- Tổng giám đốc Ngưu, đối phương nói là bạn trai của Tiểu Quỳ ở Bắc Kinh, đoán chừng là giả, bởi vì tôi điều tra cả buổi cũng không tìm được lai lịch của đối phương, giống như đột nhiên xuất hiện vậy. Có điều, tôi lại bảo anh em tiếp tục truy cứu, nhất định phải ra manh mối nào đó.
Hách Tư Vị cẩn thận nói chuyện không may trước, rồi bổ sung phương án xử lý sau, sau đó mới nhận sai,
- Xin lỗi, Tổng giám đốc Ngưu, sự việc tan tành, phụ sự ủy thác của anh. Cũng là tôi tính toán sai lầm tình thế, không lợi dụng tốt mâu thuẫn địch ta, đồng thời đánh giá quá cao năng lực Mã Quân, xem nhẹ đối thủ, càng không ngờ đến sẽ có phát sinh ngoài ý muốn…
- Được rồi, được rồi.
Ngưu Lâm Quảng vừa lòng, vẫy vẫy tay, thả súng xuống, điều mà gã thích nhất chính là Hách Tư Vị bình tĩnh, hơn nữa lại giỏi phân tích thế cục, chứ không phải đơn giản giả bộ ngây ngô, càng thích cách Hách Tư Vị khi gặp chuyện đều đảm đương không thoái thác trách nhiệm, liền mỉm cười,
- Bớt lên giọng quan cách với tôi chút đi, tôi không phải là cán bộ chính phủ bụng phệ, nói chuyện không cần nghiền ngẫm từng chữ một.
Tuy là nói vậy, thực ra Ngưu Lâm Quảng vẫn thích bộ dạng ăn nói chững chạc đàng hoàng của Hách Tư Vị, có quá nhiều kẻ thô kệch bên dưới, lời nói của Hách Tư Vị sẽ làm cho gã có cảm giác ở trên cao, cảm giác không phải tên trùm của một băng xã hội đen, mà là một cán bộ chính phủ có kẻ trên người dưới.
Ngưu Lâm Quảng lại nói: "
- Tìm rõ lai lịch của đối phương, sau đó trả lại một cách đàng hoàng để cho chúng nó biết sự lợi hại của Ngưu Lâm Quảng, biết thế nào là mông hổ không được sờ, Tần Đường chỉ có thể có một Ngưu Lâm Quảng, một núi không thể chứa hai hổ.
Thấy Ngưu Lâm Quảng đã hơi nguội giận, Hách Tư Vị liền đùa một câu rất hợp lúc:
- Một núi cũng có thể chứa hai hổ, trừ khi là một đực một cái.
- Ha ha, Tư Vị, anh thật là.
Ngưu Lâm Quảng thoải mái cười lớn, tâm trạng buồn bực do chuyện Lữ Chấn Dương, Trương Thần Phương và Mã Quân bị đánh phút chốc đã tan biến, nghĩ tới chuyện gì đó càng cười vang hơn nữa,
- Nghe nói áo ngực Trương Thần Phương bị người ta treo lên cây hả? Còn nổi danh, gọi áo ngực đỏ treo trên cao?
Hách Tư Vị cũng cười:
- Tổng giám đốc Trương nói, sau này cô sẽ không dùng áo ngực đỏ nữa.
Ngưu Lâm Quảng cười một hơi, rồi lại có vẻ đăm chiêu nói:
- Nghe nói Tiểu Quỳ bộ dạng cũng không tồi? Rất có vẻ hoang dã?
Hách Tư Vị giật mình một cái, không biết nói thế nào, Ngưu Lâm Quảng không phải đặc biết háo sắc, nhưng khẩu vị độc đáo, nếu thật sự có người con gái bị gã để ý, gã chắc chắn sẽ dùng trăm phương ngàn kế để có được. Người mà Ngưu Lâm Quảng bái phục nhất là Tam Gia nào đó ở Đông Bắc, nhưng Tam Gia có một sở thích chính là phụ nữ thành thục, sau khi thấy trên phố, sẽ lập tức kéo lên xe xử ngay tại chỗ, sau đó sẽ vứt lên mười ngàn. Lúc đó là những năm 90, số tiền mười ngàn không phải là con số nhỏ.
Ngưu Lâm Quảng khinh bỉ sở thích này của Tam Gia, cho rằng đây là biểu hiện của ác quỷ háo sắc, đói bụng ăn quàng, làm tổn hại hình tượng.
Ngưu Lâm Quảng từng để ý một MC của đài truyền hình Tần Đường, đem tiền và hoa tươi đi tấn công nhưng không thành công, một khi gã giận dữ là uy hiếp đối phương, vừa dọa vừa lừa kết quả cuối cùng cũng chiếm được, trước sau tốn hết hai trăm ngàn.
Nếu chẳng may Ngưu Lâm Quảng để ý tới Tiểu Quỳ thì rắc rối, Hách Tư Vị chớp mắt nhớ tới những mỹ nữ mà mấy năm nay Ngưu Lâm Quảng qua lại, trong lòng cũng có phán đoán đại khái về gu thẩm mỹ của gã.
- Tổng giám đốc Ngưu, một thời gian trước có một thương nhân đến từ Thiên Trạch, tên là Nghiêm Tiểu Thì, là một người đẹp tuyệt sắc, chắc chắn hợp khẩu vị anh…
… Hách Tư Vị ý nghĩ đen tối, vô tình đã đào một cái hố sâu cho Ngưu Lâm Quảng.
- Ồ, anh chính mắt thấy?
Ngưu Lâm Quảng rất tin tưởng ánh mắt của Hách Tư Vị, y tâm tư nông cạn, liền lập tức bị Hách Tư Vị làm thay đổi sự chú ý, đem Tiểu Quỳ ném sang một bên.
- Lúc ấy tôi đang cùng Chủ tịch Gia Cát cùng nhau ăn cơm, chính là cái lần Chủ tịch Lã bị Dương Uy hành hung, tôi tận mắt nhìn thấy, vóc dáng cao gầy, tươi ngon mọng nước được và giống như mật đào
Hách Tư Vị dốc sức khen ngợi Nghiêm Tiểu Thì xinh đẹp, còn e sợ Ngưu Lâm Quảng không động tâm, liền bất động thanh sắc dùng phép khích tướng
- Tuy nhiên xem bộ dáng cô ấy và Hạ Tưởng đi lại rất thân, nói không chừng là người phụ nữ của Hạ Tưởng
- Phụ nữ của Hạ Tưởng?
Ngưu Lâm Quảng nghiền ngẫm rồi mỉm cười, lại duỗi tay cầm lấy súng, tra vào một viên đạn, đột nhiên xoay chuyển một cái, sau đó nhắm ngay cửa sổ lại nả một phát súng, "bằng" một tiếng súng vang, hù Hách Tư Vị sợ tới mức thiếu đứng không vững đặt mông ngồi xuống đất.
Ngưu Lâm Quảng chơi thật sao?
Vừa nhìn cửa sổ hoàn toàn không bị hư hao gì, Hách Tư Vị mới hiểu được hóa ra là đạn giấy. Y âm thầm kinh hãi, Ngưu Lâm Quảng càng ngày càng vui giận thất thường, phỏng chừng cũng là bị thủ đoạn của Hạ Tưởng làm cho hơi thất thường
Ngưu Lâm Quảng thấy bộ dáng Hách Tư Vị sợ tới mức không biết làm sao, hài lòng mỉm cười, dường như Hạ Tưởng cũng giống như Hách Tư Vị có thể bị phát súng của gã làm cho kinh sợ.
Gã không sao cả nói:
- Phụ nữ Hạ Tưởng nếu bị tôi chơi trên giường, mới thú vị chứ, chẳng sợ ban ngày thuộc về hắn, buổi tối mặc tôi đi, ban ngày Hạ Tưởng, buổi tối Ngưu Lâm Quảng, có phải rất giống với 'Ban ngày Ngả Thành Văn, buổi tối Nga Ni Trần' trước kia không?
Hách Tư Vị thuận thế vuốt mông ngựa:
- Những lời này nói rất hay, không chỉ là phụ nữ, mà cả toàn bộ Tần Đường, cũng là ban ngày về Hạ Tưởng, buổi tối Ngưu Lâm Quảng...
- Ha ha...
Ngưu Lâm Quảng ngửa mặt lên trời cười to
- Nói rất hay, Tiểu Hách, chỉ bằng một câu này của anh, tối nay cũng phải tìm một cô bé cho anh chơi. Đầu bảng trong trung tâm tắm hơi, sàn nhảy của thực nghiệp Trung Thiên, tùy anh chọn, cho anh quyền lực chới tới cùng
…
Phạm Tiến vào đến văn phòng Hạ Tưởng, trên mặt rõ ràng có tức giận.
Không tức giận không được, y một chút cũng không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, sao đột nhiên đúng lúc đó thả Hồ Thư Dương đi, mà Diệp Phàm tiếp tục bỏ đó? Hiện tại thành một mình y nửa vời bị vẽ mặt, y liền nổi giận.
Là thật sự nổi giận.
Nhiều năm từng trải quan trường, lại thêm tính cách cho phép, Phạm Tiến cho rằng y sẽ tức giận, nhưng mùi vị bị người treo cao làm bia ngắm, thật sự không dễ chịu lắm, vẫn là nén không được lửa giận thiêu đốt, muốn tìm Hạ Tưởng phân xử.
Ngoài phân xử, kỳ thật vẫn là nói bóng nói gió, muốn biết rốt cuộc làm sao xảy ra vấn đề. Nếu chẳng may Bí thư Hạ và Lưu Kiệt Huy cũng đạt thành thỏa hiệp, y trái phải không dựa được thì sẽ rơi vào kết cục người ngoài cuộc, cần phải đúng lúc đứng thành hàng
Nhưng vấn đề là, Lưu Kiệt Huy rõ ràng cùng Chương Quốc Vĩ có quan hệ chặt chẽ, sao có thể lại cùng Bí thư Hạ thống nhất mặt trận? Tuy nhiên nghĩ lại, cũng chưa chắc, Lưu Kiệt Huy và Chương Quốc Vĩ nga nào cũng là người giảo hoạt, ai cũng không phục ai, dường như hai người quan hệ rất không sai, kỳ thật cũng là mặt và tâm bất hòa.
Phạm Tiến cũng không biết sự tình Mã Quân, cho nên mới vừa tức vừa vội lại không biết nguyên cớ. Vẻ mặt của y không còn là dấu chấm trước nay, mà là kéo dài vô hạn, thiếu chút nữa thành dấu chấm than.
- Bí thư Hạ, tôi và chủ nhiệm Lưu nhiều lần kết nối, không thể nhất trí, tôi cố ý hướng ngài xin chỉ thị một chút, tôi muốn hướng Tỉnh ủy phản ánh vấn đề
Phạm Tiến một bụng tức tối, rốt cục lộ ra một mặt thất thố.
Kỳ thật trước kia, y đã hướng ở tỉnh tố cáo qua Lưu Kiệt Huy, hiện tại lại lấy giọng điệu trưng cầu xin chỉ thị Hạ Tưởng, vẫn là muốn thử phản ứng của Hạ Tưởng.
Hạ Tưởng không có phản ứng gì, vẻ mặt bình tĩnh:
Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL- Sự tình bên phương diện Hội đồng nhân dân, tôi khó mà nói gì, đều là đồng chí lão thành, có lẽ tư tưởng cố chấp khó xoay chuyển. Bí thư Phạm, chúng ta phải trân trọng và thấu hiểu đồng chí lão thành nhiều một chút
- Tôn kính đồng chí lão thành là nên thế, nhưng có vài người cậy già lên mặt thì không đúng rồi, việc khó do con người làm ra, không ủng hộ quyết định của Thành ủy, quyền uy Thành ủy đặt ở đâu?
Phạm Tiến thấy Hạ Tưởng bất động thanh sắc, càng thêm nhận định giữa Hạ Tưởng và Lưu Kiệt Huy đã đạt thành giao dịch gì đó, trong lòng càng phẫn hận khó bình, có một cảm giác uất ức bị người vứt bỏ
Tốt lắm, người xấu y làm, người tốt anh làm, ưu đãi các anh chia, cuối cùng liền đem một mình y quăng qua một bên ăn không khí, cũng quá là không có tình người rồi. Cho dù quan trường không phải chỗ nói chuyện tình người, ít nhất cũng phải tuân thủ một quy tắc ước định mà thành mới được, tức là ưu đãi mọi người cùng chia, trách nhiệm mọi người cùng gánh.
Nếu ai cũng cho rằng y yếu đuối có thể bắt nạt, có thể bất cứ lúc nào để y làm vật hi sinh, thì người đó sai càng thêm sai
- Vấn đề này tôi cũng đã cùng chủ nhiệm Lưu kết nối qua, chủ nhiệm Lưu cũng rất khó xử, ông ta nói ông ta rất ủng hộ công tác Thành ủy, kiên quyết ủng hộ quyết định của hội nghị thường vụ, nhưng mấy phó chủ nhiệm và ủy viên thường vụ chủ yếu của Hội đồng nhân dân lại có cái nhìn khác với đồng chí Diệp Phàm, anh at đang lần lượt làm công tác tư tưởng, cần một chút thời gian.
Hạ Tưởng làm Bí thư Thành ủy, chỉ có thể bày ra lập trường phối hợp ở giữa, cũng không thể biểu lộ quá nhiều, Bí thư Thành ủy là một người có máu có thịt, nhưng có khi lại là một chức vụ, một nhân vật duy trì hình tượng công chính
- Vậy đi, tôi lại làm công tác với chủ nhiệm Lưu, anh cũng dốc sức, cùng mấy vị đồng chí phụ trách bên Hội đồng nhân dân kết nối nhiều hơn. Về phần hướng Tỉnh ủy phản ánh vấn đề…
Phạm Tiến dựng tai lên, Bí thư Hạ nói nửa ngày, dường như không có một khuynh hướng nào, mấu chốt phải xem một câu cuối cùng, trong lòng y không hiểu sao tim đập liên hồi, đã lâu không được khẩn trương thế này…
- Tôi không ý kiến gì, đề lãnh đạo tỉnh hiểu biết chi tiết tình huống Tần Đường, cũng là sự tôn trọng đối với lãnh đạo tỉnh
Lời Hạ Tưởng khiến Phạm Tiến thở phào một hơi, cũng may, Bí thư Hạ có chút biểu lộ khuynh hướng, cũng khiến y rất là yên tâm, còn tưởng rằng Bí thư Hạ đối với sự cố tình mắc kẹt của Lưu Kiệt Huy là thái độ hoàn toàn dung túng, còn tưởng rằng Bí thư Hạ không dám ngay mặt đáp lại Lưu Kiệt Huy, ít nhất chấp nhận việc y hướng Tỉnh ủy phản ánh vấn đề, chính là biến thành bất mãn đối với Lưu Kiệt Huy
Quyền uy của Bí thư Thành ủy ở mỗi một gút mắc đều được chấp hành tuyệt đối, nhân vật số một chính là nhân vật số một, bị Hội đồng nhân dân trói tay trói chân, sao có thể chứ? Về sau còn có rất nhiều bổ nhiệm phải được Hội đồng nhân dân phê chuẩn, trừ phi Bí thư Hạ không muốn ở Tần Đường lập uy cầm quyền, chỉ cần muốn ở Tần Đường chủ trì công tác toàn diện, nhất định phải đem phiền toái bóp cổ của Hội đồng nhân dân hoàn toàn giải quyết, nếu không, Bí thư Hạ chính là bí thư què quặt
Với những hiểu biết của Phạm Tiến đối với Lưu Kiệt Huy, có lần bóp cổ đầu tiên, thì sẽ có lần thứ hai. Nếu Lưu Kiệt Huy và Chương Quốc Vĩ hoàn toàn chân thành hợp tác, Hạ Tưởng muốn đứng vững ở Tần Đường, tuyệt không có khả năng. Như vậy Hạ Tưởng chỉ có hai con đường có thể đi, một là thay thế Lưu Kiệt Huy, kiêm nhiệm Chủ tịch Hội đồng nhân dân, hai là cùng Lưu Kiệt Huy thỏa thuận điều kiện lần nữa, để Lưu Kiệt Huy phối hợp công tác của hắn.
Bất cứ người nào cũng muốn nắm hết quyền hành, Hạ Tưởng cũng không ngoại lệ, kết quả hắn muốn nhất khẳng định là đem Lưu Kiệt Huy thay vào đó… Phạm Tiến trong lòng ý niệm chợt lóe, hay là do y tới làm quân tiên phong đá văng Lưu Kiệt Huy, sau khi thành công, Hạ Tưởng khẳng định sẽ nhớ kỹ chỗ tốt của y
Hơn nữa sau vài lần tiếp xúc, Phạm Tiến cũng ý thức được, cùng Hạ Tưởng hợp tác nói điều kiện, so với cùng Chương Quốc Vĩ hợp tác thì càng yên tâm, càng kiên định hơn.
- Bí thư Hạ, tôi muốn hướng Tỉnh ủy đề xuất đề nghị, là ý tưởng của cá nhân tôi vì công tác Tần Đường khai triển tốt hơn, vì cục diện chính trị Tần Đường càng ổn định hơn, do bí thư kiêm nhiệm Chủ tịch Hội đồng nhân dân là rất có tất yếu
Phạm tiến lại hướng Hạ Tưởng lộ ra ý tưởng điều chuyển Lưu Kiệt Huy
Điều chuyển Lưu Kiệt Huy…
Hạ Tưởng đương nhiên cũng muốn, bởi vì Lưu Kiệt Huy quả thật là hơi quá đáng, nếu gã và Chương Quốc Vĩ kẻ xướng người hoạ, quyền uy Bí thư Thành ủy quả thật không chiếm được chứng thực, quyền lực liền suy giảm mạnh, muốn ở Tần Đường hoàn toàn mở ra cục diện, Hội đồng nhân dân không phối hợp công tác, chỉ có thể là một câu nói suông.
Nhưng vấn đề là, không thể do hắn đề xuất vấn đề của Lưu Kiệt Huy, nếu không sẽ có hiềm nghi rõ ràng là hướng Tỉnh ủy đòi chức quan
Phạm Tiến hai lần đề xuất bí thư kiêm nhiệm Chủ tịch Hội đồng nhân dân, nói thật, lần đầu tiên Hạ Tưởng chỉ cho là Phạm Tiến thăm dò, hiện tại lại nói tới, hắn liền ít nhiều tin tưởng Phạm Tiến có chút thành ý, bởi vì Phạm Tiến bị Lưu Kiệt Huy bức bách quá mức
Vốn hắn cũng không có ý tưởng lấy sự tình Mã Quân làm lớn chuyện, nhưng Phạm Tiến lại nhắc tới vấn đề kiêm nhiệm, hắn liền không thể không suy xét lợi dụng đòn bẩy của Phạm Tiến khuấy động ích lợi khả thi của Lưu Kiệt Huy
Cơ hội, thường thường chỉ là một ý niệm, bắt được, có lẽ sẽ thành công. Bỏ lỡ, có lẽ vĩnh không còn đến nữa
- Bí thư Phạm, đây không tốt lắm đâu...
Hạ Tưởng bật cười ha hả, cũng chỉ có thể pha trò
- Vẫn là phải phục tùng công tác an bài của Tỉnh ủy, không cần thêm phiền toái cho Tỉnh ủy. Tuy nhiên cũng là có một việc khác, cần phải hướng anh thông báo một chút.
Hạ Tưởng ý nghĩ toát ra rất nhanh, Phạm Tiến cũng biết Hạ Tưởng không có khả năng tỏ thái độ rõ ràng, y cũng đối với một việc khác mà Hạ Tưởng nói tới, cũng không để ý cho lắm, chỉ là thuận miệng hỏi
- Bí thư Hạ còn có chỉ thị tinh thần gì?
- Vừa rồi lão Thường hướng tôi báo cáo một tình huống, nói là có nhận được tố cáo, có công an cảnh sát cá biệt tham ô nhận hối lộ, số lượng khá lớn, tình tiết khá nghiêm trọng, đang tiến thêm một bước điều tra lấy chứng cớ. Tôi đề nghị, anh cũng cần phải qua đó hỏi han một chút, coi như quan tâm công tác Ủy ban Kỷ luật cũng tốt
Hạ Tưởng đầy thâm ý nói một câu cuối cùng.
Phạm tiến chẳng phân công quản lý Ủy ban Kỷ luật, không cần thiết của không có tư cách hỏi đến công tác của Ủy ban Kỷ luật, đương nhiên, đề cập đến công an cảnh sát, liền đề cập tới nhân sự, y coi đây là lý do qua đó hỏi han miễn cưỡng cũng chấp nhận được, nhưng Bí thư Hạ lại cố ý chỉ ra, khẳng định là có ngụ ý
Ra khỏi phòng làm việc của Hạ Tưởng, Phạm Tiến đang do dự nên làm xong công việc trong tay trước, hay là tìm Thường Công Trị tìm hiểu chút tình huống trước, quá háo hức, sẽ biểu hiện y không đủ trầm ổn, cũng có mất phong độ, nghĩ như vậy, liền nghĩ xuống lầu trước rồi nói, không ngờ mới đến lầu thang, vừa vặn gặp Thường Công Trị, y liền thuận miệng hỏi một câu:
- Bí thư Thường, vừa rồi Bí thư Hạ nói, có một lá thư tố cáo công an cảnh sát, ý tứ của anh ấy là, bảo tôi cùng anh tiếp xúc một chút.
Thường Công Trị vốn là một tay đang xoa xoa bụng, đột nhiên liền ngừng lại, ngây ngẩn cả người, bởi vì vừa mới nghe được ý tứ của Bí thư Hạ là nâng cao gót chân nhẹ nhàng mà bước. Nếu ông ta không có lý giải sai, chính là nâng cao lên, nhẹ nhàng buông, trước đè ép, đột nhiên lại lòi ra Phạm Tiến hỏi han, ông ta lập tức cảnh giác phỏng đoán, đối với vấn đề Mã Quân, là phải bắt chặt không tha sao?
Nhưng Mã Quân đã trốn ra nước ngoài, hiện tại cho dù tra ra vấn đề, sẽ rút dây động rừng, Mã Quân lại càng không trở về… Thường công trị bỗng nhiên nghĩ tới gì đó, Bí thư Phạm đề danh bổ nhiệm Diệp Phàm vẫn còn bị bóp chẹt tại Hội đồng nhân dân, ông ta liền trong nháy mắt hiểu ra chuyện gì đó
Bàn tay ông ta đã ngừng xoa bụng nay lại tiếp tục chuyển động, khi chuyển tới vòng thứ ba, trong lòng đã có chủ ý...
Sau khi Phạm Tiến đi theo Thường Công Trị đến văn phòng, đợi Thường Công Trị lấy thư báo cáo ra cho y xem, y chỉ xem qua một lượt liền cảm thấy khó thở, một cơ hội trời cho như vậy xuất hiện trước mắt, trong chốc lát tim y đập nhanh hơn, miệng khô đi, có cảm giác như bản thân không còn sức lực nữa.
Lại nghĩ đến sự bình tĩnh và thong dong vừa rồi của Hạ Tưởng, lại không khỏi hít sâu một hơi, hay cho một Bí thư Hạ có khí độ trầm tĩnh, trong tay có một lợi thế quan trọng như vậy lại không thể hiện ra, lại dùng cả hai tay đưa cơ hội này đến trước mặt y, trong lòng y không rõ đang mừng hay lo.
Mừng là vì, nếu việc này xử lý thật thích đáng, chuyển Lưu Kiệt Huy đi có lẽ không phải vấn đề gì lớn. Lo là vì, Bí thư Hạ âm thầm mượn điểm yếu của Lưu Kiệt Huy, mà còn có thể duy trì sự bình tĩnh và kiên nhẫn, thật sự là hạng người không dễ tiếp cận.
Vốn dĩ y nghĩ Hạ Tưởng ở Tần Đường có làm thế nào cũng không thể đấu lại với một cái cây to rễ sâu như Chương Quốc Vĩ, huống hồ Chương Quốc Vĩ còn có Lưu Kiệt Huy tương trợ? Bây giờ niềm tin của y bị lay động rồi, nói không chừng Bí thư Hạ có thể đứng vững chãi ở Tần Đường, hơn nữa còn nắm giữ đại cục.
Phạm Tiến còn chưa nghe được tin tức gì về Bí thư Thành ủy Tần Đường và Ủy viên thường vụ Tỉnh ủy Cao Phối, bởi vì trước khi bộ Chính trị ra quyết định, thì vẫn nằm trong vòng bí mật. Nếu y biết được trước một chút tin tức, thì sẽ không hề do dự mà hướng hẳn về phía Hạ Tưởng. Nhưng bây giờ…Phạm Tiến suy nghĩ một lúc, liền quyết định trước tiên cứ đi theo luồng tư tưởng của Hạ Tưởng, trước tiên cứ hoàn thành bước đầu việc chuyển Lưu Kiệt Huy đi rồi tính tiếp. Nếu bước đầu tiên thuận lợi, y sẽ xem xét thời thế, quyết định lập trường.
-Chuyện này rất nghiêm trọng, công an cảnh sát hiểu luật nhưng lại phạm luật, tội tăng thêm một bậc, bôi đen hết cả bộ mặt của toàn bộ hệ thống tư pháp thành phố Tần Đường. Tuy Mã Quân bị miễn nhiệm chức vụ Phó cục trưởng cục Công an, nhưng vẫn mang thân phận cảnh sát…
Phạm Tiến đem sự việc ra dự tính trước.
Thường Công Trị lại không biết giữa Hạ Tưởng và Phạm Tiến đã thỏa thuận gì với nhau, liền nghĩ rằng lời của Phạm Tiến là suy nghĩ của Bí thư Hạ, hai nhân vật đứng đầu Thành ủy đã thống nhất với nhau, y tự nhận giao tình giữa y với Chương Quốc Vĩ cũng không sâu sắc, với Lưu Kiệt Huy lại càng có ít ngôn ngữ đồng nhất, gần xa phân rõ, sự tình liền rõ ràng hơn nhiều, liền đưa tay đặt lên xấp tài liệu:
- Ủy ban Kỷ luật điều động tinh binh mãnh tướng, nhất định điều tra rõ ràng.