến. Cuối cùng đã đưa ra quyết định bắt người. Toàn bộ quá trình đều phù hợp với trình tự, công khai, công bằng...
Lời nói khách sáo của Tống Tri Vi cũng không phải là lời nói khách sáo bình thường mà nó ít nhất biểu hiện ý nghĩa ở hai phương diện. Thứ nhất là toàn bộ quá trình thực sự là công bằng, công chính, phù hợp với trình tự pháp luật. Một tầng ý nghĩa nữa là có thể ông ta chỉ là đang làm việc theo pháp luật, muốn thanh minh cho mình với Hạ Tưởng. Ý ngoài lời chính là căn nguyên của vấn đề là ở căn cứ chính xác mà cục công an thành phố cung cấp và ở Chu Minh Hoành.
Hạ Tưởng cũng liền đánh giọng quan:
- Xảy ra chuyện, bất kể là ai, chỉ cần vi phạm pháp luật, thì đều phải y theo luật mà làm. Đừng vì đương sự là nhà doanh nghiệp hàng đầu và có thân thích là cán bộ lãnh đạo mà có sự thiên vị.
Hắn không quen Tống Tri Vi, lần đầu tiên giao tiếp, lời nói tự nhiên không thể có tiết lộ quá nhiều.
- Nhưng dù sao thì Mạnh Thiên Nguyên cũng là nhà doanh nghiệp ưu tú của thành phố, lại là ủy viên thường vụ thành phố, trước khi vẫn chưa huỷ bỏ tư cách ủy viên thường vụ Mặt trận Tổ quốc, liền thực thi lệnh bắt, ảnh hưởng không tốt, phải chú ý phương pháp công tác, cũng phải cố hết sức đem ảnh hưởng sự tình hạ xuống mức thấp nhất. Còn có Chu Minh Nhã là em gái đồng chí Minh Hoành, cũng phải suy xét đến ảnh hưởng tiêu cực mà vụ án mang lại cho Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố…
- Bí thư Hạ nói rất đúng. Tôi sẽ lập tức làm theo tinh thần chỉ thị của Bí thư Hạ.
Tống Tri Vi tuy nói một hồi mấy lời khách sáo nhưng ít nhất thái độ cũng không tồi. Hơn nữa cũng biểu đạt một cách hàm súc lập trường của anh ta, cũng khiến cho Hạ Tưởng an tâm hơn một chút. Hiện tại sau khi nói chuyện xong Tống Tri Vi lại tự nhiên nói ra một câu.
- Bí thư Hạ, thay tôi vấn an Chủ tịch tỉnh Tào, năm đó tôi ở thành phố Bảo, Chủ tịch tỉnh Tào đối với tôi rất là chiếu cố, tôi vẫn ghi nhớ trong lòng
Đặt điện thoại xuống, Hạ Tưởng cười, nói đến cha vợ bao làm quan nhiêu năm nay, nhưng cũng chưa thực sự giúp hắn được bao nhiêu. Không ngờ hắn đến Tần Đường lại có niềm vui bất ngờ, lại nghĩ kỹ đến lý lịch của Tống Tri Vi, chính là khi cha vợ của hắn đảm nhiệm Bí thư thành ủy ở thành phố Bảo, Tống Tri Vi là phó kiểm sát trưởng viện kiểm sát thành phố Bảo.
Thấy được sự tôn trọng của Tống Tri Vi đối với cha vợ, Hạ Tưởng hiểu ra một điều. Giữa hắn và Tống Tri Vi có khả năng tiếp cận nhau được.
Tuy nhiên Hạ Tưởng trong lòng đã có một điểm đột phá khác, quyết định phá giải từ bên ngoài. Bởi vì thế cục ác liệt của Hoàng Đắc Ích ở cục công an thành phố khiến hắn không lạc quan lắm với sự nắm bắt lực lượng bên cục công an thành phố. Là một Bí thư Thành ủy mà không nắm giữ được lực lượng công an thì lấy gì mà đối phó với Ngưu Lâm Quảng đây? Ngưu Lâm Quảng không thể so với Nga Ni Trần. Nga Ni Trần ít nhất cũng được làm sạch rồi, còn giả bộ làm thân sĩ văn minh. Ngưu Lâm Quảng chính là một nhóm có tính chất xã hội đen lộ liễu, chính là một băng liều mạng.
Đương nhiên bây giờ còn chưa đưa ra được kết luận. Bởi vì Ngưu Lâm Quảng còn chưa bị đánh đổ. Hiện tại thân phận vẫn là một nhà doanh nghiệp ngôi sao nổi tiếng của Tần Đường.
Lại trầm tư một lát, Hạ Tưởng cầm lấy điện thoại gọi cho Phó cục trưởng cục Công an Thiên Trạch - Lưu Nhất Cửu. Sau khi lần lượt nói chuyện với Lưu Nhất Cửu, Lịch Phi hơn mười phút thì lại gọi điện cho cục trưởng cục Công an thành phố Lang - Lộ Hồng Chiêm và nói chuyện với Lộ Hồng Chiêm cũng khoảng mười phút. Sau khi đặt điện thoại xuống Hạ Tưởng lại gọi điện thoại cho Trưởng phòng Công an quận Hạ Mã - Hoàng Kiến Quân.
Sau khi gọi xong mấy cuộc điện thoại, Hạ Tưởng lại gọi thêm một cuộc nữa:
- Tiêu Ngũ, tình hình thế nào rồi?
- Lãnh đạo, tôi và mấy anh em đang tìm hiểu. Thế lực của đối phương quá mạnh, rất khó khăn.
Tiêu Ngũ ngày hôm qua đã tới Tần Đường thuê một biệt thự để ở. Hiện tại công trình xây dựng ở Thiên Trạch của bất động sản Giang Sơn đã gần hoàn thành. Tình hình tiêu thụ rất tốt. Tiêu Ngũ có thể thong dong thoát thân, lại đi đến Tần Đường. Thứ nhất là tìm cơ hội kinh doanh, thứ hai là ngầm bảo vệ sự an toàn của Hạ Tưởng. Tần Đường không thể so với Thiên Trạch, danh tiếng Ngưu Lâm Quảng. Tiêu Ngũ cũng sớm đã có nghe thấy.
Anh ta cố ý dẫn thêm vài anh em đến bởi vì anh ta biết trong nhóm của Ngưu Lâm Quảng, có mang súng.
- Không vội, cứ từ từ. Bây giờ chỉ là giai đoạn tìm hiểu, chứ không nhất định phải đối kháng với Ngưu Lâm Quảng.
Nhiệm vụ chủ yếu ở giai đoạn hiện tại của Hạ Tưởng không phải là đối phó với Ngưu Lâm Quảng mà là phải ứng đối với áp lực đến từ Chương Quốc Vĩ, nắm giữ quyền lớn về nhân sự và chủ trì toàn diện công tác.
Nhưng Ngưu Lâm Quảng nếu muốn nhảy ra làm một cọng hành, Hạ Tưởng cũng không ngại phiền toái đã chuẩn bị sẵn dao làm bếp và nồi, tiện thể biến anh ta thành món khai vị, trực tiếp nấu lên rồi nói sau.
- Lãnh đạo, anh đoán xem tôi đã gặp được ai?
Tiêu Ngũ thần bí nói một câu, không đợi Hạ Tưởng nói liền nói ra đáp án luôn:
- Là Lão Tặc, thủ hạ của Nga Ni Trần.
Sau khi thế lực của Nga Ni Trần ở thành phố Lang bị sụp đổ, thủ hạ của gã ta cũng chạy trốn, cây đổ bầy khỉ tan, không biết đều lưu lạc tới nơi nào. Nhưng lão tướng thứ nhất của Nga Ni Trần - Lão Tặc lại đi tới Tần Đường.
Tiêu Ngũ tiếp tục nói:
- Không ngờ Lão Tặc hiện tại đã là thủ hạ của Ngưu Lâm Quảng, hình như là một lãnh đạo nhỏ.
Đối với hành động bài trừ thế lực xấu được bùng cháy mạnh mẽ ở thành phố Lang, vừa mới nghĩ đến là đã khiến hắn sôi máu. Bởi vậy đối với việc đối phó Ngưu Lâm Quảng, có sự mong chờ mãnh liệt.
- Lãnh đạo, tôi có một biện pháp, không biết được không? Đối phó với Ngưu Lâm Quảng, bây giờ anh chưa cần xuất hiện, chỉ cần có một người giúp tôi là tôi có thể đối phó được.
Hạ Tưởng một cái liền đoán được dụng ý của Tiêu Ngũ:
- Nga Ni Trần?
Nga Ni Trần dưới sự chiếu cố của Hạ Tưởng, được tại ngoại điều trị, bây giờ đã ra tù. Hiện tại đang ở một nơi trong thành phố Yến thuê phòng ở. Để tránh kinh động quá nhiều, ai cũng không nói, ngay cả Hoa Nhài Vàng, Bạc cũng không biết Nga Ni Trần đã được tự do.
Phải nói chủ ý của Tiêu Ngũ quả thật không tồi. Do Nga Ni Trần âm thầm đối phó với Ngưu Lâm Quảng. Dùng thủ đoạn của Nga Ni Trần lại thêm thân thủ của Tiêu Ngũ thì cho dù không đánh sụp được Ngưu Lâm Quảng, ít nhất cũng có thể có sự kiểm sóat hữu hiệu đối với Ngưu Lâm Quảng, ít nhất cũng khiến cho Ngưu Lâm Quảng không chủ động khiêu khích. Nhưng vấn đề là Nga Ni Trần tuổi già bệnh tật. Hắn không tiện mở miệng bảo Nga Ni Trần làm việc cho hắn.
Thời gian Tiêu Ngũ theo Hạ Tưởng đã lâu, đoán được nỗi băn khoăn của Hạ Tưởng:
- Lãnh đạo, để tôi lộ diện thử xem, thành thì thành, không thành thì nói sau.
Cũng tốt... Hạ Tưởng chấp nhận. Nước đến thì đắp đất chống lại. Đối phương có Ngưu Lâm Quảng thì hắn có Tiêu Ngũ. Đối phương có vụ án hiếp dâm, thì hắn cũng có liên thủ ba bên, lần lượt bao vây lại,không chủ động ra tay một lần. Rất nhiều người đều cho rằng hắn dễ bắt nạt đúng không?
Hạ Tưởng trên mặt lại dào dạt nụ cười, có chút đắc ý, có chút xấu xa, lại còn có chút đầy tự tin.
…
Văn phòng Chu Minh Hoành.
Chu Minh Hoành vẻ mặt xanh mét đi tới đi lui trong văn phòng. Sắc mặt anh ta thâm trầm đáng sợ. Anh ta vừa mới cãi vã một trận lớn với Chu Minh Nhã. Vốn là muốn dạy dỗ cô ta vài câu, kết quả là lại bị cô ta nói lại vài câu. Tức đến mức cúp ngay điện thoại.
Thật tức giận, tức giận quá. Thật ngốc, quá ngốc
Có một số việc không thể đặt lên mặt bàn được. Ví dụ như là cưỡng hiếp thì Chu Minh Nhã quá là ngốc. Cũng chẳng biết là ai cổ động mà không ngờ lại đi báo án thật. Dù cho là Mạnh Thiên Nguyên chịu án thì sao? Mạnh Thiên Nguyên nhận án thì tài sản của anh ta chẳng phải là sẽ do Ngưu Lâm Quảng và Kim Cương chia nhau hay sao, có thể có phần của cô hay sao? Nói lui một bước, dù là cô được chút ít đi, thì cùng lắm là mấy chục triệu nhưng lại hủy hoại thanh danh cả một đời.
Còn cả sắc mặt của anh ta nữa.
Em gái của một người đường đường là Phó thị trưởng thường trực bị cưỡng hiếp. Anh ta sẽ ra ngoài gặp mọi người thế nào được đây? Làm sao ngẩng đầu lên trong Thành ủy? Thật là đen như chó. Làm sao mà anh ta làm việc ngay thẳng, có đầu có cuối mà lại có một cô em gái ngốc nghếch không có đầu óc thế này cơ chứ? Chu Minh Nhã ơi, Chu Minh Nhã, cô có mê tiền thì cũng đừng lấy danh dự cả đời mình đi đổi thế chứ? Kiếm tiền thiếu gì cách chứ sao lại phải làm nhục chính mình?
Nhưng Chu Minh Nhã từ trước đến nay không nghe lời của anh ta. Từ nhỏ đã là một thiếu nữ có vấn đề rồi, phản nghịch ngạo mạn không chịu nổi, tham ăn lười làm, mơ mộng được gả vào nhà giàu, sống cuộc đời ngồi mát ăn bát vàng. Anh ta không ít lần dạy cô ta làm người phải tự lập nhưng cô ta không nghe, chỉ muốn kiếm tiền nhẹ nhàng, há miệng chờ sung.
Bây giờ thi hay rồi đây, gây náo loạn hết cả lên. Chu Minh Hoành tức giận đến chết cũng biết rõ ràng, Chu Minh Nhã chắc chắn là có người thúc giục phía sau, có người ở sau lưng cô ta vạch mưu kế. Chẳng phải là Chương Quốc Vĩ thì còn có thể là ai? Chương Quốc Vĩ ở phía sau bức màn. Anh ta hoài nghi là hoài nghi như vậy nhưng lại không nắm đựơc chút nhược điểm nào của Chương Quốc Vĩ.
Nói không chừng còn có bóng dáng của Ngưu Lâm Quảng bên trong. Nghĩ lại, phỏng chừng cũng có bút tích của Kim Cương. Nhưng anh ta cũng vừa mới nói chuyện điện thoại với Kim Cương, Kim Cương thề thốt phủ nhận. Anh ta cũng biết tuy là anh ta có mối quan hệ không tồi với Ngưu Lâm Quảng và Kim Cương nhưng so sánh một chút, thì hai người đó vẫn là nghe lời Chương Quốc Vĩ hơn. Nguồn truyện:
Truyện FULLLàm sao bây giờ? Chu Minh Hoành giận hồi lâu. Trên thực tế chẳng có chút cách giải quyết nào. Sự việc tiến triển nhanh đã đi đến trình tự tư pháp. Anh ta có chen tay vào thì cũng đã hơi muộn rồi.
Nhưng chậm còn hơn là không. Chuyện tốt nhất vẫn nên khống chế trong phạm vi có thể khống chế được. Anh ta nhấc điện thoại lên, trực tiếp gọi điện thoại cho kiểm sát trưởng thành phố Tống Nhất Vi.
- Kiểm sát trưởng Tống, chuyện còn có cứu vãn được hay không?
Chu Minh Hoành và Tống Tri Vi có chút qua lại, thế nên cũng không phải vòng vo.
- Trừ phi đương sự rút đơn kiện, nếu không bước tiếp theo liền đệ trình toà án thẩm tra xử lí.
Tống Tri Vi tuyệt nhiên không ngạc nhiên khi Chu Minh Hoành gọi điện thoại tới. Ông ta cũng đã sớm tìm câu trả lời.
-Vậy thì phiền anh kéo dài một chút. Tôi sẽ tận tâm làm công tác thông suốt cho Minh Nhã.
-Tình hình tôi cũng đã báo cáo với Bí thư Hạ. Bí thư Hạ cũng đã ra chỉ thị tinh thần.
Tống Tri Vi hiển nhiên là có ý lộ ra thông tin cho Chu Minh Hoành.
Chu Minh Hoành quả nhiên một lòng lập tức nhớ ra:
- Bí thư Hạ có thái độ gì?