Ngay khi Tôn Tập Dân rời khỏi thành phố Lỗ, trái tim Hà Giang Hải cũng xem như rơi xuống đúng chỗ.
Tôn Tập Dân lần này đến Bắc Kinh, sau khi cũng bị quan lớn ân cần dạy bảo, hẳn là thái độ của Tôn Tập Dân sẽ có sự chuyển biến và cùng với Khâu Nhân Lễ càng lúc càng xa, cho dù dưới bố cục lớn không quay lại cùng ông ta liên kết, cho dù khôi phục được thế kiềng ba chân, thì tình thế sẽ mạnh hơn lúc này rất nhiều.
Ba phương đọ sức, sợ nhất là hai phương trong đó liên kết đối phó với phương còn lại.
Giờ này phút này, Hà Giang Hải không ngờ là còn phải thỏa hiệp, phải nhượng bộ, bởi vì ông ta xem ra chỉ cần chặt đứt sự hợp tác giữa Tôn Tập Dân và Khâu Nhân Lễ, ông ta lại có thể ở giữa chứng thực vị trí thế lực lớn nhất tỉnh Tề, khiến Khâu Nhân Lễ là Tôn Tập Dân đều phải nhường ông ta vài phần.
Tỉnh Tề thì phải dùng người tỉnh Tề, chẳng lẽ lại để người ngoài khoa tay múa chân?
Hà Giang Hải ôm ý định là có sự ủng hộ của thế lực người bản địa tỉnh Tề hùng hậu, lại có Thủ tướng ra sức ủng hộ, cho dù có Chu Hồng Cơ hợp tác thì cũng phải để ông ta cầm đầu mới được.
Chu Hồng Cơ lúc mới đến tỉnh Tề, không có kinh nghiệm chính trị địa phương, đối với công việc địa phương không nói là dốt đặc cán mai, ít nhất cũng là người mới, nếu liên hợp sao có thể để lão cầm đầu? Quả thực là lấy triển vọng chính trị để nói giỡn rồi.
Tuy nhiên sau đó Chu Hồng Cơ tự gây nên, ít nhiều còn ra ngoài dự kiến của Hà Giang Hải, cũng khiến ông ta hơi hơi khiếp sợ.
Chẳng qua sau khi khiếp sợ qua đi, ông ta cũng không để ở trong lòng, cho rằng Chu Hồng Cơ chẳng qua là phô trương thanh thế, mục đích là muốn bức bách lão nhượng bộ. Tuy nói quan hệ giữa Thủ tướng và Chu Hồng Cơ không tồi, nhưng người trong quan trường quan hệ cho dù tốt cũng chẳng qua là vì ích lợi. Quan hệ cá nhân dù có sâu sắc, mà thuộc loại quyền lợi của chính mình, cũng không thể chắp tay dâng lên.
Chuôi kiếm, vẫn còn ở trong tay mình mới là tốt nhất.
Nhưng tình thế, vẫn dần dần không khống chế được. Bí thư Tỉnh ủy và Chủ tịch tỉnh liên kết, uy lực vô cùng kinh người. Nhân vật số một, số hai nhất trí, phía dưới những người có gan thẳng thắn đề xuất ý kiến phản đối gần như đều câm miệng.
Mặc dù có hai phản kích lớn vào đối sách công khai - Tôn Tập Dân vào thủ đô, Thủ tướng sắp tới thăm - chỉ cần lập trường của Tôn Tập Dân thay đổi, sau khi Thủ tướng tới thăm, trong lúc nói chuyện thích hợp đưa ra điều ám chỉ và thiên hướng, gần như có thể khẳng định chính là, hướng gió của Tỉnh ủy sẽ lập tức hướng nghiêng sang phía ông ta, nhưng Hà Giang Hải lại bỗng nhiên phát hiện một nhân vật vẫn trốn ở một nơi tối dường như bị ông ta quên đi - Hạ Tưởng.
Hạ Tưởng dù thế nào cũng vẫn khiêm tốn, không phải nói thủ đoạn của hắn vô cùng sắc bén, có thể khiến người ta cực khổ mà khó nói thành lời, gần đây dường như hắn biến mất, giống như hũ nút, rốt cuộc thuốc hắn bán trong hồ lô là thuốc gì?
Quả thật, người mà Hà Giang Hải đề phòng nhất vẫn là Hạ Tưởng, nhưng bởi vì gần đây sự tình nhiều, hai sự việc lớn là Lỗ Thành Lương và Trần Thu Đống, làm ông ta sứt đầu mẻ trán, đáp ứng không xuể, hơn nữa lôi kéo Chu Hồng Cơ, Chu Hồng Cơ lại đảo hướng về phía Hạ Tưởng…vv, nhiều sự tình ùn ùn kéo đến, khiến ông ta thiếu chút nữa ngày ngày mất ngủ...
Đọc Truyện Online Tại Truyện FULLHiện tại nghĩ lại mới giật mình, bên trong một loạt sự tình, Hạ Tưởng dường như biến mất tăm.
Hạ Tưởng đương nhiên là không mất tích, hắn tránh ở sau lưng!
Một kẻ tiểu nhân giảo hoạt, Hà Giang Hải cười nhạt đối với hết thảy kỹ xảo nấp phía sau của Hạ Tưởng bày ra.
Hà Giang Hải càng cho rằng, đợi sau khi Tôn Tập Dân từ Bắc Kinh trở về, thái độ Tôn Tập Dân thay đổi, thái độ Chu Hồng Cơ cũng sẽ theo đó mà thay đổi, đến lúc đó Hạ Tưởng còn muốn lợi dụng Chu Hồng Cơ cùng ông ta đọ sức, còn muốn mượn tay Tôn Tập Dân và ông ta đối kháng, mộng đẹp đã tan biến toàn bộ.
Kỳ thật nói cho cùng, hết thảy căn nguyên là do Lý Đinh Sơn muốn nhúng tay vào nội tình công nghiệp muối, Hà Giang Hải lạnh lùng cười, chỉ dựa vào chức Phó chủ tịch tỉnh thường thực không ngọn không nguồn, còn dám đụng vào vùng cấm mà ngay cả Khâu Nhân Lễ cũng không dám, lão thật sự là chán sống.
Còn có Trần Thu Đống cũng chán sống như thế.
Hà Giang Hải vốn đang muốn lôi Trần Thu Đống ra, nhưng quay người lại chợt nghe nói Trần Thu Đống cắn lại ông ta – cho dù cục Công an thành phố không dám đăng báo lại càng không dám công khai, nhưng khó có thể giữ được không lưu truyền – đã khiến ông ta vô cùng căm tức, thiếu chút nữa có tâm tư muốn giết chết Trần Thu Đống.
Lại nghĩ, em gái Trần Thu Đống thật sự là báu vật nhân gian, ông ta cũng không muốn mất đi Trần Thu Hi.
Trần Thu Hi là tình nhân của ông ta, cũng là người ông ta sủng ái nhất, dùng ba nghìn sủng ái cho một thân đến hình dung tuyệt không quá đáng. Chủ yếu là Trần Thu Hi chẳng những vóc dáng xinh đẹp, phương diện nào cũng giỏi nhất, thậm chí có thể nói tuyệt vời nhất.
Đương nhiên, chuyện chăn gối cũng rất lợi hại.
Còn có một điểm, Trần Thu Đống đối với ông ta cũng có chút thân tình, cho nên Hà Giang Hải nguôi giận, để cho người ta truyền lời cho Trần Thu Đống, để ông ta đừng quá bị thịt, phải kiên cường lên, cái gì cũng đừng nói, thì còn cơ hội giữ được mạng sống, nếu không chết ở bên trong, đừng trách người khác.
Hà Giang Hải tin tưởng chuyện của Trần Thu Đống, sự ảnh hưởng cuối cùng đối với ông ta cực kỳ nhỏ, đường đường một Ủy viên thường vụ Tỉnh ủy, Bí thư Đảng ủy Công an tỉnh, lại dễ dàng có thể rơi đài? Đừng nói một Trần Thu Đống, ngay cả Hạ Tưởng cũng không có khả năng đánh gục ông ta. Ông ta đúng là có chuyện, nhưng chuyện của ông ta nối thẳng với Trung ương, ngoại trừ long trời lở đất, nếu không vị trí của ông ta vững như bàn thạch.
Đến cấp phó tỉnh, ảnh hưởng tiêu cực lớn nhất đến đấu tranh chính trị chính là ảnh hưởng đến bước lên chức tiếp theo, mà bình thường sẽ không miễn chức.
Cho nên vấn đề Trần Thu Đống, tha cũng không được mà không tha cũng không xong, Tôn Tập Dân vừa trở về, Thủ tướng đi thị sát, tất cả vấn đề cũng không còn là vấn đề.
Tuy nhiên cái tay Đới Kế Thần này thực khiến người ta tức chết, nhất định phải nghĩ biện pháp trừng trị lão mới được, một Phó cục trưởng cục Công an thành phố nho nhỏ, còn dám chơi ông ta, ngay cả đứng đằng sau lão là Hạ Tưởng cũng không được!
Lại nghĩ, từ khi nào Lý Đồng và Hạ Tưởng đến gần vậy? Lập trường của Lý Đồng không hiểu sao mà càng ngày càng đảo hướng về phía Hạ Tưởng.
Lý Đồng cũng được, tạm thời nhìn không ra ảnh hưởng trực tiếp đến thế cục Tỉnh ủy, dù sao ở thành phố Lỗ còn có một Bí thư Thành ủy Viên Húc Cường có thể áp chế ông ta, lúc này điều khiến Hà Giang Hải lo lắng chính là thế cục Ngũ Nhạc.
Bởi vì vấn đề Ngũ Nhạc mới là vấn đề đặc biệt nặng nề.
Không vì cái gì khác, mà vì Ngũ Nhạc là một trong những khu sản xuất muối lớn nhất duy nhất tỉnh Tề, cũng vì lần này Thủ tướng đến tỉnh Tề thị sát, trạm thứ nhất đến thành phố Lỗ, trạm thứ hai khả năng là đi Ngũ Nhạc.
Nhất định trước khi Thủ tướng đi thị sát, phải dọn sạch sẽ sự tình ở Ngũ Nhạc, đem toàn bộ thế cục Ngũ Nhạc hoàn toàn nắm trong tay ông ta. Bởi vì Ngũ Nhạc một khi không khống chế được, chẳng những khiến ông ta ở trước mặt Thủ tướng bị mất mặt, hơn nữa còn có khả năng khiến ông ta bị bức đến nỗi không đường thối lui.
Bởi vì quan hệ giữa ông ta và Vạn Nguyên Thành vô cùng chặt chẽ, có thể dùng từ tâm đầu ý hợp để diễn tả.
Cho nên Hà Giang Hải mới cố gắng để Lệnh Truyền Chí đến Ngũ Nhạc, phải giành quyền chủ động nắm trong tay mình, tuy rằng Chu Hồng Cơ cũng có ý sắp xếp Đường Trịnh Kiệt đi cùng, nhưng ông ta không cho là đúng, bởi vì Đường Trịnh Kiệt tuy rằng là Phó giám đốc thường trực sở Công an, nhưng từ trước đến nay đối nghịch với ông ta, ông ta tuyệt nhiên lại không lo lắng Đường Trịnh Kiệt sẽ phá hỏng chuyện của Lệnh Truyền Chí.
Đường Trịnh Kiệt thủ đoạn không cao, năng lực hữu hạn, không cần ông ta phải để tâm, trong hệ thống công an, Đường Trịnh Kiệt so với ông ta tư cách cao hơn, nhưng vẫn bị ông ta ép tới gắt gao, một chút cũng không ngẩng đầu lên nổi, ông ta chỉ biết, Đường Trịnh Kiệt chơi không qua nổi Lệnh Truyền Chí.
Hà Giang Hải quả thật sáng suốt, Đường Trịnh Kiệt đúng là không chơi qua nổi Lệnh Truyền Chí, từ đầu đến cuối ở tổ điều tra liên hợp, không nắm giữ quyền chủ động, nhưng ai có thể nghĩ đến là: Ngũ Nhạc còn có một Ôn Tử Tuyền!
Khi Hà Giang Hải nghe được Lệnh Truyền Chí hoàn toàn bị Ôn Tử Tuyền đùa giỡn đến xoay như chong chóng, ở Ngũ Nhạc không thu hoạch được gì, khi lại bị Chu Hồng Cơ khẩn cấp triệu hồi, ông ta rốt cục cũng phẫn nộ rồi, không phải oán giận Lệnh Truyền Chí vô dụng, mà là giận Hạ Tưởng vô sỉ và Ôn Tử Tuyền vô lại.
Ôn Tử Tuyền vì sao phải một lòng bán mạng vì Hạ Tưởng? Chẳng lẽ cô ta trâu già gặm cỏ non, bị Hạ Tưởng chinh phục trên giường? Hà Giang Hải không phải không có ác ý mà tưởng tượng mối quan hệ giữa Ôn Tử Tuyền và Hạ Tưởng, khi thông qua các con đường hiểu biết về những gì Ôn Tử Tuyền đã làm ở Ngũ Nhạc, ông ta lại giận không thể át, mắng chửi Ôn Tử Tuyền ăn nước sông quản đến là rộng, cô ta chẳng qua là một Phó trưởng ban thư ký Tỉnh ủy, dựa vào cái gì mà khoa tay múa chân khi điều tra ở tổ điều tra?
Cô có quyền gì mà làm như vậy?
Hà Giang Hải nổi giận, chuẩn bị đưa cáo trạng về Tỉnh ủy, cảnh cáo Ôn Tử Tuyền một chút, đỡ phải khiến Hạ Tưởng cho rằng ông ta yếu đuối có thể bắt nạt!
Đang chuẩn bị lên đường tìm Khâu Nhân Lễ nói chuyện, Phó chủ tịch thường trực tỉnh Tần Khản đến.
Nói đến Tần Khản là nói đến một ngoại tộc bên trong tỉnh ủy tỉnh Tề, bởi vì lão vô cùng đặc biệt luôn hành động độc lập rất không hòa đồng, dường như quan hệ với ai đều không quá chặt chẽ, nhưng đồng thời cũng không làm bất hòa ai.
Đến từ tỉnh Thiểm, Tần Khản không thuộc bất cứ phái nào, kẻ đứng sau lão là ai, đến giờ Hà Giang Hải cũng không thăm dò rõ được, có lẽ chỉ có lãnh đạo Trung ương tiền nhiệm đã về hưu, dù sao cảm giác Tần Khản có thể ngồi vào vị trí Phó chủ tịch thường trực tỉnh, cũng coi như chấm dứt rồi.
Tần Khản đã đến, ít nhiều ra ngoài dự đoán của Hà Giang Hải, ông ta vốn nghĩ trong lòng việc lại có dũng khí, liền trực tiếp mở miệng hỏi:
- Phó Chủ tịch tỉnh Tần có việc gấp? Nếu không có việc gấp, tôi đi trước đến văn phòng Bí thư Khâu.
- Tôi thật không có việc gấp, tuy nhiên...
Tần Khản tiếng phổ thông là Tần Khang,
- Bí thư Khâu không ở văn phòng, Bí thư Hà không phải qua đâu.
Hà Giang Hải nhìn ra Tần Khản nhất định có việc muốn nói, liền hỏi:
- Phó Chủ tịch tỉnh Tần có chuyện gì cứ nói thẳng. Bí thư Khâu không có đây, tôi đi tìm Phó Bí thư Hạ cũng được.
Khâu Nhân Lễ không ở đấy, ông ta còn có thể tìm Hạ Tưởng, dù sao Ôn Tử Tuyền ở Ngũ Nhạc, danh bất chính ngôn bất thuận, khiến Hạ Tưởng phải quản lý tốt đối với Phó trưởng ban thư ký tỉnh ủy, không thể làm nhiễu Ủy ban Kỷ luật và sở Công an tỉnh phá án, lý do của ông ta rất đầy đủ.
- Là chuyện Ôn Tử Tuyền đúng không? Tôi khuyên Bí thư Hà không cần đi, vô dụng.
Tần Khản vẫn nói vòng vo,
- Bí thư Hạ chỉ nói một câu – Đồng chí Ôn Tử Tuyền đang nghỉ phép thăm người thân, những gì cô đã làm đều là cá nhân gây nên, với Tỉnh ủy không có nửa điểm quan hệ... Anh còn gì để nói?
-...
Hà Giang Hải nghẹn họng, ngây người sửng sốt,
- Chủ tịch tỉnh Tần cao minh, còn điều gì chỉ giáo, tôi xin chăm chú lắng nghe.
- Chỉ giáo thì không dám, chỉ là có một tin tức muốn dâng tặng miễn phí.
Tần Khản cười thần bí,
- Anh biết rằng Lý Đinh Sơn và Tập đoàn Đạt Tài đến từ tỉnh Yến đã đến Ngũ Nhạc, là khảo sát thị trường gì không?
- Cái đấy còn phải nói, Tập đoàn Đạt Tài khai thác, phát triển bất động sản, đương nhiên là khảo sát thị trường bất động sản.
Hà Giang Hải hơi bất mãn, Tần Khản cứ vòng vo, không nói vào vấn đề chính.
- Không phải bất động sản đơn thuần, là sản nghiệp bất động sản, chính là muốn dựng lên một tòa địa chất công viên loại hình lớn, trong công viên, kiến tạo mấy khu cư trú riêng loại hình lớn, sau đó kéo theo các sản nghiệp khác xung quanh, lấy sản nghiệp kéo bất động sản, lấy bất động sản thúc đẩy sản nghiệp phát triển, chính là sản nghiệp bất động sản.
Hà Giang Hải nghe còn không thể hiểu được, rất không vui nói:
- Vậy có liên quan gì đến tôi?
Tần Khản cười lạnh một tiếng:
- Tập đoàn Đạt Tài lựa chọn địa điểm là khu sản xuất muối Ngũ Nhạc!