Dương Diêu Nhi chơi trò xỏ lá, vừa cái gì cũng không quản vừa điên cuồng bấm còi, làm cho người bên đường đều lần lượt dừng chân xem.
Hạ Tưởng vốn không phải là sợ Dương Diêu Nhi, mà là không muốn tiếp xúc với cô ta, bởi vì theo hiểu biết của hắn về phụ nữ, thì Duơng Diêu Nhi khuôn mặt hoa đào, mặt mày thanh mảnh, cử chỉ khiếm nhã, cũng không phải hạng đàng hoàng.
Ở một chỗ với cô ta là tự hạ thấp thân phận mình.
Tuy nhiên thấy Dương Diêu Nhi vô xỉ, hơn nữa rất có xu thế không đạt được mục đích thề không bỏ qua, ý nghĩ của Hạ Tưởng liền đổi, quay người đi đến ghế lái phụ, mở cửa xe liền ngồi xuống.
- Được, có chuyện nói chuyện, không cần làm ồn.
Dương Diêu Nhi thấy mưu kế thực hiện được, xấu xa le lưỡi:
- Tôi thích ông chú nhanh gọn, dứt khoát, quyết đoán.
Vừa nói xong, liền một chân nhấn ga, ô tô phóng nhanh như chớp, thẳng hướng về phía trước.
Dương Diêu Nhi lái xe rất nhanh, không bao lâu đã ra khỏi thanh phố, đi vào vùng ngoại ô.
Lúc này sắc trời đã tối đen, đầu hạ gió thổi lất phất, có chút nhẹ nhàng khoan khoái, hơn nữa bóng đêm dần bao trùm, không ngờ có cảm giác thưởng thức cái đẹp.
Tuy nhiên, tay của Dương Xa Nhi lại không có mỹ cảm, cũng không biết là cố ý hay là không có vô tình, tay cô ta dừng một chút ở phía trên đùi Hạ Tưởng, nhẹ nhàng sờ lại nhanh chóng rụt lại, còn vội không ngừng xin lỗi:
- Rất xin lỗi Chủ nhiệm Hạ, tôi vừa rồi muốn sang số, không ngờ là sờ lầm chỗ.
Hạ Tưởng không tiếp lời của cô ta:
- Điên đủ chưa? Điên đủ rồi nói việc chính.
- Chú à, đừng ghê gớm như vậy được không?
Tốc độ xe của Dương Diêu Nhi chầm chậm lại, rẽ một cái, lái vào một ngõ nhỏ, lại đi máy trăm mét, trước mắt đột nhiên mở rộng, là một vườn đào.
- Đến rồi, đến nơi rồi.
Trong vườn đào hoa đào đã tàn lụi hết, dưới ánh đèn chiếu rọi, xanh um tươi tốt cũng đẹp. Xem ra, là một khu vuờn tư nhân, tên của khu vườn cũng lấy rất mơ hồ: Lương thần mỹ cảnh (Ngày tốt cảnh đẹp).
Lúc này là ngày tốt, trước mắt cũng là cảnh đẹp, đáng tiếc chính là, lại không có tâm trạng.
Nhưng đã đến đây thì theo đấy, Hạ Tưởng theo Dương Diêu Nhi xuống xe, đi vào khu vườn. Trong khu vườn tuy rằng ánh đèn sáng tỏ, nhưng dường như cũng không có bao nhiêu người, vô cùng yên lặng. Đặt mình hòa cùng cây cỏ, lại là khí hậu mát mẻ đầu hạ, Hạ Tưởng cũng liền bước đi thoải mái, thể xác và tinh thần thong dong, tạm thời xem Dương Diêu Nhi rốt cuộc có thể đùa giỡn cái gì.
Chẳng lẽ là về việc bổ nhiệm của Mai Hiểu Lâm, có người muốn lén gặp mặt hắn, cho dễ mặc cả?
Trước khi đi vào một khu kiến trúc nhà tranh, trong sân có bàn đá ghế đá, còn có bóng cây, khiến cho Hạ Tưởng có một kểu tâm trạng: "Xây nhà ở nhân cảnh, mà xa những tiếng động lớn của xe cộ. Hỏi có phải ở nơi hoang dã? Tâm tư thay đổi". Không thể không nói, nơi mà Dương Xa Nhi dẫn hắn đến, thật đúng là không tồi, không cách xa phố xá sầm uất lắm, nhưng lại là chốn tĩnh lặng nhàn nhã giữa ồn ào.
Sau khi làm đủ trò khua chuông gõ mõ, đến được một chỗ nghỉ ngơi như chỗ này, cũng là không tồi. Đương nhiên, nếu Dương Diêu Nhi trước mắt đổi thành Nghiêm Tiểu Thì hoặc Phó Tiên Tiên thì thật là tốt.
Lựa chọn đúng hay sai người phụ nữ, vẫn là rất có thể ảnh hưởng đến tâm trạng của đàn ông.
Dương Diêu Nhi mời Hạ Tưởng ngồi xuống, cười nhẹ:
- Mời Chủ nhiệm Hạ ngồi, tôi đi chuẩn bị trà.
Hạ Tưởng muốn gọi cô lại, cùng Dương Diêu Nhi ở nơi yên tĩnh mờ ám như thế này cùng nhau uống trà, hắn còn chưa có tâm trạng này, còn chưa mở miệng, Dương Diêu Nhi vừa quay người lại liền chạy mất, cặp mông tròn căng dưới quần lóe lên trước mắt, dường như là một tín hiệu nguy hiểm.
Hạ Tưởng không nói gì, đơn giản ngồi trên ghế đá, chỉ chờ một lát, Dương Diêu Nhi liền lại lần nữa xuất hiện.
Không ngờ Dương Diêu Nhi mất bao công sức thay một bộ quần áo, vừa rồi là cách ăn mặc đơn giản thân trên áo phông thân dưới quần bò, hiện tại không ngờ mặc áo ngủ rộng thùng thình. Rộng thùng thình còn chưa tính, còn thấy bên trên là khoảng không trống rỗng, hiển nhiên bên trong là khoảng không thật. Bên dưới cũng là một váy ngắn để lộ đùi, khi đi lại, làn váy phiêu động, ánh sáng chớp lóa, muốn mê người.
Hạ Tưởng mới biết được dụng ý của Dương Diêu Nhi, hóa ra là muốn sắc dụ hắn.
Nói là áo ngủ nhưng không giống áo ngủ, mà giống trang phục cám dỗ.
Dương Diêu Nhi cúi người châm trà cho Hạ Tưởng, cổ áo buông xuống, quang cảnh bên trong liền nhìn không sót một thứ gì. Tuy nói Hạ Tưởng bị động, liếc mắt một cái liền nhìn rõ ràng, hai vú đứng ngạo nghễ, dường như vốn liếng rất sung túc, kỳ thật với con mắt của hắn, thật sự chỉ là cẩu thả bình thường thôi.
Dương Diêu Nhi cũng không tự biết, còn tưởng rằng sức hấp dẫn của cô ta hơn người, đã khiến Hạ Tưởng mê mệt ba bảy đường, liền càng thêm vẻ ngượng ngùng, dáng vẻ khoe khoang.
Phụ nữ cho rằng đàn ông vừa nhìn thấy phự nữ đẹp sẽ mềm chân chủ động nhào vào ôm ấp, kì thựct không phải, đàn ông cũng chia ba bảy loại, có một số đàn ông ai đến cũng không cự tuyệt, nhưng có một số đàn ông lựa chọn kỹ lưỡng, Hạ Tưởng liền thuộc loại người sau, hơn nữa còn là loại người sau đã trải qua vô số phụ nữ tốt nhất.
Bởi vậy, Dương Diêu Nhi làm bộ làm tịch ở trước mặt hắn chẳng những không có được một chút hiệu quả, ngược lại làm hắn buồn nôn.
- Dương Diêu Nhi, chỗ này thật không tồi, uống trà, thưởng thức một chút cảnh đẹp của bầu trời đêm, cũng là một lần thả lỏng. Tôi muốn cảm ơn cô dẫn tôi đến một nơi tốt như thế này, bây giờ nói việc chính của cô đi.
Hạ Tưởng vẻ mặt hờ hững, giọng điệu thản nhiên.
Dương Diêu Nhi cảm nhận được sự thờ ơ của Hạ Tưởng, trong lòng ngược lại càng khơi dậy dục vọng muốn chinh phục của cô ta. Dưới váy cô chinh phục vô số đàn ông, trong đó cũng không thiếu quan lớn cấp phó tỉnh, theo cô nhìn nhận, có một số đàn ông lúc đầu là giả vở đứng đắn, một lúc lập tức lộ ra bộ dạng rất nôn nóng rồi.
Hạ Tưởng, đừng thấy hắn ngồi ngay ngắn nghiêm trang, kỳ thật nói không chừng đã sớm đã muốn vồ lên đem cô đặt ở dưới thân rồi. Bạn đang đọc truyện được copy tại
Truyện FULLỞ đâu có đàn ông thấy món hời mà không chiếm lấy? Đàn ông đều là một tính tình.
Dương Diêu Nhi liền mượn cơ hội châm trà, giả vờ run tay, nước trà liền vẩy vào một tay, cô ta "ối" một tiếng, chén trà trong tay liền rơi xuống, đúng lúc rơi vào trên đùi, lại làm ướt váy ngắn.
Cô rên rỉ một tiếng, mượn cớ ngồi trên đùi Hạ Tưởng, lại vội không ngừng dùng váy quạt gió hạ nhiệt độ, còn nói không ngừng:
- Bỏng chết tôi rồi, Chủ nhiệm Hạ, mau thổi thổi giúp tôi...
Tiếng hờn dỗi, run rẩy mà mê người.
Váy quạt gió, đùi trắng nõn, hương hoa tập kích người, lại là chỗ yên lặng xa vắng, tuyệt đối là nơi tốt để yêu đương vụng trộm hẹn hò kín đáo, lúc này đúng lúc là chuyện tốt thành đôi, thế nhưng lòng thiếp như nước, nhưng lòng chàng như sắt, Hạ Tưởng nhẹ nhàng đẩy Dương Diêu Nhi, dường như bất động.
- Nước trà không bỏng, tôi vừa mới uống một ngụm, nước ấm mà thôi.
Sức đẩy tuy rằng không lớn, nhưng đủ để đẩy Dương Diêu Nhi ra,
- Dương Diêu Nhi, không bằng chúng ta thẳng thắn nói rõ ràng, cô muốn như thế nào, cô muốn tôi như thế nào...
Động tác Hạ Tưởng đẩy Dương Diêu Nhi tuy rằng cứng nhắc, nhưng một câu nói sau lại dường như có phần làm dịu đi.
Ánh mắt của Dương Diêu Nhi chợt lóe lên, trong lòng dâng lên ham muốn mãnh liệt muốn cho Hạ Tưởng quỳ gối dưới váy cô, đồ đàn ông, giả vờ Liễu Hạ Huệ cái gì, nhìn không thấy tôi dáng đẹp như hoa, da trắng như ngọc? Còn thờ ơ, có phải có mặt nào không được hay không?
Con gái thuần khiết đều là giống nhau. Phụ nữ dâm đãng mỗi người đều có sự khác biệt.
Dương Diêu Nhi vừa chuyển ánh mắt, như nước như sương:
- Những lời này của Chủ nhiệm Hạ, là có ý gì? Tôi nghĩ muốn như thế nào, anh là một người đàn ông, chẳng lẽ còn không rõ tâm tư của một người phụ nữ? Tôi nghĩ như thế nào, anh là một người đàn ông, chẳng lẽ còn không biết như thế nào để thỏa mãn hư không và khát vọng của một phụ nữ?
Hạ Tưởng thấy hai đùi của Dương Diêu Nhi ở dưới ngon đèn nửa lờ mờ nửa ám muội, trắng như tuyết đập thẳng vào mắt người, nói thật, cô ta mặc trang phục, thật là còn có một chút tư thế mê hoặc.
Hạ Tưởng vốn vẫn luôn ngồi một cách vô cùng đoan chính, bỗng nhiên khóe miệng nhếch lên, cười xấu xa một lúc:
- Tôi cảm thấy dáng người cô rất được, nếu chụp mấy kiểu ảnh để làm kỉ niệm, khẳng định là hồi ức rất tốt đẹp.
- Ha ha…
Dương Diêu Nhi cười ha ha, trong lòng vô cùng đắc ý. Hạ Tưởng vẫn là không thể chống cự được sức hấp dẫn của cô, sắp trở thành khách sau màn của cô,
- Chụp ảnh có là gì, quay video đều không có vấn đề, chỉ cần công phutrên giường của anh lợi hại, tôi còn không phải do anh chi phối sao?
- Có máy ảnh hay không?
Hạ Tưởng bắt đầu xấu xa, cũng có tiềm chất, trên mặt tà tà tươi cười, nhìn như thế nào cũng làm cho người ta suy nghĩ, Dương Diêu Nhi càng xem càng ngứa lòng, vừa nghĩ quan lớn cấp phó tỉnh trong nước trẻ tuổi nhất sẽ dịu dàng cung phụng cô, cô chỉ cảm thấy cả người khô nóng khó nhịn, hận không thể lập tức đẩy ngã Hạ Tưởng.
- Mang máy ảnh đến đây, tôi giúp cô chụp ảnh trước.
Hạ Tưởng tiếp tục cười xấu xa, ánh mắt chớp động.
Nghe nói, mỗi một quan lớn đều có ham mê đặc biệt, có người thích sưu tầm quần lót phụ nữ, có người thích viết nhật kí, nói như vậy, Chủ nhiệm Hạ thích chụp hình rồi? Dương Xa Nhi cắn chặt môi, kinh ngạc nhìn Hạ Tưởng một lát, quay người lại liền chạy vào phòng.
Khi đi ra, trong tay cô cầm ra một chiếc máy ảnh kỹ thuật số cao cấp nhất.
Hạ Tưởng tiếp nhận máy ảnh, nghĩ thầm rằng có lẽ là bị ảnh hưởng của Mỗ Hi, thanh niên bây giờ thích tự chụp ảnh người yêu, hắn liền cười ha hả:
- Cởi quần áo.
Dương Diêu Nhi hào phóng lấy một tư thế vô cùng mê người, đem quần áo trên người từng cái từng cái cởi ra, cô vừa cởi, Hạ Tưởng vừa chụp, hai người phối hợp ăn ý, cũng là rất thú vị.
Chỉ chớp mắt Dương Diêu Nhi liền trần như nhộng, không thể không nói, thân thể thanh xuân mà xinh đẹp của cô, vẫn là có vài phần đáng nhìn, trắng mà mềm mại, hai chân thẳng tắp, trên người không có vết sẹo, cũng không có sắc tố lắng đọng lại, gần như hoàn mỹ. Nhưng Hạ Tưởng lại không có một chút ya nghĩ không an phận nào, thân thể trước mắt, từng là nơi rong ruổi của ít nhiều ít đàn ông, hắn là dùng ánh mắt phê phán đến để thưởng thức và chụp ảnh.
Lại chụp mấy kiểu, Hạ Tưởng bỗng nhiên lại hỏi:
- Đúng rồi, quần áo cô mặc ở trên đường đi vừa rồi cũng lấy ra đi, trên mặt đất rơi đầy quần áo, cô bước qua lên trên, hiệu quả chụp được khẳng định tốt lắm...
Dương Diêu Nhi âm thầm chẹp lưỡi, cô từng ngủ cùng với vô số quan lớn, vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy cổ quái như Hạ Tưởng, tuy nhiên quái cũng tốt, càng quái càng có kích thích, cô liền vặn vẹo cái mông đầy đặn, nhanh như gió chạy vào phòng.
Chỉ sau một lúc lâu, liền ôm quần áo quay lại, đang định ném trên mặt đất, Hạ Tưởng lại một phen đoạt lấy quần áo, cười ha hả:
- Xin lỗi không tiếp được, Dương Diêu Nhi, cô tự mình chơi vui vẻ!
- Sau đó hắn một bước lớn, xoay người nghênh ngang mà đi, bước nhanh ra khỏi khu vườn, theo sau đó truyền đến một tiếng nổ vang, lốp xe ô tô phát ra tiếng két chói tai, sau đó cuốn bụi mà đi!
Dương Diêu Nhi sửng sốt, sự việc phát sinh đột ngột, cô không có một chút tâm lý chuẩn bị, ngây người hồi lâu, mới phát hiện hoá ra không biết Hạ Tưởng lấy chìa khóa xe cô đặt trên bàn từ khi nào, cầm đi rồi, ngay cả quần áo cô mặc lúc trên đường, còn có bộ trang phục trên người vừa rồi, toàn bộ mang đi không còn gì!
Hạ Tưởng đáng chem. nghìn đao, ở trong phòng cô không còn quần áo! Hơn nữa, ngay điện thoại di động của cô Hạ Tưởng cũng cầm đi, thật sự là người đàn ông đáng ghét và vô sỉ nhất thiên hạ!
Cô phải làm thế nào mới được? Dương Diêu Nhi mới biết được đã trúng bẫy mà Hạ Tưởng tỉ mỉ thiết kế, hơn nữa cô còn bị Hạ Tưởng nắm được ảnh khỏa thân trong tay, thảm rồi...