Sản lượng muối thô hàng năm của tỉnh Tề là 25 triệu tấn, chiếm một phần ba sản lượng muối cả nước, quặng muối của thành phố Ngũ Nhạc và nước mặn ngầm để sản xuất muối của thành phố Phong Tranh chiếm gần một nửa sản lượng muối của tỉnh.
Tỉnh Tề xứng đáng là tỉnh chuyên về muối. Muối của Ngũ Nhạc không phải là muối biển, cũng không phải nước mặn tạo ra muối, mà từ giếng quặng muối là chính. Việc khai thác giếng quặng muối hơi giống khai thác than, là đào ngầm từ dưới lên, các tầng quặng muối giống các tầng than, phân bố từng tầng một. Toàn bộ khu thu hoạch muối hình thành một diện mạo địa chất lớn đặc biệt, nếu đặt mình trong đó, liếc mắt một cái nhìn thấy đủ các loại, các tầng đất, làm cho người ta vô cùng kinh ngạc.
Xây dựng công viên địa chất ở khu sản xuất muối, thật đúng là một ý tưởng kỳ lạ, nhưng lại phải thừa nhận, cũng thật sự là một sát chiêu vô cùng sắc bén!
Hà Giang Hải ngây ngẩn cả người, không thể tin được chăm chú nhìn Tần Khản nửa ngày:
- Điều anh nói nói chính là... sự thật sao?
- Anh Hà...
Tần Khản kéo dài âm điệu,
- Tôi không nhàn rỗi đến nỗi phải nói giỡn.
Hà Giang Hải quan sát Tần Khản vài lần, cười đầy thâm ý:
- Cho tôi một ân tình, Chủ tịch tỉnh Tần, tôi mang ơn anh.
- Chẳng phải là ân tình gì, chỉ là nói trước cho anh một chút, nhiều lắm là hai ngày tới, mọi người sẽ biết cả.
Sắc mặt Tần Khản hơi đổi, dường như lời Hà Giang Hải nói làm anh ta không vui,
- Tốt lắm, tôi còn có việc, phải đi trước.
Nói đi là đi, Tần Khản cũng không tỏ vẻ gì với Hà Giang Hải, xoay người đẩy cửa mà đi.
Hà Giang Hải không khỏi ngây ngẩn cả người, Tần Khản là có ý gì, lộ ra tin tức lớn như vậy trước, chẳng lẽ không mưu cầu gì cho bản thân? Lo nghĩ, suy nghĩ trăm lần vẫn không tìm ra lời giải đáp, lắc đầu cười, đành phải coi như Tần Khản là một quái nhân.
Tần Khản cuối cùng là có dụng ý gì, Hà Giang Hải hiện tại không còn lòng dạ nào mà truy cứu, y cẩn thận nghĩ về kế hoạch đầu tư lớn của Tập đoàn Đạt Tài, nhằm đúng ngành muối của tỉnh Tề mà ngắm bắn, chẳng những ngay mặt, hơn nữa còn là một cú đấm mạnh, ý nghĩa kinh tế là thứ yếu, trong đó còn ẩn chứa ý nghĩa chính trị, bụng dạ khó lường, hoàn toàn là thị uy với chuyến thị sát của Thủ tướng tới tỉnh Tề.
Điều Thủ tướng quan tâm chính là ngành muối của tỉnh Tề, Tập đoàn Đạt Tài muốn dựng lên bất động sản ở khu muối, nắm giữ đất ở khu muối, hoàn toàn là khiêu khích trắng trợn!
Không được, phải khiến Ngũ Nhạc ngăn cản hành động của Tập đoàn Đạt Tài, mặc dù có Phó chủ tịch tỉnh Lý Đinh Sơn ra mặt, nhưng dù sao ở trên đất của Ngũ Nhạc, là sự việc bên trong Ngũ Nhạc, quyền quyết định cuối cùng còn phải từ Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố Ngũ Nhạc định đoạt.
Hà Giang Hải tạm thời cũng không tìm Hạ Tưởng lý luận về việc của Ôn Tử Tuyền, lấy điện thoại gọi cho Tư Mã Bắc, trước tiên phải rõ ràng với Tư Mã Bắc. Gọi đến, thư ký tiếp điện thoại, đang nghe y tự giới thiệu, đường đường là Đảng ủy Công an tỉnh, thư ký vẫn khó xử mà trả lời — Thị trưởng Tư Mã tạm thời không tiếp điện thoại được.
Có chuyện lớn gì khiến Tư Mã Bắc không lập tức nghe điện thoại của y? Hà Giang Hải trong lòng bỗng nhiên hiện lên một dự cảm về điềm xấu.
...
Trong lòng Chu Hồng Cơ bỗng nhiên hiện lên một dự cảm về điềm xấu.
Tôn Tập Dân khẩn cấp đi thủ đô, mặt ngoài là đi thủ đô để báo cáo công tác, nguyên nhân bên trong y sao có thể không biết? Mắt thấy sẽ có hiệu quả, chẳng lẽ cấp trên thật muốn ra tay can thiệp?
Chu Hồng Cơ còn chưa nghĩ được sách lược ứng phó tốt, trong dự đoán qua điện thoại, so với đoán trước khác đi rất nhiều, nghe chừng ngay cả Tôn Tập Dân còn chưa đến được thủ đô liền thình lình tiến vào.
Chu Hồng Cơ hít sâu một hơi, anh ta không sợ nhận được cuộc điện thoại này, mà là sự kiện đột nhiên xảy ra, còn không kịp nghĩ rốt cuộc nên đối mặt cục diện kế tiếp như thế nào.
- Hồng Cơ, anh ở tỉnh Tề công tác quả không tồi, tiến bộ rất nhanh, tốt lắm, tôi rất vừa lòng.
Giọng nói rất chiều chuộng, thản nhiên mà uy nghiêm,
- Địa phương rèn luyện nhân tài, tỉnh Tề hoàn cảnh rất phức tạp, nhưng đồng thời lại có thể làm cho người ta tiến bộ nhanh hơn.
Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyen360.com- Cảm ơn thủ trưởng quan tâm, tôi vẫn sẽ cố gắng, không để thủ trưởng thất vọng.
Chu Hồng Cơ cố gắng bình tĩnh, khiến giọng nói của chính mình có vẻ cung kính mà bình tĩnh.
- Tôi tin anh sẽ không khiến tôi thất vọng.
Giọng nói không có gì phập phồng, nhưng trong giọng điệu rõ ràng có nâng cao âm điệu,
- Có nói mấy câu, tuy rằng chưa chắc đã chính xác, nhưng hay là cứ nói một câu.
- Mời thủ trưởng chỉ thị.
Chu Hồng Cơ trong lòng căng thẳng, quả nhiên có chuyện.
- Hoàn cảnh Tỉnh Tề rất phức tạp, anh đến tỉnh Tề, tâm trạng nóng lòng bức thiết muốn mở ra cục diện, tôi có thể hiểu được, nhưng phải chú ý phương pháp. Cụ thể làm như thế nào, anh đang ở tỉnh Tề, chắc chắn là nhìn thấu hơn tôi, tôi không nói nhiều, chỉ có điều muốn nhắc nhở anh một câu, so với Hà Giang Hải, Hạ Tưởng mới là cánh cửa khó khăn nhất.
Buông điện thoại, chu Hồng Cơ không nói gì một lúc lâu, chăm chú nhìn chậu hoa ngũ diệp tùng trong phòng, tâm tư chìm nổi không ngừng.
Thật hay, cấp trên gọi điện mặc dù có ý nhắc nhở, nhưng cũng không rõ ràng ám chỉ bảo anh ta ngừng hợp tác với Hạ Tưởng, cũng có thể lý giải, với cấp bậc hiện tại của anh ta, cấp trên không có khả năng đưa ra ý kiến cụ thể, chỉ có thể nói một cách kín đáo.
Tất nhiên Chu Hồng Cơ hiểu rõ hiện tại bảo anh ta và Hạ Tưởng hợp tác chả khác gì bảo hổ lột da, nhưng hợp tác với Hà Giang Hải làm sao không phải cùng nhảy với sói? Chẳng qua so sánh giữa hai người, Hạ Tưởng là lão hổ và Hà Giang Hải là đầu sói mình người cho có khí phách mà thôi.
Bình tĩnh mà xem xét, nếu Hà Giang Hải chẳng ngạo mạn, không kiên trì muốn để y làm trung tâm, thủ đoạn cứng rắn, mạnh mẽ, Chu Hồng Cơ vẫn tình nguyện liên kết với Hà Giang Hải, tiến hành áp chế phe phái của Hạ Tưởng và Khâu Nhân Lễ, dù sao giữa anh ta và Hà Giang Hải cũng có chút thân thiết tự nhiên.
Lại thêm vào, thế lực của Hà Giang Hải ở tỉnh Tề cũng là cây lớn rễ sâu, Khâu Nhân Lễ ở tỉnh Tề thời gian cũng không ngắn, vẫn không thể lay động thế lực của Hà Giang Hải, đã nói lên rất nhiều vấn đề. Hạ Tưởng lại mới đến, ở tỉnh Tề không có nền móng gốc rễ, cho dù Hạ Tưởng và Khâu Nhân Lễ hoàn toàn một lòng ở vấn đề nhân sự, liên kết nắm giữ đại cục nhân sự tỉnh Tề, cũng rất khó làm chuyện quá lớn.
Cán bộ cấp phó tỉnh trở lên ở Tỉnh Tề so với các tỉnh khác đều nhiều hơn, cũng là do bầu không khí chính trị phức tạp ở tỉnh Tề.
Thành phố Lỗ là tỉnh lị thì không cần phải nói, Thị trưởng cũng là cấp phó tỉnh, trong đó Viên Húc Cường còn vào hội nghị thường vụ. Thành phố Phẩm Đô và thành phố Hoa Đan Liệt, Thị trưởng cũng đều là cấp phó tỉnh, Lý Vinh Thăng cũng vào hội nghị thường vụ. Thu chi của thành phố Phẩm Đô móc nối trực tiếp với trung ương, từ tài chính trung ương đến tài chính địa phương, mà không cần nộp lên tài chính cấp tỉnh, tính độc lập cũng rất lớn.
Hai thành phố trên đây, Khâu Nhân Lễ và Hạ Tưởng, đều không có quyền điều động nhân vật vị trí số một, số hai. Thậm chí nhân vật số một, số hai còn có nhiều mâu thuẫn với Tỉnh ủy. Mấu chốt còn nữa, bọn họ đều là người tỉnh Tề.
Nhưng cho dù như thế, nếu Bí thư Tỉnh ủy và phó bí thư Tỉnh ủy hoàn toàn nhất trí ở vấn đề nhân sự, cũng qua được cán bộ Trưởng ban Tổ chức thùng rỗng kêu to, cũng có thể điều chỉnh đổi mới hoàn toàn các nhân vật số một, số hai phía dưới, cũng có thể hình thành liên minh vô cùng hùng hậu ở bên trong Tỉnh ủy.
Chu Hồng Cơ đắn đo suy nghĩ, nhất thời thật đúng là không rõ bước tiếp theo rốt cuộc nên làm như thế nào. Anh ta và Hạ Tưởng lần đầu bắt tay thành công, nếu bây giờ buông tay, chẳng những anh ta sẽ bị mang hình tượng nói không giữ lời, còn kiếm củi ba năm thiêu một giờ, thậm chí sẽ làm Hà Giang Hải tưởng nhầm là anh ta nhượng bộ.
Vấn đề mấu chốt là như vậy, hiện tại Hà Giang Hải thật sự không hề tin tưởng anh ta, đừng hòng đắc tội Hạ Tưởng mà Hà Giang Hải mang ơn, anh ta coi như thất bại cả hai đầu, lại thành ra coi tiền như rác.
Tuy rằng cấp trên cũng không nói anh ta và Hà Giang Hải nhất định phải hợp tác, nhưng hiển nhiên là không nghĩ anh ta và Hạ Tưởng thân thiết được. Chu Hồng Cơ theo cảm tình mà nói, thì cho rằng Hà Giang Hải có thể hợp tác lâu dài, nhưng theo nhân phẩm, càng tình nguyện tin tưởng Hạ Tưởng.
Bỗng nhiên, trong đầu anh ta lóe lên một ý tưởng, lúc này Thủ tướng lựa chọn đến tỉnh Tề thị sát công việc, Tôn Tập Dân cũng bị triệu hồi khẩn cấp về thủ đô, có phải là Hạ Tưởng ở đâu thì sắp xếp động chạm đến lợi ích trọng tâm của đối phương ở đó?
Ý tưởng vừa mới tới, điện thoại liền đột ngột vang lên.
Là Mục Chính Nhất gọi tới:
- Anh Chu, có tình huống đột phát...
Mục Chính Nhất ở Ủy ban Kỷ luật tỉnh, xếp hạng gần cuối. Cũng có thể lý giải, bình thường càng gần cuối là càng thất bại, mới càng có hướng dựa vào người mới nhậm chức lãnh đạo. Chu Hồng Cơ đối với Mục Chính Nhất cũng không phải vô cùng tín nhiệm, nhưng lúc này không có ai có thể sử dụng ở hệ thống Ủy ban Kỷ luật, chỉ có thể tạm thời dùng ông ta.
Đồng thời, anh ta cũng có chút hoài nghi đối với năng lực của Mục Chính Nhất.
Gió mạnh mới biết cỏ cứng, càng có đại sự phát sinh, càng có thể phán đoán phẩm hạnh và năng lực của một người, Chu Hồng Cơ thản nhiên mà vẫn thân thiết nói:
- Chính Nhất, tình huống đột phát ấy, có bao nhiêu phần nghiêm trọng?
Vừa phái đi Ngũ Nhạc một ngày, cũng là lúc Chu Hồng Cơ thử Mục Chính Nhất một lần, Mục Chính Nhất đương nhiên cũng rõ ông ta chưa hoàn toàn giành được sự tín nhiệm của Chu Hồng Cơ, và để có thể được trọng dụng trong Ủy ban Kỷ luật, hành trình đến Ngũ Nhạc vô cùng quan trọng, là điều kiện tiên quyết.
Cho nên, ông ta phải sớm báo cáo xin chỉ thị buổi tối, mọi chuyện phải làm cho Chu Hồng Cơ vừa lòng.
- Vạn Nguyên Thành bị người ta sai khiến, sự thật vu cáo hãm hại Lỗ Thành Lương đã được lập thành, Ủy ban nhân dân và Cục công an thành phố liên hợp điều tra, đã tìm ra được phần lớn sự thật.
Mục Chính Nhất cố gắng giữ bình tĩnh, sợ sẽ khiến Chu Hồng Cơ cho rằng ông ta không đủ trấn tĩnh,
- Nhưng tiến thêm một bước căn cứ chính xác cho thấy, kẻ đứng sau sai khiến Vạn Nguyên Thành là Thị trưởng Tư Mã Bắc!
- Cái gì?
Chu Hồng Cơ thất kinh!
Thủ đoạn rất cay độc, ngoài dự đoán của mọi người, phản ứng đầu tiên của Chu Hồng Cơ là, Hạ Tưởng chẳng những muốn bắt Vạn Nguyên Thành, ngay cả Tư Mã Bắc cũng muốn trở mình! Nói cách khác, muốn gây sóng gió thật lớn ở Ngũ Nhạc.
Lại liên tưởng đến lần điều chỉnh nhân sự trong phạm vi toàn tỉnh sắp tới, chu Hồng Cơ kinh hãi. Ngũ Nhạc cũng trở thành bia ngắm của Hạ Tưởng, trước tiên xử lý Ngũ Nhạc, giết gà dọa khỉ, sau đó toàn bộ các thành phố trong tỉnh, ai còn dám nói ba làm bốn trong lần điều chỉnh nhân sự?
Thủ đoạn của Hạ Tưởng thật sự đã tạo ra cho anh ta một vấn đề nan giải lớn bằng trời!
Khó khăn nối khó khăn, Tư Mã Bắc và Hà Giang Hải có quan hệ như thế nào, nếu Ủy ban Kỷ luật bắt Tư Mã Bắc, giữa anh ta và Hà Giang Hải có khả năng trở nên quyết liệt, thậm chí còn không có cơ hội bắt tay.
- Chứng cứ có bao nhiêu phần xác thực?
Chu Hồng Cơ hỏi một câu đánh giá mức độ.
Lúc này, lời nói của Mục Chính Nhất là vô cùng mấu chốt.
Mục Chính Nhất chần chừ một lát, bởi vì ông ta chưa biết mở miệng như thế nào, ông ta đang phỏng đoán lập trường của Chu Hồng Cơ đối với sự việc của Tư Mã Bắc, đại khái sau vài giây suy tư, ông ta nói một câu mang yếu tố thúc đẩy quan trọng đối với toàn bộ thế:
- Khó mà trụ vững được!
Rất nhiều người cho rằng, lịch sử là do những nhân vật lớn tạo ra, kỳ thật không phải, trước khi nhân vật lớn làm ra quyết định, bình thường sẽ nghe ý kiến của nhân vật nhỏ. Kỳ thật trước sau rất nhiều sự kiện lịch sử trọng đại, đến tác dụng thúc đẩy cuối cùng, thường ở chỗ những nhân vật nhỏ bị lịch sử che giấu ở sâu trong bụi bặm...