Đến nay diễn biến của sự tình đã thoát khỏi sự khống chế của mọi người.
Cổ nhân có một câu — người tính không bằng trời tính, hiện tại con người không muốn kính sợ ông trời, cho nên đổi thành cản không nổi sự biến hóa của kế hoạch. Nói cách khác, đạo lý kỳ thật hoàn toàn giống nhau, chính là đồng ý hoặc không muốn thừa nhận một điểm là, rất nhiều thời điểm, nguyện vọng rất tốt đẹp, kế hoạch rất chu đáo chặt chẽ, nhưng thường thường khi trong quá trình thực thi cụ thể, luôn luôn có một mặt không đúng như ý con người.
Không đúng ý người coi như tốt, xuất hiện việc không ngờ không thể khống chế, sẽ có khả năng xuất hiện hậu quả trái ngược.
Chu lang diệu kế an thiên hạ, bồi liễu phu nhân hựu chiết binh (*) — không phải trò cười, mà là không thể gánh vác trách nhiệm.
(*)Xuất xứ từ truyện Tam Quốc diễn nghĩa, hồi thứ 55: " Chu Lang diệu kế an thiên hạ, bồi liễu phu nhân hựu chiết binh." ( Chu Lang bày kế yên thiên hạ, vừa mất phu nhân lại tổn binh). Đây là thành ngữ ý nói muốn chiếm lợi thế, nhưng lại bị tổn thất gấp bội.
Đến lúc Hà Giang Hải bị người ta ba chân bốn cẳng đưa tới bệnh viện, lực lượng cảnh sát của Cục Công an thành phố mới khoan thai đến chậm, bao vây lấy quần chúng hiểu được chân tướng của xe chở phế thải, chờ có thêm chỉ thị.
Mà lúc này, Nha Nội đầu đầy máu tươi chảy ròng được đưa vào bệnh viện, mà ngay tại lúc gã vừa mới đi vào phòng bệnh, quân chúng nhiệt huyết không rõ chân tướng vọt vào phòng bệnh, ngăn cản thầy thuốc và y tá, đánh đập tàn nhẫn Nha Nội đang trong trạng thái hôn mê, rõ ràng là muốn lấy cái mạng nhỏ hung ác của Nha Nội.
Tổng cộng có mười mấy người tới, lực lượng an ninh bệnh viện có hạn, mắt thấy Nha Nội sẽ chết dưới côn, đao đánh loạn, mà lúc này, cảnh sát hiển nhiên nhất thời không thể đuổi tới — bảo vệ bên người Nha Nội chỉ có vài tên vệ sĩ, địch đông ta ít, khẳng định không phải đối thủ của đối phương.
Lúc này hết sức chỉ mành treo chuông, một gã thanh niên diện mạo lạnh lùng, vẻ mặt khí khái anh hùng đuổi tới, dẫn theo bốn, năm người, tuy rằng ít người, nhưng mỗi người thân thủ rất cao, để chặn hơn mười kẻ liều mạng tấn công.
Vệ sĩ của Nha Nội vốn đã tuyệt vọng, thấy tình cảnh vậy, lại hừng hực khí thế, cùng cứu viện liên hợp kháng địch, rốt cục dù cảnh sát khoan thai đến chậm, vẫn đánh lui được toàn bộ đối phương.
Vệ sĩ ngàn lần cảm ơn cứu viện, hỏi xem họ là ai, người cầm đầu đáp:
- Tôi là Tiêu Ngũ!
Đúng là Hạ Tưởng từ chuyện Hà Giang Hải bị ngất, cửa chính Tỉnh ủy bị bao vây kéo đổ và một loạt chuyện bên trong hoa cả mắt và không khống chế cho ra kết luận, sợ là Hà Giang Hải không dự kiến được tình thế sẽ phát triển đến nông nỗi này, thế lực của đối phương hiểm ác. Nếu hắn đoán đúng, sự kiện tai nạn xe cộ trên đường tốc độ cao đi sân bay, chết mất mấy người bên trong, có lãnh đạo quan trọng trên đường, cho nên, nhằm vào Nha Nội trả thù khẳng định là mãnh liệt mà liều lĩnh.
Có lẽ nhóm người này căn bản không biết Nha Nội là ai, lại cũng có lẽ là biết, nhưng vẫn phải lấy tính mạng của gã, bởi vì tất cả sự kiện một khi kích phát, người ta sẽ không khống chế được, sẽ mất đi lý trí. Bạn đang đọc truyện tại
Truyện FULL - http://truyen360.com
Đây cũng là lý do mà nếu không khống chế, cuối cùng sẽ biến thành nguyên nhân dẫn đến, bởi vì ở bên trong một quần thể, bản tính con người bị kích động, cũng có thể làm ra chuyện to gan lớn mật mà bình thường không dám.
Đã trải qua vô số sóng gió Hạ Tưởng xem xét thời thế mà bình tĩnh phán đoán, hắn phân tích đúng thời cuộc và nắm chắc, thậm chí suy xét chi tiết vấn đề, là Chu Hồng Cơ còn xa mới có thể so sánh với tài trí hơn người, ngay cả Khâu Nhân Lễ cũng không so được với sự cẩn thận của Hạ Tưởng. Dù sao, sau khi đấu trí với vô số người, tầm mắt và kiến thức của Hạ Tưởng, đã bay lên tới độ phóng nhãn thiên hạ không mấy người có thể sánh vai trình độ.
Cũng nhờ như vậy, mới khiến Nha Nội thoát chết!
Nếu không phải Hạ Tưởng kịp thời phái Tiêu Ngũ đến bệnh viện bảo vệ Nha Nội, vừa mới trải qua tai nạn xe cộ kinh hồn lần thứ hai, hiện giờ có khi đã chết dưới đống côn đánh loạn. Tuy rằng Nha Nội chết, ở mặt ngoài Hạ Tưởng đúng là có lợi, cũng sẽ khiến Hà Giang Hải lâm vào cảnh vạn kiếp không phục, nhưng Hạ Tưởng dù sao cũng không phải chính khách lạnh lùng, không đành lòng nhìn Nha Nội như vậy mà chết, gần như không cần nghĩ ngợi mà ra quyết định bảo vệ Nha Nội.
Đúng là Hạ Tưởng nghĩ sai thì hỏng hết, đối với cục diện chính trị tỉnh Tề thậm chí cục diện chính trị trong nước, mang đến ảnh hưởng không thể xem nhẹ.
... Làm việc trong cuộc họp, không khí nghiêm trọng mà khẩn trương.
Sau khi biết được Hà Giang Hải đột nhiên ngất xỉu và được đưa đi bệnh viện, Khâu Nhân Lễ còn không rõ ràng lắm phía sau màn rốt cuộc đã xảy ra biến cố gì lớn, nhưng vẫn mơ hồ đoán được tình thế hiện nay chắc chắn là có biến đổi lớn, Sau khi người tham dự hội nghị đến đông đủ, Tôn Tập Dân, Hạ Tưởng, Chu Hồng Cơ, Hạ Lực, cuối cùng lại khẩn cấp thông báo cho Viên Húc Cường cũng tham gia hội nghị.
Nhưng những kẻ bao vây khu tập thể Tỉnh ủy chẳng những không giảm bớt, còn có dấu hiệu tăng lên, cục Công an thành phố xem chừng chống đỡ không nổi!
Khâu Nhân Lễ nổi giận, vừa tạm thời thông báo Phó giám đốc thường vụ Sở Công an tỉnh Đường Trịnh Kiệt và Cục trưởng Cục Công an thành phố Lục Gia Thành, dự thính hội nghị.
Cũng may vì Hà Giang Hải ngất xỉu, nếu không hội nghị hôm nay, sẽ thành đại hội nhằm thẳng vào y mà lên án công khai, nếu lúc ấy y không choáng, hiện tại chắc cũng phải choáng một lần. Tuy nhiên lúc Khâu Nhân Lễ nghe nói con của Hà Giang Hải vừa mới chết vì tai nạn xe cộ, vẻ mặt tức giận nháy mắt biến thành vẻ mặt kinh ngạc...
- Làm sao lại thế?
Khâu Nhân Lễ nhìn thẳng Đường Trịnh Kiệt và Lục Gia Thành.
Đường Trịnh Kiệt không dám nhìn thẳng vào mắt Khâu Nhân Lễ, cúi đầu:
- Kỳ thật sự thật đúng là như vậy, bốn người trong một chiếc ô tô BMW 330, đã phát sinh sự cố giao thông nghiêm trọng với hai chiếc Audi 8 trên đường tốc độ cao đi sân bay. Hành khách trên Audi 8 chỉ bị thương nhẹ, sau khi BMW 330 quay cuồng, hai người tử vong tại chỗ, hai người bị thương nặng...
Đường Trịnh Kiệt cũng không nói rõ quan hệ giữa hai chiếc Audi 8 và Nha Nội, bởi vì tin tức từ hiện trường truyền đến, 8 hành khách trên xe tự xưng là tự lái xe từ Bắc Kinh đến thành phố Lỗ du lịch, mà Nha Nội cũng không có ở hiện trường, không có căn cứ chính xác, không ai có thể trực tiếp chỉ trích sự cố và liên quan với Nha Nội, còn nữa với thân phận của Nha Nội, ai dám nói lung tung?
- Ô tô của Tổng giám đốc Cao khi đang chờ đèn đỏ ở giao lộ trong nội thành, bị một chiếc xe chở phế thải chạy vượt đèn đỏ đụng vào ô tô của Tổng giám đốc Cao ngay tại chỗ, lái xe của Tổng giám đốc Cao gặp nạn, Tổng giám đốc Cao bị thương nặng, hiện đang cấp cứu trong bệnh viện. Kiểm tra hiện trường cho thấy, xe chở phế thải chịu toàn bộ trách nhiệm, lái xe sợ tội chạy trốn, khi băng ngang qua đường, bị một chiếc ô tô thường đang chạy đâm chết tại chỗ.
- Đoàn xe chở phế thải thuộc đội công trình hệ thống ngành muối tỉnh Tề, sau khi sự cố phát sinh, đem trách nhiệm đổ lên Tổng giám đốc Cao, lại tạm giữ lái xe của chiếc xe tư nhân thường đã chạy đâm chết lái xe của xe chở phế thải, yêu cầu nghiêm trị hung thủ, chưa đủ với yêu cầu của bọn họ, liền bao vây trụ sở Tỉnh ủy không chịu đi...
Có thể nói, kết luận của Đường Trịnh Kiệt, trên cơ bản phù hợp sự thật, cũng là khách quan công bằng chính trực, cũng không thiên vị bất luận bên nào, bởi vì ông ta cũng biết, hiện tại sự tình náo động, thái độ công bằng mới là mấu chốt, bởi vì sự thật chính là như thế.
Ai cũng biết rằng xe chở phế thải của hệ thống ngành muối vẫn hoành hành không sợ ai trong nội thành, chỉ một năm nay, đã cướp đi 50 mạng người, nhưng vẫn không ngừng, không chỉ vì đối phương nhiều tiền thế lực lại lớn, còn bởi vì lái xe đều là dân ngoại thành vùng phụ cận của thành phố Lỗ, nổi tiếng côn đồ, không ai dám quản, động đến là chém người.
Dưới sự chủ trì của Viên Húc Cường, thành phố Lỗ hoà hợp êm thấm, trong lúc ông ta chủ quản, ngoại trừ xây dựng rầm rộ ở ngoài, thì không quan tâm, thành ra trị an thành phố Lỗ trở nên vô cùng hỗn loạn, ở trong nước cũng có thể coi như là có số. Lúc ấy Hứa Tổ Hải đã khống chế toàn bộ thị trường đoàn xe vận chuyển của Thành phố Lỗ, ở Thành phố Lỗ ăn cả trắng cả đen, uy phong nhất thời, đều nói y có thể bảo đảm thành phố Lỗ.
Nghe nói Chủ tịch Quốc hội có một lần đến thị sát thành phố Lỗ, ở tại một nhà khách, lúc ấy tất cả các khách đều phải rời đi, kết quả sau khi tính lại, lại phát hiện còn một người không đi. Vừa hỏi là ai, y nói là Hứa Tổ Hải, là người có thể bảo đảm thành phố Lỗ.
Chủ tịch Quốc hội lúc ấy không nói gì, sau khi trở lại thủ đô, Hứa Tổ Hải đã bị bắn chết.
Nghe đồn có chuyện thế này, tin cũng được mà không tin cũng được, cũng không quan trọng, nhưng cách nói của Hứa Tổ Hải là có thể bảo đảm thành phố Lỗ, người thành phố Lỗ cũng đều biết sự thật. Mà hiện tại, Hứa Tổ Hải đã chết, nhưng sức ảnh hưởng của y còn tồn tại. Ân oán năm đó rơi xuống người Nha Nội, coi như là một vòng luân hồi.
Về phần lái xe phẫn nộ muốn đưa Nha Nội vào chỗ chết, có phải là thủ hạ của Hứa Tổ Hải năm đó hay không, thì không thể biết được.
Nghe xong báo cáo của Đường Trịnh Kiệt, Khâu Nhân Lễ nhíu mày, biết tình thế nghiêm trọng, tuy rằng không nghiêm trọng đến nỗi không khống chế được và bùng nổ thành đám lớn, nhưng đã tới mức độ không nặng tay sửa trị thì không được.
- Thương tích của Tổng giám đốc Cao hiện giờ thế nào?
Khâu Nhân Lễ không hỏi người khác, mà hỏi Hạ Tưởng.
Nha Nội vẫn bị người ta coi là Tổng giám đốc Cao, kỳ thật tên gã là Tông Cao, bởi vì gã thích người khác gọi mình là Tổng giám đốc Cao, hơn nữa khi giới thiệu, luôn cường điệu một chút, bởi vậy, dần dà, tất cả mọi người lấy Tổng giám đốc Cao để gọi gã.
Cũng có nhiều người lén gọi gã là Nha Nội (con ông cháu cha).
Về phần trong đó có nội tình gì, hoặc là Nha Nội còn thể hiện ngầm điều gì, thì không ai biết.
Hạ Tưởng gật đầu nói:
- Tạm thời còn khó mà nói, tuy nhiên hẳn là không có nguy hiểm tới tính mạng.
Hắn biết rõ Khâu Nhân Lễ hỏi chuyện này, là Khâu Nhân Lễ lo lắng ở bệnh viện có chuyện gì sai lầm.
Khâu Nhân Lễ vừa dứt lời, Tôn Tập Dân và Chu Hồng Cơ liếc nhau, đều ý thức được sai lầm lớn lao, không ngờ sơ sót ở bệnh viện, đối phương nếu dám lộ liễu va chạm Nha Nội ở nội thành, thể hiện rõ là muốn lấy mạng Nha Nội, lại có thể nào buông tha mắt xích bệnh viện?
Hai người vừa nghĩ tới có khả năng phát sinh hậu quả nghiêm trọng, thiếu chút nữa kinh hãi ra mồ hôi lạnh toàn thân.
Không ngờ Hạ Tưởng lại nói một câu, lập tức khiến Tôn Tập Dân và Chu Hồng Cơ đồng thời cảm kích Hạ Tưởng vô cùng.
- Tiêu Ngũ đã chạy tới bệnh viện, tôi vừa mới nhận được điện thoại của anh ta, một đám quần chúng không rõ chân tướng tấn công bệnh viện, muốn gây bất lợi cho Tổng giám đốc Cao, bị Tiêu Ngũ cùng vài người khuyên đi rồi.
Nói kín đáo và miêu tả sơ lược, cái gọi là khuyên đi là chuyện gì xảy ra, thì chẳng ai ở đây mà không hiểu rõ chứ?
Tôn Tập Dân và Chu Hồng Cơ đồng thời hướng về phía Hạ Tưởng với ánh mắt cảm kích, không phải làm bộ, là cảm ơn thật lòng. Nếu Nha Nội ở thành phố Lỗ xảy ra chuyện không hay, một Chủ tịch tỉnh và một Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật tỉnh đều bị liên lụy thật sự phải về Bắc Kinh đối mặt với thủ trưởng.
Hạ Tưởng vừa mới dứt lời, điện thoại của Tôn Tập Dân và Chu Hồng Cơ đều reo lên. Hai người không nghe điện thoại, đồng thời nhìn về phía Khâu Nhân Lễ.
Khâu Nhân Lễ sốt ruột phất phất tay:
- Khẩn trương nghe điện thoại, đừng nhìn tôi.
Hai người mới nghe điện thoại, sau khi nghe, gật đầu nói:
- Tổng giám đốc Cao đã thoát khỏi tình trạng nguy hiểm tính mạng.
Chu Hồng Cơ lại báo cáo ngắn gọn tình thế vừa mới nghe được, biết nếu không có Tiêu Ngũ ở đấy, Nha Nội coi như tuyệt mệnh, liền trịnh trọng nói với Hạ Tưởng:
- Cảm ơn Phó bí thư Hạ.
Hạ Tưởng không nói, chỉ gật gật đầu, chuyển hướng về Khâu Nhân Lễ nói:
- Bí thư Khâu, tình thế đã vô cùng nghiêm trọng, phải quyết định ngay.
Tình thế đã cấp bách, Khâu Nhân Lễ gặp phải một thử thách ác liệt nhất từ khi đảm nhiệm ở tỉnh Tề, ông ta hít sâu một hơi, biết phải xuất ra thủ đoạn mạnh mẽ, cứng rắn.