Ngô Anh Kiêt cũng không dám xem thường dạng người miệng nam mô, bụng một bồ dao găm như Lưu Thế Hiên. Hắn liền cân nhắc một chút, nghĩ thầm rằng căn cứ vào tình huống bây giờ xem ra công ty thương mậu Mễ Thị là có quan hệ với Vương Toàn Hữu, nếu Vương Toàn Hữu cũng tự lập ra đỉnh núi thì hắn theo sát bước với Lưu Thế Hiên cũng không có việc gì. Sau khi suy nghĩ, hắn liền nói:
- Làm việc phải lấy tính tin cậy làm đầu. Tôi ủng hộ công ty Thương mại Bối Hà đang đóng trụ sở tại huyện.
- Tôi cũng ủng hộ công ty Thương mại Bối Hà.
Lưu Thế Hiên tiếp theo cũng tỏ thái độ, hắn muốn chính là theo diễn biến của đại cục để biểu hiện ra vẻ giả dối, khiến cho Thạch Bảo Lũy kia đang không ngừng lắc lư đầu nhập ủng hộ hắn một phiếu.
Hoàng Bằng Phi theo sát Lưu Thế Hiên cũng tỏ thái độ:
- Tôi cũng ủng hộ công ty Thương mại Bối Hà.
Hiện tại công ty Thương mại Bối Hà đã được bốn phiếu, chỉ cần Thạch Bảo Lũy tỏ vẻ ủng hộ thì trên cơ bản là đại cục đã được quyết định.
Lưu Thế Hiên đầy thâm ý liếc mắt nhìn Trịnh Khiêm một cái, lại gặp Trịnh Khiêm đang nhắm hai mắt giống như đang ngồi nhập định, trong lòng hơi có chút sốt ruột. Trước cuộc họp thường vụ này Trịnh Khiêm có thái độ hàm hồ không rõ, hiện tại lại như thế, khiến hắn không khỏi suy đoán rốt cuộc là có vấn đề gì xảy ra?
- Tôi cũng biểu lộ một chút ý kiến của mình. Tôi ủng hộ nhà máy thực phấm Húc Quang. Vì sao vậy? Tôi xin nói ra một chút lý do khiến tôi đưa ra ý kiến như vậy.
Lý Đinh Sơn tranh thủ uống chút nước liếc mắt nhìn Hạ Tưởng một cái, thấy hắn đang múa bút ghi chép văn bản. Ông ta nghĩ thầm rằng hội nghị thường vụ hôm nay còn có vẻ thành công hơn so với dự đoán, tối thiểu là cũng có Triệu Kiến Tô tới lúc quan trọng lại bày tỏ sự ủng hộ. Ông ta liền buông cốc nước ra, cầm lấy tư liệu trong tay.
- Mọi người đều biết cả ba công ty đều đề xuất nhận thầu Cổn Long Câu là vì cái gì? Đương nhiên đây là vì nấm Khẩu Bắc và rau Quyết Thái sinh trưởng ở Cổn Long Câu, đây là hai nguồn thực phẩm rất được thành phố Yến và trên Bắc Kinh ưa chuộng, nghe nói phải mấy tệ một cân.
Lưu Thế Hiên mặt không đổi sắc, dường như trước kia Lưu Hà bắt người dân thôn này đi đào không phải là nấm Khẩu Bắc và rau Quyết Thái đắt giá, mà giống như là cỏ dại.
Lý Đinh Sơn tiếp tục nói:
- Cả ba công ty đề xuất nhận thầu với giá cả không sai biệt lắm, trong hoàn cảnh kinh tế trước mắt của huyện Bá thì cũng coi như là hợp lý. Tuy nhiên so sánh các công ty thì nhà máy thực phẩm Húc Quang có ưu thế tuyệt đối so với công ty thương mậu Mễ Thị và Thương mại Bối Hà. Thứ nhất, nhà máy thực phẩm Húc Quang có con đường tiêu thụ của chính mình, có thể đem nấm Khẩu Bắc và rau Quyết Thái chế biến thành đồ ăn trực tiếp tiêu thụ ở thị trường bán lẻ, có thể cam đoan tiêu thụ thì chắc chắn là nhà máy thực phẩm sẽ luôn ổn định để phát triển. Thứ hai, nhà máy thực phẩm Húc Quang không chỉ nhận thầu Cổn Long Câu mà còn muốn kiến tạo nhà máy ở địa phương, đồng thời còn muốn triển khai nhân công để tiến hành gieo trồng ở Cổn Long Câu, thực hiện một dây chuyền đồng bộ từ khâu gieo trồng đến khâu tiêu thụ. Từ sự đồng bộ này, xem ra về lâu dài thì nhà máy thực phẩm Húc Quang chiếm ưu thế cực kỳ lớn.
Lý Đinh Sơn chậm rãi nói, trên mặt tươi cười, càng lúc càng tràn đầy vẻ tự tin.
- Bí thư Lý nói rất đúng, kinh tế phát triển không thể chỉ vì ích lợi trước mắt, cũng không thể phân ra trong huyện hay ở bên ngoài. Nguồn tiền tài chính thì cũng mặc kệ là đến từ tỉnh Yến hay từ Bắc Kinh, cũng không thể phân biệt đây là tiền từ bên ngoài tỉnh hay ở trong tỉnh, có đúng không ạ. Hơn nữa lập luận phân tích của Bí thư Lý rất sắc sảo, chính trị là vì kinh tế mà phục vụ, hơn nữa tiến cử công ty từ thành phố Yến thì có thể đề cao hình tượng của huyện Bá. Vì vậy tôi hoan nghênh nhà máy thực phẩm Húc Quang đến huyện Bá đầu tư.
Thạch Bảo Lũy chậm rãi nói, khi nói chuyện còn không ngừng phối hợp các điệu bộ cử chỉ, rất có khí thế của một người chỉ huy.
Tâm tư của Lưu Thế Hiên lập tức trầm xuống, không ngờ con cáo già Thạch Bảo Lũy này ở thời điểm mấu chốt lại ủng hộ Lý Đinh Sơn. Thật đúng là không nhìn ra được, tại thời điểm này mà ông ta lại có phong thái khí phách đến như vậy. Ánh mắt thâm trầm của Lưu Thế Hiên liếc mắt nhìn Thạch Bảo Lũy một cái, hiện tại Lý Đinh Sơn đã có thêm một phiếu của Thạch Bảo Lũy, đã được bốn phiếu.
Lúc này Nhà máy thực phẩm Húc Quang và công ty Thương mại Bối Hà đang có thế cục ngang nhau, công ty Thương mại Mễ Thị bị đào thải là kết cục đã được quyết định. Tuy nhiên Trịnh Khiêm còn không tỏ rõ thái độ, lúc này thì thái độ của hắn trực tiếp ảnh hưởng đến đầu phiếu của vòng này.
Trịnh Khiêm dường như mới vừa trong giấc ngủ tỉnh dậy, dựng thẳng thắt lưng nói:
- Tôi cảm thấy công ty Thương mại Mễ Thị không tồi.
Tại thời điểm này mà còn bỏ phiếu cho công ty Thương mại Mễ Thị, thái độ này của Trịnh Khiêm đúng là phải làm cho người ta nghiền ngẫm.
Lưu Thế Hiên tràn đầy tin tưởng. Ở bước bỏ phiếu kế tiếp, chỉ cần Trịnh Khiêm đầu nhập về hắn một phiếu, Vương Toàn Hữu và Dương Phàm có lẽ sẽ bỏ phiếu trắng, như vậy thì hắn sẽ ổn thỏa nắm chắc phần thắng lợi. Tuy rằng Thạch Bảo Lũy và Triệu Kiến Tô ủng hộ Lý Đinh Sơn là điều mà hắn không ngờ, tuy nhiên hắn cho rằng còn có hi vọng là hòa nhau, hơn nữa còn có cơ hội chiến thắng.
Số phiếu lần đầu giống như dự đoán của mọi người, Lý Đinh Sơn không thay đổi có bốn phiếu, Lưu Thế Hiên cũng có bốn phiếu ủng hộ, chỉ còn lại có Trịnh Khiêm, Vương Toàn Hữu và Dương Phàm là chưa tỏ rõ thái độ. Lưu Thế Hiên khẩn trương, tay chân ra đầy mồ hôi, liên tiếp nháy mắt cho Trịnh Khiêm và Vương Toàn Hữu. Hắn tự nhận giao tình của hắn với Trịnh Khiêm, Vương Toàn Hữu cũng không tồi, thời điểm mấu chốt, khẳng định hai người sẽ trợ giúp hắn một tay.
Trịnh Khiêm giống như vô ý liếc mắt nhìn Lưu Thế Hiên một cái, trong mắt không toát ra điều ám chỉ gì. Lưu Thế Hiên cảm thấy tình huống có chút không ổn. Quả nhiên, Trịnh Khiêm mở miệng ra nói:
- Tôi vừa nghiên cứu cẩn thận lại phương án của Nhà máy thực phẩm Húc Quang, từ khâu nuôi trồng đến giai đoạn tiêu thụ cực kỳ chuyên nghiệp. Hơn nữa còn nêu ra các phương án bảo vệ môi trường, không có điểm nào chê được. Căn cứ trên mức độ công bằng để đưa ra suy xét, tôi cảm thấy nên để cho nhà máy thực phẩm Húc Quang một cơ hội.
Bị đánh bại? Bị đánh bại như vậy sao? Lý Đinh Sơn đã có năm phiếu, phải cố sức lôi kéo Vương Toàn Hữu và Dương Phàm, Lưu Thế Hiên vẫn không cam lòng, giống như đang cố níu kéo lấy sợi rơm cứu mạng, nhìn Vương Toàn Hữu và Dương Phàm rồi nói:
- Bí thư Vương và Trưởng ban Dương công tác ở huyện nhiều năm, chắc chắn là có nhiều cảm tình với các công ty của huyện Bá.
- Nhiều năm công tác cũng không thể đưa cảm tình ra lúc này.
Vương Toàn Hữu cười cười, vô cùng thành khẩn nói;
- Nhà máy thực phẩm Húc Quang có lý luận kinh doanh rất tiên tiến, rất nhiều điều có giá trị để học tập. Tôi cảm thấy công ty Thương mại Mễ Thị bị bại bởi Nhà máy thực phẩm Húc Quang là không oan uổng, nếu Nhà máy thực phẩm Húc Quang đến huyện Bá xây dựng nhà máy, tôi giơ hai tay để ủng hộ.
- Tôi cũng ủng hộ Nhà máy thực phẩm Húc Quang.
Dương Phàm xem ra không nhìn thấy cái liếc mắt của Lưu Thế Hiên, sau khi Vương Toàn Hữu nói xong y liền khẩn cấp bày tỏ thái độ ủng hộ.
Sắc mặt Trịnh Khiêm cũng trở nên linh hoạt, không hề có bộ dáng buồn ngủ.
- Là người thì phải biết nghe lời phải, nếu tất cả mọi người đã ủng hộ Nhà máy thực phẩm Húc Quang, tôi như thế nào mà lại có thể không tôn trọng ý kiến của mọi người.
Bảy so với bốn, Lý Đinh Sơn lấy được thắng lợi mang tính quyết định.
Lưu Thế Hiên mặt xám như tro tàn, hội nghị thường vụ đã kết thúc rất lâu rồi mà hắn vẫn ngồi tại chỗ không nhúc nhích. Hoàng Bằng Phi và Quách Lượng muốn kéo hắn rời đi mà hắn cũng không đi. Hai người cũng không cưỡng cầu, đều tự mình rời đi.
Như thế nào lại có khả năng này? Lòng tin của Lưu Thế Hiên bị vỡ nát, nếu nói rằng lúc cuối Vương Toàn Hữu và Dương Phàm bỏ phiếu cho Nhà máy thực phẩm Húc Quang thì hắn còn có thể chấp nhận được, nhưng lời nói cuối cùng của Trịnh Khiêm như một búa tạ đánh vào trái tim của hắn, làm hắn bất kể thế nào cũng không tin, thật vất vả mới thành lập đồng minh với Trịnh Khiêm thế mà đã sụp đổ nhanh như vậy sao?
Rốt cuộc là vì cái gì? Lưu Thế Hiên như thế nào cũng không hiểu ra.
Cùng với Lưu Thế Hiên bị đả kích trầm trọng còn có Ngô Anh Kiêt cũng với vẻ mặt hoảng hốt, không biết như thế nào mà rời khỏi phòng họp. Hắn ngàn lần không ngờ Lý Đinh Sơn không để ý đến việc hắn chủ động dựa vào, hóa ra bên người ông ta không thiếu người muốn chủ động gia nhập. Khi nào thì Bí thư Lý và Chủ tịch huyện Thạch kết thành đồng minh với ông ta? Vào lúc nào thì người như Vương Toàn Hữu và Dương Phàm luôn tự mình lập đỉnh núi cũng đứng ra nói chuyện giúp Bí thư Lý? Vì sao ngay cả Phó Bí thư Trịnh có quyền lực rất mạnh cũng cam tâm trong sự tình của Nhà máy thực phẩm Húc Quang, ở thời điểm cuối cùng còn thay Lý Đinh Sơn bày tỏ thái độ dứt khoát.
Trong lòng Ngô Anh Kiêt đầy sự bi ai, đột nhiên trong lúc đó có cảm giác hắn đang ở bên ngoài vòng quyền lực. Hắn nhận thấy có cảm giác nguy cơ thật lớn.
Trong tình hình gió thổi mây phun của hội nghị thường vụ hôm nay thì Hạ Tưởng cảm thấy có tia hưng phấn khác thường. Khi hắn nhìn thấy vẻ mặt thất bại vào lúc cuối cùng của Lưu Thế Hiên, trong lòng bốc lên cảm giác vui sướng thắng lợi. Đây là ý chí của quyền lực thể hiện, đây là quyền lực mang tới khoái cảm. Hắn mới biết được trách không được nhiều người nguyện ý theo chính trị, giấc mộng trở thành nhân vật có quyền cao chức trọng, chỉ vì một người có quyền lực trong tay mới có năng lực hô mưa gọi gió, có tài năng để thực hiện các khát vọng. Buổi tối, vào lúc Hạ Tưởng tìm đến Phùng Húc Quang mới phát hiện ra Tào Thù Lê và Liên Nhược Hạm đã quay về. Mấy ngày nay hắn quá bận rộn giải quyết chuyện Cổn Long Câu, cũng không biết trong hai ngày vừa rồi Tào Thù Lê đi làm gì nữa.
Hạ Tưởng chưa kịp tìm Tào Thù Lê nói chuyện thì đã bị Phùng Húc Quang kéo vào phòng. Trong phòng thì có mặt cả Hồ Vĩnh và Trịnh Tuyết Bích, hai người đều có bộ dáng vui sướng, vừa vào trong phòng liền từ Phùng Húc Quang khởi xướng, tất cả đều vỗ tay cổ vũ hắn.
Hạ Tưởng tỏ ra một vẻ được sủng ái mà lo sợ nói:
- Đừng, đừng như vậy làm tôi kiêu ngạo. Một chút thành tích này mà đã khen ngợi linh đình thế thì tôi sau này không dám có các cống hiến lớn khác nữa.
Phùng Húc Quang không để ý tới sự trêu đùa của Hạ Tưởng, y nắm lấy tay Hạ Tưởng rồi nói:
- Mễ Huyên đã nói cho tôi biết trong hội nghị thường vụ, đao kiếm chạm nhau xoèn xoẹt. Ông em, con đường chính trị này không dễ đi, nếu không vượt qua được vách núi vạn trượng thì ông em quay về làm kinh doanh với tôi cũng được.
- Tổng giám đốc Phùng đừng có xúi dại cậu ấy, để Hạ Tưởng phân tâm. Quên đi, đừng để cho Hạ Tưởng nhụt chí. Mà Tổng giám đốc Phùng cũng đừng khuyên cậu ấy kinh doanh, anh không nhìn thấy hiện tại cậu ta như là cá gặp nước, anh không nghĩ rằng cậu ta mà không làm cho người khác lục đục với nhau thì liệu anh chàng này có thể ngủ yên được sao.
Giọng điệu Mễ Huyên nói chuyện vĩnh viễn là kiểu dạng tổn hại người khác một cách không thương tiếc. Hôm nay cô mặt một quần bò màu đen, áo màu hồng, bỗng nhiên Hạ Tưởng nhớ tới lời nói của Cổ Hợp, không kìm nổi phải mỉm cười.
Mễ Huyên cực kỳ chú ý đến Hạ Tưởng, thấy ánh mắt hắn liếc nhìn trên người cô mấy lần, cô liền cố ý xoay một vòng rồi cất giọng trong trẻo:
- Có xinh không?
Bộ ngực của Mễ Huyên cao ngất, vô cùng ngạo nghễ, cô biểu hiện rất khá, người cô chỉ cách Hạ Tưởng một tí chút làm Hạ Tưởng chịu không nổi, vội kéo Phùng Húc Quang lại làm tấm khiên.
- Chị Mễ thật xinh đẹp, chỉ có ánh mắt đặc biệt của Tổng giám đốc Phùng mới có thể thưởng thức.
Phùng Húc Quang không có biện pháp nào cả đối với hành động lưu manh của Hạ Tưởng, đành nói:
- Đúng là chịu không nổi chú em, rõ ràng đang định chúc mừng chú cho long trọng một chút, kết quả lại để chú biến tôi thành thế này. Mà ánh mắt của tôi sao lại độc đáo?
- Bởi vì ánh mắt của anh cực kỳ nhạy bén, có bản lĩnh độc đáo nhìn xuyên thấu qua vẻ bề ngoài để nhìn thấy bản chất bên trong.
Hạ Tưởng ám chỉ cực kỳ trực tiếp, sao mà Mễ Huyên lại không nghe ra được? Cô dường như không có việc gì xảy ra, thu hồi bộ ngực, ngồi xuống một bên, vươn tay lấy mấy hạt dưa trên bàn vừa cắn vừa nói:
- Ba tôi nói, ông ấy phải gặp mặt nói chuyện với cậu một lần.
- Có chuyện gì?
Trực giác của Hạ Tưởng cảm thấy Vương Toàn Hữu tìm hắn không phải để nói chuyện về công tác.
- Đi sẽ biết. Cậu có đi không?
Mễ Huyên liếc mắt vẻ khinh miệt với Hạ Tưởng một cái.
- Nhìn cậu nhát gan như vậy, xét về bối phận thì cậu còn phải gọi ba tôi là cậu. Cậu tìm cháu nói chuyện, chú em lại dám không đi.
Vương Toàn Hữu lấy thân phận là cậu để tìm hắn, Hạ Tưởng không khỏi nhức đầu, chẳng lẽ hắn muốn thay Tào Thù Lê trấn áp mình? Nhớ tới việc Mễ Huyên đang nhúng tay vào quan hệ giữa hắn và Tào Thù Lê, còn giả bộ đổi giọng gọi điện thoại cho hắn, bây giờ lại đang chế giễu. Vương Toàn Hữu lại lấy thân phận là cậu để tìm hắn nói chuyện, những người này có vẻ như rất ham thích nhúng sâu vào chuyện tình cảm giữa hắn và Tào Thù Lê.
Hạ Tưởng không kịp suy nghĩ nhiều đã bị Phùng Húc Quang kéo sang một bên thảo luận về các thao tác ở bước tiếp theo. Hồ Vĩnh và Trịnh Tuyết Bích vẻ mặt đầy hâm mộ nhìn Hạ Tưởng, nhất là Trịnh Tuyết Bích, nhìn Hạ Tưởng chằm chằm không chớp mắt, cô hỏi:
- Thư ký Hạ, nghe nói anh cực kỳ lợi hại, chẳng những trong quan trường như cá gặp nước, ở trong kinh doanh cũng có nhiều ý kiến rất độc đáo. Tổng giám đốc Phùng bảo rằng tại các thời điểm quan trọng đều do anh bày nước. Tôi không hiểu lắm, anh còn trẻ hơn so với tôi, sao lại thông minh được đến như vậy?
Hạ Tưởng bị ánh mắt ngưỡng mộ của Trịnh Tuyết Bích làm cho hắn có chút ngượng ngùng, liền vò đầu nói:
- Thật ra là Tổng giám đốc Phùng các chị cố ý nâng chỉ số thông minh của tôi lên, để biểu hiện là anh ta cũng không phải là người tầm thường. Mọi người ngẫm thử xem, một người là bằng hữu của anh ta, Tổng giám đốc Phùng càng thổi phồng băng hữu của mình là rất lợi hại thì càng tỏ vẻ thân phận của anh ta rất cao.
Phùng Húc Quang nổi giận hét lên:
Text được lấy tại http://truyen360.com- Không được trước mặt nhân viên của tôi nói lung tung, không được giày xéo hình tượng của tôi. Nếu theo lời chú em nói thì càng không đúng, với thân phận của tôi mà xét thì cậu cũng không phải là đối thủ tôi, lại càng không thể giúp tôi làm những việc lớn như vậy được.
Tất cả mọi người đều cười.
Nếu huyện đã thông qua quyết định, việc kế tiếp là kiến tạo nhà máy thực phẩm tại Cổn Long Câu là việc rõ ràng. Tuy nhiên, hiện tại đang là sắp vào thu, đầu xuân sang năm Nhà máy thực phẩm bắt đầu hoạt động là vừa. Phùng Húc Quang cũng không gấp gáp lắm, ý tưởng của hắn là có thể trong mùa đông lúc người nông dân nhàn rỗi sẽ xây dựng nhà máy thực phẩm, quy hoạch lại khu vực Cổn Long Câu, tập kết thiết bị để chuẩn bị tốt cho mùa xuân năm sau bắt đầu đi vào sản xuất.
Ý tưởng của Phùng Húc Quang rất thực tế, Hạ Tưởng cũng không có điều gì bổ sung thêm, chỉ có điều nhắc nhở hắn chú ý tới quan hệ tốt đẹp với những người dân trong thôn xung quanh. Người dân trong thôn rất dễ bị người kích động mà gây rối, đừng để những người khác có dụng tâm bỏ đá xuống giếng.
Đương nhiên Phùng Húc Quang biết Hạ Tưởng đang ám chỉ ai, đây chính là bố con Lưu Thế Hiên có lẽ không cam lòng thất bại như vậy, nói không chừng có thể sau lưng làm một số động tác nhỏ, dù sao bọn họ cũng là người bản xứ, có ưu thế của riêng mình.
Phùng Húc Quang là người kinh doanh nhiều năm, cũng đã gặp rất nhiều tình huống dạng như thế này nên cũng có thủ đoạn của riêng mình, chính vì thế hắn cũng không lo lắng nhiều, tiếp tục thảo luận với Hạ Tưởng một số vấn đề chi tiết. Sau đó, hắn nói với Hồ Vĩnh và Trịnh Tuyết Bích:
- Về sau hai người ở lại huyện Bá, toàn quyền phụ trách công tác thi công Nhà máy thực phẩm và khai thác Cổn Long Câu. Có điều gì khó khăn hoặc không giải quyết được thì tìm đến thư ký Hạ. Nếu anh ta không hỗ trợ thì gọi điện thoại lại cho tôi.
Trịnh Tuyết Bích mở to ánh mắt tò mò hỏi:
- Thư ký Hạ, có phải là ngoại trừ lúc có việc ra thì còn lại là không thể tìm gặp anh?
Hạ Tưởng còn chưa kịp nói gì, Mễ Huyên đã thay hắn trả lời:
- Phải cố gắng tránh tiếp xúc một mình với người này. Cậu ấy là người có sức hấp dẫn quá lớn. Cho dù cậu ta không có ý tứ gì đối với cô nhưng cũng phải tránh việc tiếp xúc lâu ngày với hắn sinh ra cảm tình. Đàn ông là động vật có năng lực kiềm chế rất kém cỏi, nếu chẳng may cô muốn câu dẫn cậu ta, cậu ta lại nhất thời không kìm giữ được, xảy ra sự tình, trước thì rất có lỗi với trời, sau có lỗi với đất, ở giữa thì rất có lỗi với Tào Thù Lê.
Trịnh Tuyết Bích mặt đỏ tai hồng:
- Tổng giám đốc Mễ sao lại có thể nói linh tinh như vậy?
Bởi vì thái độ của Phùng Húc Quang với Mễ Huyên vô cùng thân thiết nên Trịnh Tuyết Bích tuy rất tức giận nhưng cũng không dám nói ra lời khó nghe.
Hồ Vĩnh lại hổn hển nói:
- Tổng giám đốc Mễ, xin cô tự trọng, không nên dùng tiêu chuẩn đạo đức của cô để đánh giá người khác.
Hạ Tưởng khoát tay cười nói:
- Cô ta nói linh tinh thôi. Chẳng lẽ nào lại có việc như cô ấy nói. Thật ra Mễ Huyên không phải là chủ ý đề cập việc này, mà cô ấy đang muốn khích bác mọi người. Hai người không để ý tới lời cô ta nói thì mới chính là để cô ta phải mất mặt.
Sắc mặt Hồ Vĩnh mới tốt hơn một chút, cảm kích nhìn Hạ Tưởng gật gật đầu:
- Cảm ơn thư ký Hạ.
Mễ Huyên vô cùng bất mãn nói:
- Không nói lời nào với cậu thì cậu khó chịu phải không? Cậu nhớ rằng ít ra tôi cũng là chị họ cậu, phải phân được ai xa ai gần chứ?
Hạ Tưởng thấy Hồ Vĩnh và Trịnh Tuyết Bích còn có vẻ chưa hết bực dọc, cũng không muốn để Mễ Huyên làm loạn nữa, liền đề xuất đi ăn cơm. Mễ Huyên khoát tay nói:
- Chờ một chút, tôi xem thử con bé Lê có đi cùng không?
Sau một lát, Mễ Huyên trở lại, vẻ mặt không vui:
- Con bé Lê nói phải cùng ăn cơm với Liên Nhược Hạm, bảo chúng ta không cần phải quan tâm đến các cô ấy. A, Liên Nhược Hạm này có cái gì tốt, con bé Lê này bây giờ với cô ta cứ như chị em. Đừng nói tôi là chị họ cô ta, mà ngay cậu là bạn trai mà con bé cũng không thèm! Hạ Tưởng, cậu phải nghĩ biện pháp, đừng để con bé ở cùng một chỗ với Liên Nhược Hạm, không có điều gì tốt cả.
Để Tào Thù Lê và Liên Nhược Hạm có mối quan hệ tốt cũng là chủ ý của Hạ Tưởng. Hắn cũng thật không ngờ, hiện tại quan hệ của Tào Thù Lê và Liên Nhược Hạm quá gần gũi, vượt xa tưởng tượng ban đầu của hắn.
Ngoại trừ hai người đều là các thiếu nữ trẻ tuổi ra, nguyên nhân chính yếu có lẽ là tính tình của hai người rất hợp nhau. Hạ Tưởng cũng không rõ Tào Thù Lê thông minh hoạt bát, Liên Nhược Hạm thanh cao và có tính khí lạnh lùng, sao mà hai cô này lại có thể thân nhau được?