Bầu trời âm u gần như ban đêm và tiếng mưa ào ào, che giấu đi rất nhiều chi tiết sinh động, cũng khiến cho sức chú ý và sức quan sát của mọi người giảm xuống thấp nhất, đặc biệt là gần thời gian tan tầm, mưa cả ngày giống như bài hát ru, khiến rất nhiều người trong toà nhà Tỉnh ủy đều mệt mỏi muốn ngủ, độ mẫn cảm chính trị bình thường trì trệ ít nhất sáu mươi phần trăm sự hiếu kỳ.
Kết quả mang đến hậu quả nghiêm trọng chính là, đợi tiếng cãi nhau to lên, mới có người để ý đến chuyện xảy ra.
Nghe cẩn thận, tiếng cãi nhau không phải ở một chỗ, mà là hai chỗ, những người tò mò bình thường vô cùng thích nghe ngóng những tin vỉa hè, lập tức nhanh chóng hành động, tập trung vào sự nghiệp dò la tin tức vĩ đại, không quá vài phút, hai tin tức đã truyền khắp tòa nhà Tỉnh ủy buồn ngủ cả ngày.
Dường như trong nháy mắt đã châm lửa mãnh liệt, sắp tan tầm rồi, đèn ở các văn phòng tòa nhà Tỉnh ủy lần lượt sáng lên, tòa nhà Tỉnh ủy cả ngày có vẻ phờ phạc ủ rũ trong nháy mắt liền rạng rỡ sức sống trong tiếng cãi nhau.
Cho nên nói, thiên tính của loài người thật đáng trách, bản chất tò mò ai cũng đều có, tâm lý bất bình thường thích xem ồn ào và chỉ sợ thiên hạ không loạn.
Sự việc cãi nhau ở hai chỗ, một chỗ xảy ra trong văn phòng Chủ tịch tỉnh Tôn Tập Dân.
Và người cãi nhau với người đường đường là chủ tịch một tỉnh, lại không phải là Phó chủ tịch thường trực Tần Khản, cũng không phải là ủy viên thường vụ Phó chủ tịch Lý Đinh Sơn - Tần Khản và Lý Đinh Sơn đang uống trà nói chuyện trong văn phòng, rất có vẻ dương dương tự đắc - mà là Phó chủ tịch tỉnh Vương Chi Phu.
Vương Chi Phu phân công quản lý xây dựng đô thị, mức đầu tư lớn của Tập đoàn Đạt Tài đối với y mà nói không chỉ là một chiến tích dễ như trở bàn tay, hơn nữa còn là một cơ hội nắm quyền trong tay hiếm có. Một dự án đầu tư mười tỷ, hiệu ứng phóng xạ và ngành du lịch, ít nhất có thể mang đến hơn mười ngàn cơ hội việc làm, cùng với cơ hội trưởng thành của vô số nhà cung cấp nhỏ, tuy là dự án đầu tư do Lý Đinh Sơn thu hút được, nhưng phó Chủ tịch tỉnh Lý đối nhân xử thế rộng lượng, hứa hẹn để y phụ trách phần xây dựng cơ bản.
Ngụ ý chính là, y chẳng tốn chút công sức nào đã nắm giữ nguồn vốn một tỷ mấy, chỉ định nhà cung cấp, phối hợp khắp nơi, tương đương nắm quyền trong tay, Vương Chi Phu sao có thể không tận tâm tận lực xúc tiến dự án của Tập đoàn Đạt Tài nhanh chóng thực hiện chứ?
Phó Chủ tịch tỉnh Tần cũng gật đầu, hứa chỉ cần Vương Chi Phu phân công quản lý xây dựng đô thị một ngày, chỉ cần dự án Tập đoàn Đạt Tài chính thức khởi công, y sẽ có thể lập tức can thiệp vào đó, một Phó chủ tịch tỉnh sử dụng quyền hành chủ quản dự án muốn lên chức rất khó, nhưng đang đương nhiệm, chủ trì dự án công trình to lớn là lợi ích thực tế nhất - Vương Chi Phu tự thấy có đủ tư cách, ở chỗ có kinh nghiệm - với niềm tin chứng minh cụ thể cảm thấy hoàn toàn có thể thuyết phục Chủ tịch tỉnh thay đổi chủ ý, tay cầm một chồng tài liệu tìm đến Tôn Tập Dân.
Không ngờ… sự việc hoàn toàn nằm ngoài dự tính của y, Chủ tịch tỉnh Tôn căn bản không cho y có cơ hội giải thích thuyết minh, hơn nữa dường như không có chút hứng thú với tài liệu y dày công chuẩn bị, chỉ lạnh lùng nhưng vẫn không mất uy nghiêm nói với y:
- Chuyện nhỏ này, đợi sau hẵng nói.
Tôn Tập Dân có thời gian để ngâm, y lại không có, dưới tình hình sự nài nỉ cầu xin Chủ tịch tỉnh Tôn Tập Dân phải suy nghĩ từ đại cục mà nhanh chóng phê chuẩn trả lời không có kết quả, Vương Chi Phu đã phát cáu.
Vương Chi Phu tuy chỉ là một Phó chủ tịch tỉnh bình thường, nhưng y không hề sợ Tôn Tập Dân, bởi vì tuổi tác của y sắp đến lúc rồi, sắp sửa nghỉ hưu, không có thời gian đợi thêm nữa, cũng không lo sợ Tôn Tập Dân sẽ làm khó dễ y.
Sợ cái khỉ gì, không thừa lúc này dịch chuyển một cú, còn đợi cái gì? Qua thời gian mà về hưu, y sẽ chẳng được gì, Tôn Tập Dân có làm khó dễ đi nữa, cũng không đến lượt y.
Hơn nữa y lại là người tỉnh Tề, bình thường nói chuyện làm việc to giọng lớn tiếng, Tôn Tập Dân chính là cây kim trong bông, Vương Chi Phu trong lúc cấp thiết, nói mấy câu quá lời.
Sau khi Tôn Tập Dân đến tỉnh Tề, chẳng những nổi tiếng ôn hòa, hơn nữa còn quá sức ôn hòa, bị người khác sau lưng gọi là "người tốt". Đương nhiên nói người tốt là từ trái nghĩa, cộng thêm những sự kiện chính trị của y tại tỉnh Yến ai ai cũng biết, bao gồm tất cả các Phó chủ tịch tỉnh trong đó có Vương Chi Phu, đều hơi xem thường Tôn Tập Dân.
Xem thường lâu thành ra cho rằng Tôn Tập Dân yếu đuối dễ bắt nạt, lúc nói chuyện làm việc, vô tình để lộ ra thái độ không đủ tôn trọng Tôn Tập Dân, Vương Chi Phu vì thâm niên lớn, lại sắp về hưu nên càng hơi có ý không sợ hãi gì. Nguồn truyện:
Truyện FULLNhưng mà hôm nay, Tôn Tập Dân dưới sự ép sát từng bước của Vương Chi Phu, rốt cuộc cũng phát cáu, đập bàn đứng lên:
- Đồng chí Vương Chi Phu, xin chú ý ăn nói chừng mực, hãy nhận rõ thân phận của mình!
Câu nói này trọng lượng cũng đủ nặng, chỉ thẳng việc Vương Chi Phu nhỏ mà phạm thượng, không biết lượng sức mình.
Quan hệ giữa Vương Chi Phu và Chủ tịch tỉnh Hình Đoan Đài tiền nhiệm không tồi, Hình Đoan Đài biết lôi kéo chân tay hơn Tôn Tập Dân, cũng sáng sủa hơn Tôn Tập Dân nhiều, hơn nữa Vương Chi Phu thực ra trong cái thô lỗ cũng có mặt sáng sủa, y cho rằng tuy lời của y có thể hơi kịch liệt một chút, thực ra không hề có ý không nể mặt Tôn Tập Dân, không ngờ Tôn Tập Dân lại lấy uy quyền Chủ tịch tỉnh ra đè đầu y, y cũng lập tức nổi đóa lên.
- Chủ tịch tỉnh Tôn, xin anh tự trọng!
Vương Chi Phu vốn dĩ ngồi trên ghế sofa, Tôn Tập Dân đập bàn đứng dậy, y cũng lập tức đứng dậy, không khoan nhượng.
- Tôi xuất phát từ công tâm, anh lại tư tâm nhất định ngăn chặn dự án của Tập đoàn Đạt Tài, đừng cho rằng tôi không hiểu chuyện, nói cho anh biết, cả tòa nhà Tỉnh ủy, ai ai cũng đều rõ anh bất hòa với phó Bí thư Hạ, cũng đối đầu với phó Chủ tịch tỉnh Lý, anh là cố ý tạo nên chướng ngại, lấy việc chung báo thù riêng, chính là nhất định muốn áp chế đầu tư của Tập đoàn Đạt Tài, chỉ lo hận thù cá nhân, không lấy sự phát triển của nền kinh tế tỉnh Tề làm xuất phát điểm…
Vương Chi Phu trong cơn thịnh nộ, từng chữ vạch trần, nói thẳng ra những lời bàn luận riêng tư.
Có nhừng lời chỉ có thể nói sau lưng, cứ cho là trong lòng Tôn Tập Dân biết là chuyện gì, nhưng chỉ cần không nói trước mặt, sẽ đều có thể xem như không có gì xảy ra, người trong quan trường, đều có bản lĩnh giấu đầu lòi đuôi này.
Nhưng một khi vạch trần, thì gần như đồng nghĩa với việc trở mặt, Tôn Tập Dân có khiêm tốn hơn nữa, có muốn tỏ vẻ ôn hòa hơn nữa, cũng chịu không nổi sự chỉ trách ngay trước mặt của một cấp dưới, huống hồ còn chỉ vào mũi y nói nọ nói kia!
Y tức giận run cả người, lấy tay chỉ vào cửa:
- Vương Chi Phu, mời anh ra ngoài!
Vương Chi Phu cũng biết đã nói sai, nhưng nếu bị Tôn Tập Dân đuổi ra ngoài như đuổi một thứ gì, mặt già của y thật sự không biết bỏ vào đâu, liền gân cổ:
- Hôm nay mà Chủ tịch Tôn không cho tôi lời giải đáp, tôi sẽ không đi.
Tôn Tập Dân cũng giận quá rồi, trong lúc thịnh nộ đã lỡ miệng:
- Được, tôi cho anh một lời giải đáp rõ ràng, chỉ cần tôi còn làm Chủ tịch tỉnh một ngày, thì dự án của Tập đoàn Đạt Tài đừng mơ được thông qua từ tay tôi!
- Được, được, được!
Vương Chi Phu giận quá hóa cười, nói liền ba tiếng, quay người bước đi.
-Chủ tịch tỉnh Tôn, anh nhất định phải nhớ lấy lời anh vừa nói, sau này không được hối hận, cũng đừng không dám thừa nhận. Tôi sẽ phản ánh với Tỉnh ủy và Trung ương sự độc đoán chuyên quyền của anh!
Tôn Tập Dân vẫn chưa nguôi giận:
- Cứ tự nhiên.
Mãi đến khi bóng Vương Chi Phu biến mất ngoài cửa, sự tức giận của Tôn Tập Dân mới bộc ra toàn bộ, một tay ném vỡ cốc trà trong tay.
Chỉ có điều y không ngờ tới rằng, Vương Chi Phu trong sự cẩu thả có cái cẩn thận, đã thu lại đoạn đối thoại lúc nãy. Mà sau đó không lâu, sự việc thực sự đã lên men.
Ngay lúc không ít người chống tai nghe cuộc cãi nhau kinh thiên động địa của Tôn Tập Dân và Vương Chi Phu, Tần Khản đang uống trà nói chuyện cùng Lý Đinh Sơn thả cốc trà xuống, lắc đầu cảm khái nói:
- Chủ tịch tỉnh Tôn tính tính cũng nóng quá, Vương Chi Phu cũng là Phó chủ tịch tỉnh thâm niên cao trong bộ máy chính quyền, sắp về hưu rồi, hà tất cứ khiến cho đồng chí già không rút lui được chứ? Phải tôn trọng người già.
Lý Đinh Sơn không tiện nói nhiều, chỉ cười hiểu ý:
- Tính tình của Vương Chi Phu thật sự cũng hơi nóng, có gì từ từ nói.
Tần Khản hiểu ý:
- Không nói nữa, nào, chúng ta uống trà.
- Uống trà, uống trà.
Lý Đinh Sơn mỉm cười gật đầu, trong lòng không hiểu sao lại hơi nặng nề.
…
Một vụ cãi vã khác, xảy ra ở văn phòng Bí thư Đảng ủy Công an Hà Giang Hải.
Vốn là ngay lúc Tôn Tập Dân và Vương Chi Phu vừa cãi nhau, Hà Giang Hải đã nhận được tin nhắn Hoàng Sang Lai âm thầm gửi đến, y do dự một lát, chuẩn bị đến khuyên can, bởi vì y có thể đoán được sau lưng Vương Chi Phu có bút tích của Tần Khản.
Hôm nay dù sao cũng không có việc gì, Hà Giang Hải vốn muốn đi tìm Viên Húc Cường bàn chút việc, tính nhúng tay từ bên dưới, làm xong sự việc Đới Kế Thần, không thể để Hạ Tưởng có khả năng trở tay, bởi vì từ đầu đến cuối Hạ Tưởng đều tỏ vẻ quá mức bình tĩnh đối với vấn đề của Đới Kế Thần, khiến trong lòng y có hơi thấp thỏm lo âu, cứ cảm thấy dường như để sót cái gì đó.
Nếu là trước đây, y từng có lúc nào chần chừ do dự như thế này? Đều là Hạ Tưởng hại y hiện tại không chỉ cẩn thận dè dặt mọi việc, còn e sợ đi sai một nước thua cả bàn cơ, thật là buồn bực.
Chỗ lợi hại nhất của Hạ Tưởng không phải ở chỗ hắn hùng hổ hăm dọa thế nào, cũng không phải ở chỗ trong các công việc của Tỉnh ủy hắn làm khó dễ bao nhiêu, mà là ở chỗ thủ đoạn của hắn khiến người khác khó lòng phòng bị, ở chỗ đường xoay xở của hắn nhiều vô kể, cùng với sự ra tay khiến người khác không thể ngờ đến. Mới vài lần qua lại, Hà Giang Hải đã có chút kinh sợ Hạ Tưởng rồi, bởi vì y biết Hạ Tưởng chắc chắc sẽ không ngồi yên không để ý đến chuyện Đới Kế Thần, nhưng đối với việc Hạ Tưởng khi nào ra tay và xuống tay ở đâu, y không hề có chút manh mối.
Kẻ địch đáng sợ nhất không phải người như Vương Chi Phu khiến người khác liếc mắt một cái đã nhìn thấu được ngay, mà là như Hạ Tưởng, trước giờ vẫn bộ dạng bình tĩnh thong dong, người khiến người khác không nhìn thấu được suy nghĩ thực sự bên trong, Hà Giang Hải cũng biết mỗi người đều có điểm mấu chốt, điểm mấu chốt và điểm yếu chính của Hạ Tưởng là Lý Đinh Sơn.
Nhưng Hà Giang Hải tạm thời vẫn không muốn động đến Lý Đinh Sơn, không phải là không dám, mà là vẫn chưa đến lúc. Nếu chẳng may khi Hạ Tưởng quá bức bách khiến y không còn đường thối lui, y không loại trừ việc xuống tay với Lý Đinh Sơn.
Nghĩ lại ám chỉ của Thủ tướng với y về việc xuống tay với Hạ Tưởng, y lắc lắc đầu, không đến mức vạn bất đắc dĩ, vẫn không muốn động đến một ngón tay của Hạ Tưởng, hậu quả quá nghiêm trọng, y thật sự không gánh vác nổi. Nghĩ nọ nghĩ kia một hồi, Hà Giang Hải đang chuẩn bị đi gặp Viên Húc Cường, liền nghe thấy tiếng cãi nhau của Tôn Tập Dân và Vương Chi Phu, y thầm giật mình, chẳng lẽ sự đánh trả của Hạ Tưởng đến rồi?
Ý nghĩ vừa lóe lên, một người gõ cửa bước vào, là một vị khách không mời mà đến Lục Hoa Thành.
Lục Hoa Thành là Ủy viên thường vụ Thành ủy, Bí thư Đảng ủy Công an thành phố kiêm Cục trưởng Cục công an, vừa hay tương ứng với chức vụ của Hà Giang Hải, quan hệ với Hà Giang Hải cũng không tốt mấy, nhưng tuyệt đối không xấu, trong sự việc Đới Kế Thần lần này, lập trường của Lục Hoa Thành và Hà Giang Hải khá hợp nhau, khiến cho Hà Giang Hải rất vui.
Việc Lục Hoa Thành đến bất ngờ, Hà Giang Hải cho rằng sự việc Đới Kế Thần có tiến triển mới, còn chưa mở miệng hỏi, câu đầu tiên của Lục Hoa Thành, chính là tạt gáo nước lạnh vào đầu y.