Ủy ban Kỷ luật tỉnh Yến cũng coi như đã hết lòng quan tâm giúp đỡ, cũng vì để phía tỉnh Tề yên tâm, để tránh tỉnh Tề nghi ngờ phía tỉnh Yến tự biên tự diễn, cố ý làm vậy, nên cứ một mực muốn dẫn phía Ủy ban Kỷ luật tỉnh Tề đến tận hiện trường nơi xảy ra sự việc.
Khi đến nơi xảy ra sự việc, xe ô tô đã được vớt lên. Trên xe trống không, không thấy người mà cũng không thấy thi thể, những người ở đó đứng lại thành vòng bàn tàn. Nói rằng tốc độ xe không nhanh, nhưng đột nhuên có một chiếc xe ba bánh băng ngang qua đường, vì để tránh chiếc xe ba bánh, xe ô tô mới mất đà mà lao xuống sông.
Người đáng thương ngồi trên xe, hình như trên xe có hai người. Bây giờ xem ra, có lẽ đã bị nước sông cuốn mất rồi.
Sông Hạ Mã bây giờ, nước sông chảy xiết, nước rất sâu, sâu đến hơn mười thước, lòng sông rộng chừng hơn trăm mát, cho dù là trồi lên mặt nước, cho dù biết bơi, có lẽ cũng khó thoát khỏi cảnh bị chết đuối.
Trên mặt nước, mấy thuyền cứu trợ đang tác nghiệp, rải lưới ra, đang tìm vớt thi thể. Lúc này cũng có thể gọi là thi thể được rồi, bởi vì sự việc đã xảy ra cũng được nửa tiếng rồi, người ở nửa tiếng dưới nước, đều đã bị chết đuối.
Phía Ủy ban Kỷ luật tỉnh Tề hết chỗ nói rồi, tại sao lại xảy ra biến cố này được chứ? Không ngờ được, thật sự không thể ngờ được, tại sao không sớm không muộn, lại xảy ra tai nạn xe vào lúc này, rốt cuộc là ai xui xẻo?
Nếu phía tỉnh Yến giận chó đánh mèo mà đổ hết lỗi cho phía tỉnh Tề, thì tỉnh Tề phải làm thế nào dể đối mặt với người nhà của người chết đây?
Quan trọng là, bây giờ tỉnh Tề vẫn chưa định tội với Cung Tiểu Tinh, chỉ là đến để điều tra, chứ không phải để bắt người hay thẩm vấn.
Một cuộc điều tra cũng có thể làm mất mạng người, cũng thật sự có chút mở đầu đã thất bại? Hơn nữa sự việc lại trùng hợp đến như vậy, vừa mới triệu tập đã rớt xuống nước chết đuối rồi. Quan trọng là bây giờ ngay cả thi thể cũng không tìm ra, là chết, hay còn sống cũng khó mà nói được.
Nhưng những lời này cũng không thể nói ra được, đừng nói người nhà nghe xong cũng phát cuồng, mà phía tỉnh Yến nghe xong, cũng không thể vui được. mấy người phía Ủy ban Kỷ luật bàn với nhau cùng nói với Chủ nhiệm Chu rồi tính sau.
Sau khi xin chỉ thị của Chu Hồng Cơ, có được câu trả lời là, đợi thêm một ngày nữa.
Không nói đến sự kinh ngạc và khiếp sợ của Chu Hồng Cơ sau khi nghe xong tin này, chỉ nói Ủy ban Kỷ luật tỉnh Tề vừa uyển chuyển nói lời xin lỗi với phía Ủy ban Kỷ luật tỉnh Yến, vừa đề cập đến chuyện muốn chờ sau khi xác nhận sự việc Cung Tiểu Tinh gặp nạn, thì sẽ đền bù chính đáng cho người thân của Cung Tiểu Tinh, dù sao sự việc cũng là do phía Ủy ban Kỷ luật tỉnh Tề khơi mào.
Phía Ủy ban Kỷ luật tỉnh Tề nói rất hợp lý, hơn nữa còn tỏ thái độ khoan dung, phía tỉnh Yến cũng không có dị nghị gì, liền đồng ý.
Sau đó, cơ quan công an bắt đầu điều tra.
Tuy nhiên phía Ủy ban Kỷ luật tỉnh Tề rõ ràng cảm nhận được thái độ thay đổi của phía Ủy ban Kỷ luật tỉnh Yến. Trước khi xảy ra sự việc, là thái độ nhiệt tình vô cùng, sau khi xảy ra sự việc, lại kính trọng và giữ khoảng cách. Có chuyện muốn nhờ, họ cũng sẽ giúp, nhưng lại rất lạnh nhạt, có thái độ làm việc công rõ ràng. Không có chuyện gì, Ủy ban Kỷ luật tỉnh Yến cũng không có người nào ra mặt tiếp khách, khiến cho nhân viên của Ủy ban Kỷ luật tỉnh Tề ở lại trong nhà khách, sống một ngày bằng một năm.
Cũng có thể hiểu được, Ủy ban Kỷ luật tỉnh Tề cũng không thể nói gì, dù sao xảy ra việc như thế này, cũng không ai có thể ngờ được, cũng không ai muốn như vậy. Không những xui xẻo, hơn nữa sự việc còn chưa làm xong, cơ bản có thể nói là một chuyện xui xẻo.
Đọc Truyện Online Tại Truyện FULLNhưng lại không cam lòng, bởi vì luôn cảm thấy mọi việc quá mức kỳ quái, trên đời này làm gì có chuyện trùng hợp đến như vậy, chắc chắn có người đứng sau âm thầm làm gì đó. Vấn đề là, cho dù có người đứng sau giật dây, cũng không thể lấy tính mạng Cung Tiểu Tinh ra đùa được?
Có phải có khả năng khác hay không, Cung Tiểu Tinh căn bản không ở trên xe?
Những nhân vật đứng đầu của Ủy ban Kỷ luật tỉnh Tề cũng không rảnh rỗi, thảo luận nửa ngày mới rút ra kết luận là, chắc chắn có người đứng phía sau phá rối. Hoặc là Cung Tiểu Tinh không ở trên xe, là đang muốn giúp Cung Tiểu Tinh lừa dối, hoặc là Cung Tiểu Tinh thật sự ở trên xe, là có người muốn giết người diệt khẩu!
Nhưng cho dù là như thế nào, đều chỉ là đoán mà thôi, chỉ có sau khi điều tra mới có thể kết luận được. Nhưng thân là nhân viên của Ủy ban Kỷ luật tỉnh Tề, ở tỉnh Yến nếu không có được sự giúp đỡ của Ủy ban Kỷ luật tỉnh Yến, nửa bước cũng khó đi được. Huống hồ lại không thể nhúng tay vào việc điều tra của công an.
Làm sao bây giờ? Đành phải xin chỉ thị Chủ nhiệm Chu thêm lần nữa, hy vọng có thể thông qua phía tỉnh Tề, xin sở Công an tỉnh Yến để được tham gia điều tra, tìm ra được chân tướng sự việc.
Sau đó, Ủy ban Kỷ luật tỉnh Tề lại xin chỉ thị của Chu Hồng Cơ.
Chu Hồng Cơ lúc này cũng không biết phải làm thế nào, bởi vì sự việc Cung Tiểu Tinh bị tai nạn bất ngờ rơi xuống sông, khiến y nhất thời không phản ứng lại kịp, khiến y có cảm giác đầu óc choáng váng.
Bởi vì y xem Cung Tiểu Tinh như một điểm đột phá, kỳ vọng rất cao vào đó, vốn cho rằng sẽ có được một lần thắng lợi lớn. Không ngờ hy vọng càng nhiều, thất vọng lại càng lớn, quả nhiên lại có kết cục như vậy, làm thế nào để xử lý, làm thế nào mới tốt?
Một lần nữa gọi điện thoại xin chỉ thị, cũng khiến Chu Hồng Cơ từ trong bối rối phát hiện được một số điểm đáng nghi ngờ, quả nhiên, chắc chắn có người giành ra tay trước một bước. Cho dù là muốn bảo vệ Cung Tiểu Tinh hay giết người diệt khẩu, sự tình cũng quả thật quá rõ ràng.
Điều tra, nhất định phải điều tra đến cùng.
Chu Hồng Cơ tức giận rồi, cảm giác thất bại khiến y cảm thấy mờ mịt. Cho dù là Hạ Tưởng hay người khác, nhất định phải khiến người đứng sau giật dây phải chịu thất bại. Đừng cho rằng y không có sức ảnh hưởng gì đối với tỉnh Yến, y cũng có thể tự tạo được áp lực.
Chu Hồng Cơ liền gọi điện thoại đến Bắc Kinh!
Nửa đêm, Ủy viên thường vụ Tỉnh ủy tỉnh Yến, Bí thư Đảng ủy Công an Mã Kiệt nhận được chỉ thị, yêu cầu gã phối hợp với công việc của Ủy ban Kỷ luật tỉnh Tề.
Buông điện thoại, Mã Kiệt âm thầm cười, trong lòng nghĩ Hạ Tưởng quả thật khôn khéo đến mức khiến người ta khó lòng phòng bị. Sớm đã chặn hết con đường của tỉnh Tề, từng bước từng bước chặn trước mặt đối phuong, đối phương còn muốn mở cục diện ở tỉnh Yến?
Mơ mộng hão huyền!
Mã Kiệt thân mật gặp mặt các đồng chí của Ủy ban Kỷ luật tỉnh Tề, đồng ý với tất cả những yêu cầu mà phía tỉnh Tề đưa ra, đồng thời còn cử một Phó giám đốc sở phụ trách việc này, đồng thời trước mặt các đồng chí trong Ủy ban Kỷ luật tỉnh Tề đã hạ mệnh lệnh, đối với tất cả những yêu cầu mà phía tỉnh Tề đưa ra, phải tận lực mà tạo mọi điều kiện thuận lợi nhất.
Phía Ủy ban Kỷ luật tỉnh Tề, vô cùng cảm ơn sự nhiệt tình của Mã Kiệt. Trên người Mã Kiệt, dường như họ có thể thấy được ánh sáng của sự chiến thắng.
Nhưng sau đó nhanh chóng triển khai điều tra, thì tiến triển của sự việc, dường như bị tạm dừng.
Sở Công an và Văn phòng tỉnh Yến cùng phối hợp điều tra, chỉ sau mấy giờ liền có được kết luận bước đầu, sự cố chỉ là một vụ tai nạn giao thông bình thường. Tổng hợp lại tất cả những tài liệu mà tòa nhà Tề thị cung cấp, cho đến thực tế hiện trường, lại thêm lời khai của những nhân chứng, từ đó có thể rút ra kết luận là: Cung Tiểu Tinh thực sự ở trên xe.
Nhưng bây giờ sống không thấy người chết không thấy tử thi, cũng không có cách nào khác. Sông Hạ Mã nước chảy xiết, muốn với thi thể, có lẽ một hai ngày, cũng có thể nửa tháng, cũng có khả năng không thể vớt được.
Ủy ban Kỷ luật tỉnh Tề không có cách nào khác, phía tỉnh Yến từ thái độ cho đến phương diện hợp tác trong công việc, đều không có gì phàn nàn, họ còn có thể làm thế nào? Cuối cùng cũng đành phải xin chỉ thị Chu Hồng Cơ.
Chu Hồng Cơ thấy sự việc đã không còn có khả năng vãn hồi, đành phải hạ lệnh trở về, cứ ở mãi ở tỉnh Yến cũng không phải cách, thừa lúc đối phương còn chưa kịp phản ứng, đi là thượng sách.
Quả thật đến vội vàng đi cũng vội vàng, sau khi thấy được hiệu quả làm việc cao của phía tỉnh Yến, Ủy ban Kỷ luật tỉnh Tề ngay cả tâm tư để ở lại thêm một buổi tối cũng không có, ngay trong đêm đó lên đường trở về.
Nếu như có cơ hội được lựa chọn lại một lần nữa, nhóm người Ủy ban Kỷ luật tỉnh Tề cũng sẽ không đi đường đêm trở về.
Thành phố Yến cách thành phố Lỗ khoảng 400km, lại toàn là đường cao tốc, không nằm ngoài dự tính, thì năm tiếng là có thể đến. Chủ yếu là Mục Chính Nhất nóng ruột muốn về thành phố Lỗ, nên không để ý đến sự phản đối của mọi người, yêu cầu trở về ngay trong đêm.
Gặp phải sự thất bại quá lớn ở thành phố Yến, Mục Chính Nhất thân là Phó chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật mà Chu Hồng Cơ tín nhiệm nhất, không những cảm thấy thất vọng, mà cũng luôn cảm thấy phía sau chuyện ở tỉnh Yến, là một cái lưới vô hình bao phủ lên toàn bộ những người trong Ủy ban Kỷ luật tỉnh Tề.
Nói không chừng nếu còn ở lại thêm nữa, lại càng có thêm những nguy hiểm không thể ngờ được, không bằng trước tiên cứ trở về địa bàn của mình đã rồi tính.
Cũng là suy xét theo góc độ an toàn, mặc dù có chút quá cẩn thận, nhưng Mục Chính Nhất là người lãnh đạo cao nhất trong nhóm, y nói là được, những người khác cũng chỉ biết chấp hành mà thôi.
Ý tốt của Mục Chính Nhất, lại trở thành chuyện xấu!
Ra khỏi thành phố Yến không lâu, đoàn xe một đường đi về hướng đông, hai tiếng sau, ra khỏi Thanh Hà, đã rời khỏi địa phận tỉnh Yến, tiến vào địa phận quản lý của tỉnh Tề.
Đoàn người Mục Chính Nhất có tổng cộng 3 xe ô tô, thật ra người cũng không nhiều, tổng cộng cũng chỉ có bảy tám người, vốn dĩ chỉ cần hai xe là đủ, nhưng nghĩ đến việc nếu như dẫn được Cung Tiểu Tinh trở về nữa, nên lại mang thêm một chiếc xe nữa.
Ba chiếc xe, xe chuyên dụng của Mục Chính Nhất đi giữa, một trước một sau là xe của nhân viên. Trên xe của y, chỉ có thư ký và lái xe.
Mà xe đi phía trước người nhiều hơn một chút, tổng cộng có bốn người, trong đó còn có một nữ cán bộ.
Dẫn nữ cán bộ đến, cũng chỉ vì chẳng may đến lúc hỏi cung Cung Tiểu Tinh, cũng thuận tiện hơn.
Suốt quãng đường bình an vô sự, sau khi vào địa phận tỉnh Tề, mới là nửa đêm, nếu thuận lợi, thì khoảng một giờ sáng đã có thể về đến thành phố Lỗ. Tâm tình Mục Chính Nhất hơi thả lỏng một chút, liền nói có thể cho xe chạy chậm một chút, không cần phải theo quá sát nhau nữa.
Sau khi sự việc xảy ra, trong ký ức của Mục Chính Nhất, vẫn luôn cảm thấy trước khi sự việc xảy ra cũng không có gì bất thường. Dường như tất cả sự việc xảy ra cứ tự nhiên như vậy, hoàn mỹ như thế, giống như trời thì phải mưa người thì phải mệt mỏi vậy, xe ô tô, cũng có lúc mất khống chế.
Một chiếc xe mới còn chưa có biển số, trong phim điện ảnh có không ít người khi xảy ra tai nạn xe, còn mang theo cả biển số xe, quả thật là coi thường chỉ số thông minh của những kẻ tội phạm~không biết xuất hiện từ lúc nào, vượt qua cả đoàn xe của Mục Chính Nhất, lại nhanh chóng quay lại làn đường. Mục Chính Nhất có chút mệt rồi, mơ màng nhìn cái xe một cái, trong lòng còn nghĩ xe mới mà còn lái nhanh như vậy, không biết xe mới còn phải có thời kỳ chạy thử sao?
Vừa mới nghĩ trong đầu như vậy, bỗng nhiên có cảm giác không đúng lắm, rốt cuộc là ở đâu không đúng. Đầu óc còn chưa suy nghĩ xong, lại thấy chiến xe mới trước mặt đột nhiên mất khống chế, dường như lại xe uống say rồi vậy. Mục Chính Nhất trong chốc lát hoàn toàn tỉnh ngủ, trong lòng thầm giật mình, thầm kêu không hay rồi, đang định bảo thư ký thông báo cho xe phía trước tránh đi, cẩn thận đối phương mất tay lái, thì đã muộn rồi…
Chiếc xe phía trước gợi cảm mà lược một cung hình chữ "S", chiếc xe đi đầu mất khống chế, trong lòng hiển nhiên cũng biết không qua được. Lái xe bình thường có lẽ cũng quá diễu võ dương oai quen rồi, rất ít bị người ta thử thách, vừa bị thử thách, liền lộ ra điểm yếu. Chỉ một hồi dây dưa, chiếc xe không khống chế được mà phá hỏng luôn lan can đường cao tốc, lao ra khỏi đường cao tốc, nhắm thẳng vào một cái hào bên cạnh đường.
Mà chiếc xe mới đó, dường như cũng vừa mới tỉnh lại, nhanh chóng gia tăng tốc độ rời đi, trong chốc lát đã không còn thấy tăm hơi đâu nữa.
Vạn hạnh trong bất hạnh, tài xế của Mục Chính Nhất tố chất không tồi, phanh xe, chầm chậm dừng lại ở vạch dừng xe bên phải, bảo đảm sự an toàn cho Mục Chính Nhất.
Mục Chính Nhất lúc này đã hoàn toàn tỉnh táo nhưng đầu óc lại trống rỗng, người cũng đần ra!