Giống như dự đoán của Hạ Tưởng, lão Cổ vào buổi tối liền xuất hiện đúng lúc, gặp mặt Thủ tướng. Về phần gặp mặt ở nơi nào, đã nói những gì, hắn không được biết, cũng lười hỏi đến, bởi vì hắn biết, nhiệm vụ của hắn tạm thời xem như đã hoàn thành.
Buổi tối, hắn còn có việc khác phải làm —— hắn cùng với Chu Hồng Cơ gặp mặt.
Gặp mặt, là Chu Hồng Cơ chủ động đề xuất, nói là phải thảo luận về bước tiếp theo đối với việc xử trí vấn đề Ngũ Nhạc. Không thể không nói, Chu Hồng Cơ lấy cớ rất bình thường, nhưng Hạ Tưởng lại có thể thấy được tâm tình bức thiết của y.
Bởi vì Chu Hồng Cơ hiện tại rất mờ mịt.
Chu Hồng Cơ ở sân bay, chợt nghĩ, ảnh hưởng tiêu cực của vụ liên tiếp vượt quyền mấy người trước cuộc hành trình Thủ tướng hướng đến cục muối, kết quả lại uổng công mà ngược lại, Thủ tướng không để ý đến đề nghị của y, mà Tôn Tập Dân thậm chí còn hung hăng phê bình y mấy câu, chỉ trích y không biết thức thời!
Chu Hồng Cơ buồn rầu mà mờ mịt, y chỉ muốn nói cho Thủ tướng, hiện tại vụ cục muối là cái đích cho mọi người chỉ trích, cái chết của Lỗ Thành Lương, Vạn Nguyên Thành bị bắt giam, Tư Mã Bắc lẩn trốn, nhiều ít đều có khúc mắc với lợi ích vụ cục muối, hơn nữa căn cứ vào các chứng cớ mà y nắm giữ trong tay, bước tiếp theo những lãnh đạo vụ cục muối có liên quan còn phải đến Ủy ban Kỷ luật tiếp nhận tra hỏi, Thủ tướng lúc này đến vụ cục muối thăm hỏi cái gọi là thọ tinh lão nhân, có lẽ không thích hợp lắm?
Đương nhiên, y chỉ nói tình hình thực tế cho Tôn Tập Dân biết, khi đối mặt Thủ tướng, chỉ là nói điều hàm súc.
Nhưng mặc kệ là Tôn Tập Dân hay là Thủ tướng, đều đối với lòng tốt của y không có hồi đáp tích cực, Tôn Tập Dân giận dữ với y, mà Thủ tướng còn hờ hững nhìn, khiến cho y cảm thấy mất mát.
Chu Hồng Cơ trong lòng buồn khổ khôn kể, lo nghĩ, lúc này hỏi kế chỗ Hạ Tưởng là lựa chọn tốt nhất, y liền chủ động gọi điện thoại mời.
Thời khắc mà Hạ Tưởng nhận được lời mời của Chu Hồng Cơ, còn do dự một chút, tuy rằng hắn biết rõ lúc ấy ở sân bay đã xảy ra chuyện gì, một mặt vừa có Chu Hồng Cơ ngây thơ mới ra khỏi Bắc Kinh lần đầu, một mặt lại có hắn một lòng thật tâm sốt ruột muốn nhắc nhở Thủ tướng, nhưng bị Tôn Tập Dân và Thủ tướng hiểu lầm.
Lúc này, đúng là thời cơ tốt nhất lôi kéo Chu Hồng Cơ.
Nhưng lúc này thời cơ rất mẫn cảm, thời điểm Thủ tướng chưa tới thành phố Lỗ, hắn và Chu Hồng Cơ đã lén gặp mặt, nếu chẳng may rơi vào tai Thủ tướng, nói không chừng cũng sẽ mang đến những ngờ vực vô căn cứ không cần thiết.
Thật ra đây đều không phải là phương diện khiến Hạ Tưởng trở lên lo lắng, nhân tố mấu chốt khiến Hạ Tưởng hơi chần chừ là, thông qua cảnh ở sân bay hắn đối với Chu Hồng Cơ lại thêm một tầng nhận thức, khác với sách lược từng bước một của Tôn Tập Dân chính là, Chu Hồng Cơ gan to, thận trọng, thời cơ ra tay chuẩn, là một đối thủ có tiềm lực thật lớn.
Hạ Tưởng rất hiểu Chu Hồng Cơ lúc này tìm hắn, khẳng định là muốn tìm kiếm hắn trợ giúp.
Trợ giúp Chu Hồng Cơ, ở thời điểm mấu chốt nhất giúp y một tay, quả thật cũng sẽ thu được kết quả ngày sau, nhưng gần như có thể khẳng định chính là, Chu Hồng Cơ sau khi vượt qua chuyện này, sẽ có một quá trình lột xác, cái gọi là gặp gió hoá mưa, gặp mưa hóa rồng, đúng lúc đúng thời.
Thay lời khác nói, hắn hiện tại giúp Chu Hồng Cơ, cố nhiên có thể lần nữa đánh mất dấu vết thế cục cân bằng của tỉnh Tề, nhưng rất có khả năng Chu Hồng Cơ mượn tay hắn, vút thẳng lên trời, từ nay về sau trưởng thành làm một chính khách thành thục.
Mà Chu Hồng Cơ và hắn, dù sao không phải bạn cùng đường, ích lợi tạm thời trước mắt, che dấu không được tính phân kỳ nguyên tắc lâu dài, sẽ có một ngày khi Chu Hồng Cơ ngồi vào vị trí cao ngất trên sân khấu chính trị, có lẽ chính là đối thủ chính trị lớn nhất của hắn, hắn quay đầu nghĩ từng kéo Chu Hồng Cơ một phen, là may mắn tuyệt vời hay là cười khổ vì nuôi hổ thành họa?
Hạ Tưởng chỉ chần chừ vài giây, cuối cùng vẫn là sảng khoái đáp ứng lời mời của Chu Hồng Cơ, bởi vì Hạ Tưởng biết rằng, hắn giúp hay không giúp Chu Hồng Cơ, Chu Hồng Cơ luôn có một ngày đột phá, không bằng người tốt vẫn là để hắn làm, hắn sẽ thêm muối vào bên trong vừng, thuận thế đẩy lên một phen.
Trên đường tới cuộc gặp với Chu Hồng Cơ, Hạ Tưởng nhận được điện thoại của Tiêu Ngũ.
- Lãnh đạo, phó Chủ tịch tỉnh Lý làm chủ mở tiệc chiêu đãi tôi và chủ tịch Dương, chủ tịch Trần, còn có chủ tịch Thẩm cũng ở đây.
Tiêu Ngũ đúng lúc hướng Hạ Tưởng báo cáo.
Nói ra thật xấu hổ, Tiêu Ngũ, Dương Uy và Nga Ni Trần ba người đến thành phố Lỗ đã được vài ngày, hắn vẫn chưa có thời gian ngồi cùng bọn họ, cũng thật là không có gì để nói. Chủ yếu cũng là do sự việc phát sinh liên tục, làm cho người ta trở tay không xuể.
Do Lý Đinh Sơn ra mặt cũng là chuyện tốt, làm ủy viên thường vụ Phó chủ tịch tỉnh, Lý Đinh Sơn cần chiến tích, mà Tiêu Ngũ, Dương Uy và Nga Ni Trần đang có ý đến tỉnh Tề mở rộng thị trường, cũng cần Ủy ban nhân dân tỉnh chiếu cố, hai phía đều là người Hạ Tưởng tín nhiệm, không tồn tại vấn đề cấu kết và lừa gạt nhau.
Nếu chỉ là tin tức vừa rồi, thì không đủ để khiến Hạ Tưởng giật mình, theo sau Tiêu Ngũ lại lộ ra một khúc nhạc đệm, khiến cho hắn lập tức cân nhắc đến hương vị khác.
- Nói đến cũng khéo, vừa lúc gặp phó Chủ tịch tỉnh Tần. Phó Chủ tịch tỉnh Tần rất rộng rãi, nói mấy câu, liền tiếp cận với chúng tôi ngồi chung một bàn.
Tiêu Ngũ so với trước kia có trí tuệ chính trị hơn, đè thấp thanh âm nói:
- Gọi điện thoại trên bàn rượu không tiện, tôi liền chạy ra ngoài xin chỉ thị lãnh đạo một tiếng, ở trước mặt phó Chủ tịch tỉnh Tần, nói chuyện có nên chú ý một chút không?
Liên tưởng đến cảnh tượng Tần Khản hướng hắn mượn trà, Hạ Tưởng nghĩ thầm rằng Tần Khản cũng không phải là trùng hợp gặp được, sợ là cố ý lâm vào, ngẫm lại Tần Khản đối nhân xử thế cũng khá có ý tứ, dường như y ở bên trong ủy viên thường vụ tỉnh Tề, có tác phong hành động độc lập nhất, rất có phong thái Mai Thăng Bình năm xưa.
Đương nhiên, cùng Mai Thăng Bình hậu trường cứng rắn, mạnh mẽ không có sợ hãi, không thể so sánh được chính là, Tần Khản cũng không có hậu trường, y hành sự đặc biệt độc lập, chỉ sợ là cử chỉ bất đắc dĩ.
- Chú ý đúng mực một chút là được, có thể kéo gần quan hệ, nhưng vấn đề đầu tư, tốt nhất miễn bàn.
Hạ Tưởng chỉ điểm một chút, tin tưởng Lý Đinh Sơn trong lòng đều biết.
Vừa mới ngắt điện thoại với Tiêu Ngũ, còn chưa kịp nghĩ Tần Khản rốt cuộc đứng về phía nào thì điện thoại lại vang lên.
Thật sự là sự việc nhiều đến nỗi khiến cho người ta không nói được lời nào, Hạ Tưởng thuận tay ấn nghe điện thoại:
- Xin chào!
- Em không ổn, anh Hạ, Em thật không ổn!
Tống Nhất Phàm thanh âm nhẹ nhàng lọt vào cái lỗ tai, giống như đêm đầu mùa hè thình lình nảy nở một đóa hoa nhỏ, làm cho người ta cảm nhận được mùa hè tươi đẹp
- Anh đã bao lâu không có tới Bắc Kinh thăm em? Hừ, em giận anh!
Liên Nhược Hạm dám trực tiếp phản bác ý kiến hắn, dám không xin pháp hắn, tự mình quyết định một chuyện lớn, Cổ Ngọc dám nổi giận với hắn, dám hờn dỗi hắn, nhưng mặc kệ là Liên Nhược Hạm hay là Cổ Ngọc, cũng không như Tống Nhất Phàm dám không hỏi nguyên do mà giận hắn.
Nhỏ có cái thế của nhỏ, Tống Nhất Phàm ở trước mặt hắn, có thể vĩnh viễn duy trì một tính khí trẻ con.
- Lại làm sao vậy?
Hạ Tưởng ha hả cười,
- Em muốn đến thành phố Lỗ thì cứ việc đến, lại đùa giỡn cái tính khí trẻ con gì? Nói xem, ai ức hiếp em?
- Không ai ức hiếp em, em chính là nhớ anh. Em sắp tốt nghiệp, đang suy nghĩ, là nên lưu lại ở Bắc Kinh công tác, hay là đến thành phố Lỗ tìm kiếm cơ hội phát triển tốt hơn, em muốn anh nói...
Tống Nhất Phàm đưa ra một vấn đề không lớn không nhỏ.
Chuyên ngành của Tống Nhất Phàm là văn học cổ, công việc thích hợp nhất vẫn là nghiên cứu văn học, cô ở Bắc Kinh mới có không gian phát triển lớn hơn, bầu không khí văn hóa ở thành phố Lỗ dù sao không so được với đất Bắc Kinh, nhưng tâm tư con gái Hạ Tưởng sao có thể không biết, đành phải bất đắc dĩ nói:
- Anh gần đây chỉ sợ không có thời gian đi Bắc Kinh, em nếu muốn đến thành phố Lỗ, bất cứ lúc nào anh cũng hoan nghênh.
- Được rồi, trước hết tha cho anh một lần, chờ em sau khi hoàn thành luận văn tốt nghiệp, sẽ đến thành phố Lỗ tìm anh. Anh đã hứa sẽ cùng em đi Thái Sơn một chuyến rồi đó, không thể nói lời không giữ lời.
Tống Nhất Phàm cười khanh khách, không đợi Hạ Tưởng nói chuyện, liền nhanh chóng ngắt điện thoại.
- Anh hứa đi Thái Sơn lúc nào...
Hạ Tưởng lúc này mới ý thức được mục đích của Tống Nhất Phàm, vội vàng biện minh một câu, nói được một nửa lại dừng lại, bởi vì hắn đang nói chuyện một mình với không khí, cũng thật sự là không có ý tứ.
Lắc đầu, Tống Nhất Phàm đơn giản nghịch ngợm không hề suy nghĩ, nếu cô bé muốn đến thành phố Lỗ hắn cũng không ngăn cản được, thì mặc kệ cô ấy vậy, chỉ cần cô vui vẻ tươi cười là tốt rồi.
Từ Tống Nhất Phàm lại nghĩ tới Tống Triêu Độ, thời gian gần đây hắn không có liên lạc với Tống Triêu Độ, nghe nói ông ta quá bận rộn vì phải chuẩn bị cho bước tiếp theo, thường xuyên bôn ba ở giữa Cát Giang và Bắc Kinh, bận tối mày tối mặt. Ngẫm lại cũng là vì kinh nghiệm lý lịch và tuổi tác của Tống Triêu Độ đều có cơ hội tiến thêm một bước, nhiệm kỳ mới sang năm, mục tiêu của ông ta đương nhiên là bộ Chính trị.
Có nhu cầu giống như vậy còn có Trần Phong.
Khoảng cách nhiệm kỳ mới sang năm còn có hơn một năm, nhưng hiện tại đang là trạng thái hội nhập. Lấy cái cách đối nhân xử thế của Trần Phong và Tống Triêu Độ, cùng với mạng lưới quan hệ ở Bắc Kinh của bọn họ, muốn tiến vào cục, vẫn là có không ít khó khăn, dù sao hai mươi mấy người của bộ Chính trị, mỗi một cấp Bộ trưởng đều hướng tới chỗ thần thánh.
Riêng hắn nhận thấy ở bên trong Tỉnh ủy, người có vốn và năng lực hoạt động để tiếnvào bộ, ngoại trừ Trần Phong và Tống Triêu Độ còn có Khâu Nhân Lễ.
Bởi suy đoán như vậy, cho nên Khâu Nhân Lễ cần có chiến tích ở tỉnh Tề, cần có âm thanh chính trị, cần có một động tác có lực để chứng minh ông ta ở tỉnh Tề là có làm việc.
Coi như lần này gặp mặt Chu Hồng Cơ, vì mục đích lâu dài về sau.
May mắn thế nào, địa điểm mà Chu Hồng Cơ hẹn gặp mặt Hạ Tưởng, cũng là Hạ Vũ Hà ven hồ Đại Minh.
Giữa Chu Hồng Cơ và hắn cũng coi như từng có hai lần ký kết ngầm, nhưng vẫn thiếu cuộc trò chuyện hàn huyên và khách sáo, sau khi Hạ Tưởng vừa vào cửa, Chu Hồng Cơ đứng dậy đón chào, vừa mới ngồi xuống liền đi thẳng vào vấn đề.
- Phó bí thư Hạ, tôi muốn điều chỉnh công tác của một Phó giám đốc sở Giám sát, hy vọng được anh và bí thư Khâu ủng hộ.
Chu Hồng Cơ ánh mắt sáng ngời nhìn thẳng hai mắt Hạ Tưởng, chờ Hạ Tưởng trả lời.
Hạ Tưởng mỉm cười cười:
- Tỉnh ủy luôn luôn ủng hộ công tác Ủy ban Kỷ luật tỉnh, tôi cũng luôn luôn ủng hộ công tác của anh. Tuy nhiên...
Hắn bất chợt dừng lại, hắn cũng thản nhiên đáp lại ánh mắt Chu Hồng Cơ
- Hiện tại trong lúc Thủ tướng đang đi thị sát, không nên có động tác lớn, ý kiến cá nhân tôi là, đợi từ từ rồi mới nói. Bạn đang đọc truyện tại
Truyện FULL - http://truyen360.com
- Cái tôi đang cần là những lời này của anh.
Chu Hồng Cơ tự đắc cười.
- Tôi biết thời cơ hiện tại không đúng, hơn nữa điều chỉnh một Phó giám đốc sở cần phải trình hội nghị thường vụ nghiên cứu, Thủ tướng đang ở đây, Tỉnh ủy cũng không có thời gian mời dự họp hội nghị thường vụ. Tuy nhiên, Ủy ban Kỷ luật tỉnh nắm giữ một số lượng lớn căn cứ chính xác, có thể đem vấn đề Ngũ Nhạc làm sáng tỏ.
Hạ Tưởng trong lòng chợt bị sốc, Chu Hồng Cơ thật muốn ra tay? Nếu là thật, Chu Hồng Cơ thật đúng là một nhân vật dám làm dám chịu!
Hạ Tưởng đoán đúng rồi, so với ưu điểm quyết đoán nhanh nhạy của Diệp Thiên Nam, ưu điểm lớn nhất của Chu Hồng Cơ chính là xem xét thời thế và dám nghĩ dám làm, y bất ngờ ra tay, chẳng những khiến thế cục tỉnh Tề đại biến, cũng khiến Thủ tướng giận tím mặt.