Tào Thù Lê sau khi đến Bắc Kinh, ngựa không dừng cương, thẳng đến trường học của Hạ Đông, dọc đường đi trong lòng vô cùng lo lắng, tình mẫu tử, cô có thể nào không vội?
Tuy cô không như người mẹ quá cưng chiều con cái, cũng không thể chịu được đứa con chịu một chút uất ức, nhưng dù sao đứa nhỏ cũng không có bên mình, vẫn khó tránh khỏi nghĩ ngợi lung tung.
Trong cả đời người phụ nữ, có hai đứa con trai, con cái là đứa con thật, cần đến tình yêu của mẹ. Chồng là đứa con trai lớn, cũng cần yêu thương che chở. Tào Thù Lê ở Bắc Kinh, mời xa Hạ Tưởng, đã nghĩ Hạ Tưởng buổi trưa dám chắc lại muốn ăn tạm chút gì, chắc chắn sẽ không nghe lời cô mà ăn cơm.
Text được lấy tại http://truyen360.comPhụ nữ cũng thật là, cứ mãi lo lắng không thôi.
Tuy nhiên nói đi phải nói lại, một phụ nữ, nếu không giác ngộ xem chồng như con trai để dạy dỗ, thì sẽ không tổ chức lễ cưới còn không hiểu đàn ông. Ngẫm lại cũng phải, có đôi khi trước mặt người khác Hạ Tưởng oai phong mười phần, ở trước mặt cô, cũng chỉ giống như một đứa con trai lớn.
Lo lắng mà chạy đến trường, vừa lúc tan học, Tào Thù Lê còn chưa kịp đi vào trường, liền thấy Hạ Đông vui mừng hớn hở đi ra, tay trái cầm đồ ăn vặt, vừa ăn, vừa đút cho cô bé bên cạnh.
Tay phải, còn nắm chặt tay trái cô bé.
Cô bé cũng cười rất vui vẻ, đâu có chút vẻ nào giận dỗi Hạ Đông?
Trong nháy mắt, Tào Thù Lê dở khóc dở cười, cô từ xa chạy tới, một lòng lo lắng, kết quả lại bị chế giễu, Hạ Đông đã sớm không có việc gì, chẳng những cùng cháu gái tổng bí thư có quan hệ tốt, mà xem chừng, quan hệ lại thêm một bước, thật sự là cãi nhau ầm ĩ trở thành oan gia.
Cô tự chuốc khổ cực
Chạy bước nhỏ, lo đến não lòng, kết quả là, người ta đã sớm vui mừng hớn hở, mà cô vẫn còn lo lắng muốn chết – thương cảm cho tình mẫu tử trên thế gian.
Trong lúc nhất thời, Tào Thù Lê thậm chí đã nghĩ đến việc quay trở về, dù sao ở thành phố Lỗ còn có một đứa con trai lớn cần cô quan tâm, nhưng vẫn không yên lòng, chứng kiến đứa con trai nhỏ của mình mặt mũi càng ngày càng giống Hạ Tưởng, đối với cô bé thì rất thùy mị, trong lòng cũng không biết là có nên vui mừng, cũng đành chịu vậy.
Thôi được rồi, đã đến thì cứ ở lại, cũng nên ở cùng con trai một lúc, về phần Hạ Tưởng, hắn dù sao cũng làm quan lớn, cho dù bị coi như là trẻ nhỏ, cũng là đứa con nít lớn, mặc hắn, tin rằng hắn có thể tự chăm sóc mình.
Ánh mắt Tào Thù Lê chợt lóe lên, phát hiện cô Tề ở phía xa xa đang vẫy tay chào cô, cô vội vã bước đến, cùng cô Tề nói chuyện một lúc.
…
Đứa con lớn trong mắt Tào Thù Lê tức Hạ Tưởng, đoán chừng ngoài cô ra, sẽ không người nào hiểu được đứa con trai lớn ấy, ai cũng đều cho rằng, Hạ Tưởng là một người lãnh đạo tài ba, bởi mỗi lần có việc hệ trọng xảy ra, Hạ Tưởng đều tỏ ra rất bình tĩnh mà xử lí mọi việc.
Trụ sở lớn Tỉnh ủy lúc này, đã rất hỗn loạn.
Hỗn loạn không phải vì tiếng gào khóc của Hà Giang Hải làm cho hoảng loạn, tuy tiếng khóc Hà Giang Hải vang trời, nhưng với những quan lớn Tỉnh ủy mà nói, đều hiểu rõ, gặp phải chuyện lớn như vậy cũng đều trấn an, có lẽ chí ít bên ngoài cũng phải giữ được bình tĩnh, cho nên, Hà Giang Hải khóc lớn, mọi người đều rất kinh ngạc, nhưng không một người nào hoảng loạn.
Đương nhiên, tiếng khóc Hà Giang Hải vẫn làm cho người ta có phần bối rối, vô cùng đau đớn, đau khổ tột cùng, cũng khiến không ít người mắt nhỏ trừng mắt to, không biết nguyên do, muốn hỏi rõ ràng rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, lại không tiện hoặc là không dám mở miệng.
Phải nói, trụ sở Tỉnh ủy lúc này, mặc dù đang ở trong tiếng khóc của Hà Giang Hải, bầu không khí vô cùng kì dị, đều không rõ chuyện gì đã xảy ra, ngày cả Khâu Nhân Lễ và Tôn Tập Dân cũng chẳng hay biết gì, rồi lại không tiện để hỏi rõ, nhưng tổng thể mà nói, trên cơ bản vẫn giữ được trật tự vốn có.
Những lộn xộn ban đầu, hiện tại bị tiếng gào khóc long trời lở đất của Hà Giang Hải phá tan.
Tiếng khóc của Hà Giang Hải, ngay từ đầu là khóc thét, sau đó thành khóc lóc kể lể, làm cho người ta nghe xong hơi đau lòng, tuy nhiên nếu không phải thời tiết hôm nay không tồi, ánh mặt trời rất đẹp, tiếng khóc của Hà Giang Hải cũng thực rỉ lòng người, nếu trời đầy mây sắp mưa, tuyệt đối sẽ làm toàn thân sởn gai ốc.
Nhưng bỗng một tiếng gào thét kinh thiên động địa, như sấm sét san bằng mặt đất, mang tiếng khóc Hà Giang Hải chôn xuống dưới, mọi người ở trụ sở tỉnh ủy, ngơ ngác nhìn nhau, hoàn toàn mất phương hướng.
Ngày hôm nay sao vậy?
Suy nghĩ cẩn thận một hồi về tiếng gào thét vừa rồi, dường như là Chu Hồng Cơ đang mắng chửi người? Có người thính tai đã rút ra kết luận, đúng vậy, tiếng gào thét vừa rồi quả thực là tiếng hô to của Chu Hồng Cơ.
Nhưng kỳ lạ là, tiếng gào thét của Chu Hồng Cơ không phải từ văn phòng làm việc của y truyền đến, mà là truyền từ văn phòng của Hạ Tưởng, vậy là sao? Chẳng lẽ Chu Hồng Cơ và Hạ Tưởng cãi nhau?
Tỉnh ủy hôm nay đúng là có phim hay để xem, Hà Giang Hải khóc lớn, Chu Hồng Cơ quát to, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì trầm trọng không thể cứu vãn thế?
Sự tình, thật đúng là chuyện hệ trọng không thể cứu vãn được.
Dùng một câu thành ngữ để miêu tả tâm tình Chu Hồng Cơ chính là… Biến đổi bất ngờ.
Y vốn đến phòng làm việc của Hạ Tưởng để chất vấn, vừa thấy mặt Hạ Tưởng, y liền biết là bút tích của Hà Giang Hải ra sao, đều không phải là Hạ Tưởng gây nên.
Chu Hồng Cơ nếu đã biết rõ bộ mặt thật, quay người đi về, thì nhận được tin tức Nha Nội gặp tai nạn xe cộ, y sững sờ tại chỗ, không có phản ứng cho tới khi, tiếng khóc của Hà Giang Hải vang lên.
Cũng không thể trách hiệu quả cách âm không tốt của văn phòng lãnh đạo chủ chốt Tỉnh ủy, chính là vì Hà Giang Hải không đóng cửa, Hạ Tưởng cũng không đóng cửa, âm thanh truyền ra ngoài liền lọt vào trong lỗ tai.
Hà Giang Hải vừa khóc, Chu Hồng Cơ và Hạ Tưởng ngơ ngác nhìn nhau, cũng không biết kết cục đã xảy ra chuyện gì hệ trọng, khiến Hà Giang Hải không quan tâm đến hình tượng mà khóc lớn như vậy. Tuy nhiên ai cũng không tiện mở miệng nói, Chu Hồng Cơ khẽ gật đầu, ra hiệu một chút, xoay người đi về.
Không ngờ mới đến hành lang, thì lại nhận được điện thoại, Nha Nội lại bị tai nạn xe.
Chu Hồng Cơ choáng váng, y còn chưa từng trong vòng một ngày gặp nhiều chuyện như vậy, quả thực sóng dập liên tục, khiến y đầu óc thực sự mơ hồ.
Nha Nội mà thật sự xảy ra chuyện ở thành phố Lỗ, ông ấy và Tôn Tập Dân khó tránh được sai lầm này, tuy nói thật không đến mức sẽ xử ông ấy như thế nào, nhưng dù sao cũng không phải chuyện tốt, hơn nữa Nha Nội rõ ràng là thành tâm mà đến, làm sao lại không suông sẻ như thế này, rốt cuộc là ai ở sau lưng không ngừng không dứt e sợ sợ thiên hạ không hỗn loạn thế này?
Chu Hồng Cơ không trở về văn phòng của mình, quay người lại đi về phòng làm việc của Hạ Tưởng, vừa mới đẩy cửa bước vào, thấy Hạ Tưởng vừa mới bỏ điện thoại xuống.
Hạ Tưởng liền nói trước:
- Tình hình không tốt lắm, Tổng giám đốc Cao bị thương, đang khẩn cấp đưa vào bệnh viện cấp cứu.
Chu Hồng Cơ trong lòng kinh hãi:
- Tình hình cụ thể ra sao? Vừa rồi tôi nhận được tin tức cũng không tỉ mỉ lắm.
Hạ Tưởng vẻ mặt thương tiếc:
- Đụng phải xe ủi đất, còn bị xe ủi đè lên, may mà xe Tổng giám đốc Cao kiên cố, mới may mắn thoát nạn, tuy nhiên người đã hôn mê, đang đưa vào bệnh viện cấp cứu. Bước đầu điều tra rõ, tài xế xe ủi nghi có dính líu đến việc vận chuyển buôn bán trái phép, hơn nữa sau khi gây chuyện lập tức bỏ trốn, không loại trừ khả năng do người nào đó cố ý gây nên.
Chẳng lẽ là Hà Giang Hải?
Lửa giận bốc cháy trong mắt Chu Hồng Cơ, quá đáng, thật quá đáng, Nha Nội là ai, Hà Giang Hải không ngờ lại to gan, tìm đủ mọi cách đẩy Nha Nội vào chỗ chết?
Cái gì có thể nhẫn nhịn chứ cái này thì không thể!
Lần đầu tiên bị người từng bước ép sát, lại ra đòn độc khắp nơi, Chu Hồng Cơ thật sự mất đi lí trí mà bùng nổ rồi, không kìm nổi, điên cuồng hét lên một tiếng:
- Hà Giang Hải!
May mà Ngô Thiên Tiếu nhanh tay nhanh mắt, trong nháy mắt Chu Hồng Cơ mới nói ra, lập tức đóng cửa lại, làm cho người bên ngoài chỉ nghe tiếng gào thét, vẫn chưa nghe rõ hết tiếng hét của Chu Hồng Cơ, hô lên chính là tên Hà Giang Hải.
Nếu thật sự truyền ra ngoài, sự việc sẽ bị chê cười.
Nhưng hiện tại, kỳ thực sự việc đã lớn chuyện rồi.
Lúc Nha Nội được người khẩn cấp đưa vào bệnh viện, phía Bắc Kinh nhận được tin trước tiên.
Sau đó, điện thoại đến Tỉnh ủy, reo lên ở bàn làm việc của Khâu Nhân Lễ.
Mà ngay lúc Khâu Nhân Lễ vừa mới nghe xong điện thoại, vẻ mặt lạnh lùng, đến nỗi còn không nghĩ đến việc làm sao bây giờ, bên ngoài đã thành một đám hỗn loạn rồi.
Hơn mười chiếc xe ủi đất sắp hàng ngang ở cổng trụ sở Tỉnh ủy, còn dán cả biểu ngữ, viết thế này:
- Trừng phạt nghiêm khắc kẻ gây sự, trả nhân dân trăm họ một sự công bằng.
- Tầng lớp đặc quyền hống hách lộng hành, ra tay giết người.
- Nghiêm trị kẻ gây tai nạn xe bi thảm trên đường cao tốc, để minh oan cho người vô tội bị chết.
Tài xế xe ủi đã mất tăm, phía trước xe, rất đông dân chúng biết được chân tướng sự việc, có người giơ biểu ngữ, có người loa công suất lớn cầm trong tay hô to, còn có người e sợ thiên hạ không đủ loạn, ở trên nóc xe khóc lóc kể lể.
Vừa nhìn là biết không phải người nhà, mà là đội ngũ chuyên nghiệp có tổ chức có kỷ luật.
Nếu trong mắt Chu Hồng Cơ, cảnh tượng trước mắt rõ ràng kẻ ác tố cáo trước, nhưng Khâu Nhân Lễ lúc này vẫn không rõ lắm chân tướng sự việc, đột nhiên giận dữ, nhấc điện thoại lên gọi cho Hà Giang Hải, yêu cầu Hà Giang Hải lập tức tổ chức cảnh lực bảo vệ trật tự.
Sau đó, Khâu Nhân Lễ lập tức triệu tập hội nghị khẩn cấp, bàn bạc sách lược ứng đối.
Lẽ ra cổng trụ sở Tỉnh ủy, cũng không có khả năng bị người phá cổng chính, bình thường để phòng nhân viên khiếu tố, cổng luôn có lực lượng cảnh sát chìm và cảnh sát có vũ trang thay phiên trực, hôm nay cũng không ngoại lệ, có công an chìm, cũng có cảnh sát có vũ trang, tuy nhiên lại bị người khác nhanh như chớp tổ chức vây đổ, không chỉ bởi cảnh sát chìm và cảnh sát có vũ trang bất lực, mà nguyên nhân sâu xa mà người ngoài không biết.
Bởi cảnh sát chìm cũng tốt, cảnh sát có vũ trang cũng tốt, đều quen biết người tổ chức dẫn đầu, là kẻ liều mạng nổi tiếng ở thành phố Lỗ, ai cũng dám đắc tội. Chủ yếu là tỉnh ủy tỉnh Tề không giống với tỉnh phần khác, không chỉ quan lớn Tỉnh ủy chiếm đa số vốn là người ở tỉnh, mà cho tới bảo vệ và cảnh sát thường phục, cũng trên cơ bản đều là người trong tỉnh, thậm chí không ít người ở thành phố Lỗ, bởi vậy, đều thà bị cấp trên xử phạt, cũng không muốn ra tay ngăn cản – vẫn là cái mạng nhỏ quan trọng hơn.
Trước cơn tức giận của Khâu Nhân Lễ, sự căm phẫn của Hạ Tưởng và sự nổi điên của Chu Hồng Cơ, Hà Giang Hải cũng vừa sợ vừa giận, bởi lẽ… tai nạn xe lần thứ hai của Nha Nội cùng sự kiện có tổ chức vây đổ trụ sở tỉnh ủy, hoàn toàn không phải dưới sự chỉ bảo của y, y cũng không biết rõ tình tiết vụ việc.
Xong rồi, sự kiện thật sự quá náo loạn.
Hà Giang Hải dù ngạo mạn, dù có làm liều, cũng không dám tổ chức nhân viên vây đổ trụ sở Tỉnh ủy, so với sự kiện chính trị việc ghi âm của Vương Chi Phu càng nghiêm trọng, y còn chưa đến mức phát rồ như vậy.
Vốn diệu kế dày công sắp đặt, muốn thiên hạ yên ổn, sao tình hình hiện tại hoàn toàn không khống chế được, Hà Giang Hải ngồi tê liệt trên ghế, dưới sự đả kích của việc đứa con trai mới chết và sự kiện chính trị ngoài ý muốn đột phát, cuối cùng chống đỡ không nổi nữa.