Quan Thần

Chương 1210: Đêm không trăng gió lớn, xoèn xoẹt mài đao

Ruồi bọ biến thành con cóc, không cắn người nhưng biết làm cho con người phiền não, ghê tởm đến chết người.

Tuy nhiên ngay cả như vậy, cũng không thể hoảng loạn. Phải hiểu tình hình mọi mặt, nếu không sẽ có những sai lầm, dẫn đến sai càng thêm sai, mọi chuyện lại càng không tốt chút nào. Hạ Tưởng vừa đi vừa nghĩ, cơn lửa giận trong lòng, càng cháy càng lớn, nhưng những ý nghĩ trong đầu hắn ngày càng rõ ràng.

Nghĩ lại vừa rồi trong vô ý có nghe thấy tiếng của Gia Cát Phách Đạo, Hạ Tưởng lại càng nhận định, đứng đằng sau là Ngưu Lâm Quảng, sau Ngưu Lâm Quảng là bóng dáng của Chương Quốc Vĩ.

Chương Quốc Vĩ là người khó đối phó nhất, y lươn lẹo, rõ ràng rất nhiều mưu kế đằng sau đều có bóng dáng của y, nhưng chỉ thấy bóng chứ không thấy người, đó là lý do không nắm được nhược điểm của y. Y hành sự vô cùng mạnh tay, khéo đưa đẩy cho người khác, trên mặt ngoài vừa duy trì được hình tượng của ánh hào quang quang minh chính đại, nhưng mặt kia thì thủ đoạn cao siêu, làm cho người khác khó lòng phòng bị.

Hạ Tưởng suy nghĩ cũng phải, đầu tiên là hắn cướp mất chức Bí thư Thành ủy của y, lại được là Ủy viên thường vụ Tỉnh ủy, Chương Quốc Vĩ cho rằng Hạ Tưởng là chướng ngại vật lớn nhất trên con đường thăng chức của y cũng là điều thường tình.

Nhưng cũng phải nói lại, chức Bí thư Thành ủy chỉ có một, chỉ có một người được đảm nhiệm. Trên quan trường bây giờ, không dành cho những người hiền nói, người nào có năng lực thì được, không có năng lục chỉ có thể chịu lún, nếu không thì sẽ làm sao? Không được lãnh đạo cấp trên coi trọng, không có những tố chất đảm nhiệm vị trí nhân vật số một, nếu cứ hoang tưởng hão huyền, chỉ có thể làm thêm buồn rầu mà thôi.

Buồn rầu thì chịu đựng một mình là được rồi, còn muốn âm thầm ra tay làm cho người khác cũng phiền não lây, nếu Hạ Tưởng có thể để cho Chương Quốc Vĩ như ý, thì không phải là Hạ Tưởng rồi!

Nghĩ là làm, Hạ Tưởng quyết định công khai đánh trả.

Tuy nhiên trên đường về nhà, Hạ Tưởng nhận được điện thoại của Tiêu Ngũ, nghe được một tin tức kinh hoàng khác, Hoa Nhài Bạc đã mất tích rồi. Theo bước đầu phỏng đoán, có lẽ là do người của Ngưu Lâm Quảng bắt đi.

Hạ Tưởng giận tím mặt, lần đầu tiên Ngưu Lâm Quảng đánh lén hắn, lại dám bắt Hoa Nhài Bạc, quả là to gan.

Trời làm bậy có thể phẫn nộ, người làm bậy thì không thể tha. Hạ Tưởng giận tím mặt.

- Chủ tịch Trần đã biết rồi, ông ấy nói rằng báo cho ngài biết.

Gọng nói của Tiêu Ngũ đầy áp lực.

Không kìm được sự phẫn nộ, nhưng dù sao cũng trải qua rất nhiều sóng gió, hắn cũng biết nếu không khống chế được lửa giận, sẽ không giải quyết được vấn đề gì.

Vấn đề nào cũng phải cố gắng giữ được lý trí,

- Chủ tịch Trần nói, muốn giết chó thì cần gì phải dùng đến dao mổ trâu... Nguồn truyện: Truyện FULL

Hạ Tưởng hiểu ý của Nga Ni Trần, đó là không cần hắn ra tay vội, Nga Ni Trần sẽ tự giải quyết ân oán với Ngưu Lâm Quảng.

Nga Ni Trần cũng rất phẫn nộ rồi.

Cũng tốt, Hạ Tưởng tôn trọng ý kiến của Nga Ni Trần, biết Nga Ni Trần đối nhân xử thế rất cương trực, cũng có đôi thủ đoạn, cũng có tự tôn, hắn nói với Tiêu Ngũ:

-Nhờ nói lại với ông Trần, cứ yên tâm hành động, thành phố Tần Đường cần phải thay đổi rồi.

Tiêu Ngũ không hiểu ý của Hạ Tưởng, chỉ biết là có ám chỉ, nên chỉ ghi lại trong lòng, nói:

-Tôi nhất định sẽ nói lại với ông Trần, tuy nhiên, lãnh đạo, có lời này không nên nói ra, Ngưu Lâm Quảng cũng thật là quá kiêu ngạo, hay là tôi mang theo mấy anh em đi xử gã….

-Tiêu Ngũ, muốn xử gã thì quá dễ, nhưng vừa phải làm cho đối phương đau, vừa làm cho đối phương đuối lý, có khổ mà không nói ra được, phải động não suy nghĩ.

Hạ Tưởng biết rằng, nếu để Tiêu Ngũ làm đến mức có lý có căn cứ mà công kích đối phương, cũng không thực tế, Tiêu Ngũ không phải là người biết suy nghĩ, nhưng có thể học nhiều thêm một chút:

- Hãy theo ông Trần nhiều hơn và học hỏi thêm về thủ pháp của ông ấy.

Nếu Hạ Tưởng đoán không nhầm, Nga Ni Trần ra tay lần này, nhất định là một đòn nặng, hơn nữa có thể làm cho Ngưu Lâm Quảng đau không thể thốt ra lời, còn đến mức có khổ không thể nói ra.

Hạ Tưởng không về nhà, gọi điện cho Vệ Tân, nói cô an tâm ở trong nhà, không nên ra ngoài - chỗ ở của Vệ Tân hẳn là rất bí mật, sẽ không bị người khác phát hiện ra, nhưng cũng phải đề phòng chẳng may.

Ngưu Lâm Quảng và Chương Quốc Vĩ dù sao cũng đã kinh doanh ở Tần Đường nhiều năm, thâm căn cố đế, có thế lực khổng lồ mà người ngoài không thể tưởng tượng được, vì thế phải cực kỳ cẩn thận.

Ngưu Lâm Quảng chỉ cần ra tay thì mức độ sẽ gấp mấy lần Chương Quốc Vĩ, bởi vì Ngưu Lâm Quảng là kẻ liều mạng. Dù thế nào cũng không được để cho gã làm thương tổn đến Vệ Tân mới được, nếu như gã dám động đến một sợi tóc của Vệ Tân, Hạ Tưởng sẽ làm cho Ngưu Lâm Quảng sống không bằng chết.

Không chỉ Vệ Tân, nếu gã dám làm ô uế sự trong sạch của Hoa Nhài Bạc, Hạ Tưởng không những nhổ tận gốc thế lực của gã, mà còn làm cho Ngưu Lâm Quảng chết không có chỗ mà chôn, cho dù Ngưu Lâm Quảng có hậu thuẫn lớn như thế nào, Hạ Tưởng cũng không ngần ngại bắt gã phải trả giá, đưa Ngưu Lâm Quảng ra công lý.

Không, phải giết chết sau đó mới dùng đến luật pháp!

Hạ Tưởng đầy thù hận trong lòng.

Hoa Nhài Bạc tuy rằng không phải người đàn bà của hắn, nhưng hắn coi Hoa Nhài Bạc giống như là người thân của hắn, là người mà hắn sẽ bảo vệ và chăm sóc suốt đời, ai dám động đến cô ấy, Hạ Tưởng tuyệt đối sẽ không tha.

Vừa đến Thành ủy, bước vào văn phòng, liền có người gõ cửa, là Phó Trưởng ban Thư ký ủy ban nhân dân thành phố Trần Vĩ Đông.

Trần Vĩ Đông không đến 40 tuổi, trắng trẻo, đeo kính, bình thường không thấy tích cực với công việc lắm, hôm nay không biết sao đêm khuya thế này còn làm việc.

- Bí thư Hạ, hôm nay tôi tăng ca viết một bản tài liệu, vẫn chưa về, biết ngài tới, liền tới chào hỏi, xem ngài có cần tôi giúp gì không?

Trần Vĩ Đông vẻ mặt tươi cười, thái độ vô cùng khiêm hạ.

Hạ Tưởng cũng không trực tiếp từ chối khiến y xấu hổ. Mặc dù biết y đến là để nịnh hót, Thành ủy có việc thì tìm đến Trưởng ban thư ký Thành ủy, xem Trưởng ban Thư ký của anh có cần gì không? Nhưng không thể nói rõ được.

Chỉ có thể nói:

- Không có gì, tôi quay lại lấy tập văn kiện, anh cứ làm việc của mình đi Vĩ Đông.

Trần Vĩ Đông không nghĩ tới Hạ Tưởng lại biết tên của mình, càng căng thẳng, chân tay luống cuống bủn rủn hồi lâu, mới nói ra được một câu:

- Vậy tôi đi làm việc đây, tôi ở lầu dưới, nếu ngài có việc gì thì cứ gọi tôi một tiếng.

Nói rồi quay người bước đi được hai bước thì bỗng nhớ ra, quay đầu lại rồi nói:

- Bí thư Hạ, vừa rồi Thị trưởng Chương luôn ngồi trong phòng làm việc, sau khi nghe điện thoại xong, liền vội vàng ra ngoài. Các vị lãnh đạo đều làm việc không có ngày đêm, khá vất vả, chúng tôi thân là cấp dưới, lại càng phải cố gắng.

Hạ Tưởng hơi lặng người đi, Vĩ Đông cũng là người có chút học vấn, báo cáo cũng có ý sâu xa. Hạ Tưởng liền hiểu ý mỉm cười:

- Vĩ Đông vất vả rồi.

Trần Vĩ Đông giống như là được nhận thưởng rất lớn vậy, vui vẻ đi xuống lầu, y không biết rằng y đã bị Hạ Tưởng tuyên án tử hình trong mắt của Hạ Tưởng.

Hạ Tưởng không phải ai chân thành đều thu nhận, có nhưng kẻ dùng được, tin được, nhưng có kẻ dùng được nhưng không thể tin được. Trần Vĩ Đông thuộc về loại người dùng được nhưng không tin được.

Dùng được mà tin được, Hạ Tưởng mới có ý trọng dụng bồi dưỡng, hơn nữa sẽ dùng khi có cơ hội phù hợp. Đồng thời dùng được mà không tin được, chính là bình thường nếu đối phương chủ động báo cáo tin tức, hắn sẽ khen ngợi bạn trước mặt, nhưng khi bạn rơi xuống vực thẳm, tuyệt đối sẽ không nằm trong danh sách được cứu.

Loại người này, khi ở trước mặt bạn sẽ nói cho bạn tin tức của người khác, nhưng khi quay người, sẽ nói cho người khác biết tin tức của bạn. Toàn bộ xem y có thể được bao nhiêu lợi ích đến tay, chỉ thuộc loại thằng hề nhảy nhót còn không đáng tranh dành hơn cả loài cỏ ngải.

Trần Vĩ Đông đi rồi, Hạ Tưởng liền gọi điện thoại cho Hoàng Đắc Ích, yêu cầu hắn đến Thành ủy ngay lập tức.

Hoàng Đắc Ích hôm nay ngủ sớm, vừa nghe thấy Hạ Tưởng gọi đến, biết rằng không phải là chuyện nhỏ, liền lập tức lên đường, trên đường đi còn dặn cấp dưới chuẩn bị tốt lực lượng, chuẩn bị hành động bất cứ lúc nào.

Hoàng Đắc Ích hiện tại trung thành và tận tâm với Hạ Tưởng, nói đùa, Hạ Tưởng chẳng những là lãnh đạo cao nhất ở Tần Đường, mà còn là lãnh đạo Tỉnh ủy xứng đáng với cái tên, rất có sức ảnh hưởng trực tiếp đối với tiền đồ của y.

Với tư cách là một trong những người dựa vào Hạ Tưởng sớm nhất, Hoàng Đắc Ích rất có tự tin về vị trí của y trong lòng Hạ Tưởng.

Tới Thành ủy, Hoàng Đắc Ích quả nhiên đoán đúng, Hạ Tưởng yêu cầu xuất quân hành động, tạm thời kiểm tra toàn bộ nơi vui chơi giải trí toàn thành phố, yêu cầu bí mật tuyệt đối, không được để lộ chút tin tức nào.

Bởi vì thời gian gấp gáp, khẳng định không thể tập trung toàn bộ lực lượng, chỉ có thể yêu cầu những người tin cậy dẫn đội ngũ đi kiểm tra một số nơi.

Hoàng Đắc Ích bị Hạ Tưởng ra lệnh quá đột ngột, sửng sốt trong chốc lát mới nói:

- Bí, Bí thư Hạ, theo quy định thì phải được sự đồng ý của Thị trưởng Chương mới được...

- Đắc Ích, nếu anh không chỉ huy được cấp dưới thì tôi sẽ trực tiếp đến Sở công an tỉnh để lấy người, như thế nào?

Hạ Tưởng giọng nói không lớn, một chút nặng lời cũng không có, nhưng lại khiến cho Hoàng Đắc Ích nghe như sấm nổ vang tai, chút nữa thì ngã về phía sau. Lời của Hạ Tưởng quả thật có lực trấn áp, ngụ ý là nếu y còn do dự không quả quyết, Hạ Tưởng chưa chắc đã đề nghị chuyển công tác của y lên hội nghị thường vụ Tỉnh ủy, nhưng rất có thể sẽ điều chỉnh lại Phó cục trưởng Cục công an thành phố.

Hoàng Đắc Ích cũng biết khuyết điểm của y chính là do dự, không quyết đoán, mới dẫn đến hiện nay không nắm rõ tình hình thành phố, một câu nói của Hạ Tưởng liền đánh động đến tâm trạng của y:

- Vâng, tôi sẽ đảm bảo hoàn thành nhiệm vụ!

Thực ra Hoàng Đắc Ích nhắc đến Chương Quốc vĩ, không phải xuất phát từ tôn trọng Chương Quốc Vĩ, mà bởi vì mấy Phó cục trưởng Cục công an thành phố khác đều bị Chương Quốc Vĩ nắm giữ, sai đâu đánh đó, y chỉ huy không nổi!

Hiện tại nghĩ lại, Bí thư Hạ đã là Ủy viên thường vụ Tỉnh ủy, nắm giữ quyền lực lớn ở Tần Đường, ai mà dám chống lại lời nói của Bí thư Hạ, không phải là tự tìm đến phiền phức sao?

Bí thư Hạ đến Tần Đường đã nửa năm, đã đến lúc phải có sự điều chỉnh nhân sự trong phạm vi nhỏ rồi.

Hoàng Đắc ích vừa mới nghĩ tới điểm này, Hạ Tưởng liền hàm súc mà nói:

- Sắp tới thành ủy sẽ có một biến động lớn, trong lòng anh biết như vậy là được rồi... Những Phó cục trưởng nào cần phải thay đổi, anh hãy đưa ra một danh sách trước đi.

Sau khi điểm vào đề xong lại nói:

- Đêm nay hành động, cái muốn chính là rung cây dọa khỉ. Phải làm cho những khu vui chơi giải trí lớn kiềm chế đi vài phần, nếu cảm thấy không được thì tiếp tục hành động với quy mô lớn hơn, phải trừng trị nghiêm, mục đích chính của lần này là Ngưu Lâm Quảng, gã đi đến đâu, ta theo sau đấy, không thể làm cho gã thấy thoải mái, đi theo hắn gã một tuần để cho gã tận hưởng cảm giác có người chăm sóc đặc biệt.

Hoàng Đắc Ích nhận lệnh đi ra, trong lòng chất đầy hào khí, Hạ Tưởng là muốn tuyên chiến với Ngưu Lâm Quảng?

Hơn nữa còn muốn điều chỉnh nhân sự với phạm vi nhỏ ở Tần Đường - Tần Đường, quả thật là thay đổi toàn bộ.

Vừa nghĩ tới những Phó cục trưởng không nghe lời sẽ bị luân chuyển, Hoàng Đắc Ích trong lòng rất mong chờ, ngày mà y sẽ nắm giữ toàn bộ Cục công an thành phố không còn xa nữa, ai lại không muốn trên địa bàn của mình, một lời nói có thể nặng ngàn cân? Vẫn là nên cảm ơn sự chiếu cố của Bí thư Hạ.

Hoàng Đắc Ích tuy rằng không hoàn toàn hiểu được mục đích của lần hành động này, nhưng hắn biết rằng phải chấp hành mệnh lệnh của Bí thư Hạ, nhất là theo dõi sát sao Ngưu Lâm Quảng, hai là phải kiểm tra nghiêm nơi vui chơi giải trí, điều tra rõ giữa Ngưu Lâm Quảng và nơi vui chơi giải trí, có phải là còn có quan hệ gì hay không?

Đúng rồi, cấp dưới của Ngưu Lâm Quảng đều đàn hát thâu đêm suốt sáng, ngày ngày trà trộn vào các nơi vui chơi giải trí.

Hiểu rồi, Hoàng Đắc Ích bừng tỉnh ngộ, trong quá trình điều tra, thận trọng theo dõi thuộc hạ của Ngưu Lâm Quảng, bắt thì nên bắt, đánh thì nên đánh, không được nương tay.

Được, làm theo thôi!

Vào lúc Hạ Tưởng ra tay đánh động đến Ngưu Lâm Quảng thì Nga Ni Trần cũng bắt đầu âm thầm bố trí hành động, các ngõ ngách đều bố trí người tìm kiếm tin tức của Hoa Nhài Bạc.

Lão Tặc, Tiêu Lương, Tiêu Ngũ đều đích thân ra quân, tìm khắp các phố lớn ngõ nhỏ ở Tần Đường, lo lắng tìm kiếm tung tích của Hoa Nhài Bạc. Khắp thành phố Tần Đường bị bao trùm bởi màn đêm, dường như rất tĩnh lặng.

Trên thực tế là một mạch nước ngầm một chính một phản đang rất dữ dội, khắp các ngõ ngách và nơi vui chơi giải trí ở Tần Đường đều bị lục tung lên.

Giống như gió đến trong đêm xuân, cây cối đâm chồi nở hoa... Tần Đường, bỗng một cơn gió to thổi đến, dự báo trời đất sắp thực sự thay đổi, gió giục mây vần.

Chỉ có điều ngoài dự đoán của mọi người đó là, cho dù Hoàng Đắc Ích ra quân công khai hay Nga Ni Trần hoạt động âm thầm. Hoa Nhài Bạc dường như vẫn biến mất không căn cứ, tìm suốt đêm vẫn không thấy bóng dáng đâu.

May mắn sao, Hoàng Đắc Ích nhận lệnh đã theo dõi sát được Ngưu Lâm Quảng, gã đi đến đâu, cảnh sát đều đi theo đó.

Cuối cùng, gã đành phải quay trở về Thực nghiệp Trung Thiên, đóng cửa, không ra ngoài.

Chỉ cần Ngưu Lâm Quảng ngồi yên ở đó, Hoa Nhài Bạc tạm thời được an toàn. Đây cũng là chỗ cao minh của Hạ Tưởng.

Sáng hôm sau, Chương Quốc Vĩ mới biết về hành động tối hôm trước, không ngờ là trước đó không hề báo cáo với y, vô cùng tức giận. Y với tay lấy điện thoại gọi, giáo huấn Hoàng Đắc Ích mấy câu.

Hoàng Đắc Ích rất tức giận, nhưng ai bảo y là Thỉ trưởng? Nên chỉ giống như bị đau răng, lầm bầm ứng phó, dù sao mọi việc cũng làm rồi, giờ có nói gì cũng vô ích.

Chương Quốc Vĩ tức giận, đi tìm Hạ Tưởng cãi lý, không ngờ Hạ Tưởng không gặp cũng không phải là trốn tránh không gặp mà là Hạ Tưởng đang bận!

Bí thư Hạ đang ủ rượu cho một cơn gió lốc.

Chương Quốc Vĩ lần đầu tiên trước mặt Hạ Tưởng thấy mất mặt như vậy.

Vốn dĩ Chương Quốc Vĩ định tìm Hạ Tưởng để ăn năn hối lỗi, không ngờ bị Từ Tử Kỳ chắn ở bên ngoài, nói rằng bí thư Hạ đang tiếp khách, tạm thời không có thời gian, mời thị trưởng Chương đợi một chút. Bí thư đúng là bí thư, có thể để cho thị trưởng chờ, còn thị trưởng không có tư cách gì để có thể bắt bí thư chờ.

Quy định trên quan trường là như vậy, nếu không phục cũng không có cách nào khác. Trưởng lớp phải quản lý lớp phó, huống chi trưởng lớp và lớp phó hiện nay, hơn kém nhau một bậc.

Quan to một bậc đè người chết..

Tuy nhiên nghĩ đến những lợi lộc mà tối hôm qua y có được, sự phẫn nộ của Chương Quốc Vĩ cũng giảm đi không ít, trong lòng đắc ý nghĩ, Hạ Tưởng, anh hiện tại gió xuân đắc chí, cẩn thận lại bị cảm bởi cái rét tháng ba. Cảm cúm chỉ là bệnh nhỏ, nhưng có thể làm cho người sa sút trong khoảng thời gian ngắn, nếu bị trong khoảng thời gian dài sẽ ảnh hưởng đến tinh thần. Không phải là mới thăng chức lên ủy viên thường vụ tỉnh ủy sao, kiêu ngạo gì chứ? Hãy đợi đấy, vào đúng lúc anh hoang mang, một ủy viên thường vụ tỉnh ủy, buổi tối có hai mỹ nhân, lại bị người chụp ảnh, quả thật là mất mặt. Đợi tin tức lan truyền đi, anh còn có thể huênh hoang, tự đắc ở Tần Đường nữa không?

Nếu anh không chết thì cũng xấu hổ vô cùng, cũng làm cho tiền đồ của anh tiêu tan.

Chương Quốc Vĩ tức giận trở về văn phòng của mình, goi điện báo Hoàng Đắc Ích đến, hắn muốn gây sức ép tới Hoàng Đắc Ích, yêu cầu Hoàng Đắc Ích báo cáo công việc, chỗ nào báo cáo không tốt, liền phê bình.

Chương Quốc Vĩ đang trong cơn thịnh nộ, nhưng không có hỏi Hạ Tưởng đang nói chuyện cùng ai. Đương nhiên, nếu y có hỏi, Từ Tử Kỳ cũng không nói cho y biết.

Bởi vì Hạ Tưởng đang nói chuyện với Nhâm Hải Phong.

Hạ Tưởng đích thân gọi điện cho Nhâm Hải Phong đến, biểu thị Hạ Tưởng rất tôn trọng Nhâm Hải Phong, lần này hắn quyết tâm điều chỉnh đội ngũ cán bộ lãnh đạo các quận, huyện ở Tần Đường, đây là lần điều chỉnh đầu tiên từ khi hắn nhậm chức ở Tần Đường đến nay. Tối qua hắn có nói qua với Hoàng Đắc Ích là chỉ điều chỉnh trong phạm vi nhỏ, thực ra là chỉ đánh tiếng với Hoàng Đắc Ích, nhưng lại sợ gã làm lộ tin tức, nên chỉ hé lộ một chút.

Trên thực tế, Hạ Tưởng muốn điều chỉnh trên quy mô lớn.

Mục đích chính là mượn việc điều chỉnh cán bộ lãnh đạo cấp quận, huyện để thu hút sự chú ý của Chương Quốc Vĩ, phân tán thế lực của Chương Quốc Vĩ, làm cho Chương Quốc Vĩ không có thời gian phối hợp hành động với Ngưu Lâm Quảng, từ đó sẽ công kích tới từng bộ phận.

Nhâm Hải Phong không hiểu mục đích của Hạ Tưởng muốn tìm anh ta để làm gì, trong lòng có chút bất an, bởi vì trong hội nghị thường vụ thành phố hiện nay, chỉ có anh ta với Chương Quốc Vĩ là cùng một tuyến chiến.

Quả thật Nhâm Hải Phong cũng không biết, Hạ Tưởng hoàn toàn không có ý lôi kéo anh ta, Hạ Tưởng biết rất rõ, hắn có quan hệ thân thiết với trưởng ban Tổ chức cán bộ, ngoài mặt thì ý đồ của hắn thực hiện rất dễ dàng, nhưng trên thực tế, lại sẽ khiến cho Tỉnh ủy cảnh giác.

Ở tỉnh không hy vọng bí thư Thành ủy hoàn toàn nắm ban Tổ chức cán bộ, nếu bí thư và ban Tổ chức cán bộ liên kết với nhau, thì cũng giống như kinh doanh mà gặp phải thùng sắt vậy, tỉnh ủy làm sao khống chế nổi? Đó là lý do tại sao Chương Quốc Vĩ vẫn không thể phù chính, cũng không bài trừ việc y và ban Tổ chức cán bộ quan hệ mật thiết với nhau.

Nhâm Hải Phong trong lòng hơi bồn chồn, bởi vì Hạ Tưởng hiện tại là ủy viên thường vụ Tỉnh, là quan chức cấp tỉnh, còn y chỉ là quan cấp sở mà thôi, chỉ trong nháy mắt mà đã lên tới núi cao mà người khác không thể với tới, y không thể không ngưỡng mộ, một chút tự tin cũng không còn nữa, không biết bí thư Hạ tìm y có chỉ thị gì.

Bởi vì bí thư Hạ ngày xưa không giống với bí thư Hạ ngày nay, không chừng sẽ sắp xếp công việc của y, bởi vì y không rõ bí thư sẽ dùng cương vị lãnh đạo tỉnh ủy hay là thành phố nói chuyện với y, Nhâm Hải Phong liền cẩn trọng hỏi:

-Bí thư Hạ có điều gì chỉ thị ạ?

Hạ Tưởng đứng dậy, rót một chén trà cho Nhâm Hải Phong:

-Hải Phong, mùa xuân của Tần Đường sắp đến rồi, mùa xuân trăm hoa đua nở, tâm trạng của con người cũng sẽ tốt hơn, anh có dự định ra ngoài thưởng thức cảnh mùa xuân không?

Nhâm Hải Phong vội đứng dậy, hai tay nhận chén trà:

-Cảm ơn bí thư Hạ, để tôi tự rót được rồi.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất